Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 510: Thỉnh cầu



“Nhà Timothy?

Họ vẫn ở trong nhà hàng.” Urdi Branch vô thức đáp.

Ông ta chỉ vào nơi cái đầu mốc meo vừa bị tịnh hóa, sốt ruột hỏi:

“Vừa rồi là gì vậy?”

Duy trì tính cách được thiết lập của Gehrman Sparrow, Klein không trả lời, chỉ liếc Danitz một cái, trực tiếp bước qua gia đình Donna, tiến đến trước cánh cửa đóng chặt của nhà hàng Lime.

‘Liệt Diễm’ Danitz xách đèn bão, an tâm hẳn vì đã hoàn thành được một mục tiêu. Gã thẳng lưng lên, nhìn Urdi và những người khác, cười khà khà:

“Các người không phải quan tâm đến thứ vừa rồi, chỉ cần nhớ rằng nó là quái vật sẽ làm hại các người thôi.”

Nếu không phải Gehrman Sparrow chỉ cách gã có vài mét, gã thậm chí còn muốn tuyên bố "Chỉ có ta, Đấng ‘Liệt Diễm’ Danitz, mới có thể bảo vệ các người!".

Cleves trao đổi ánh nhìn với Cecile và Teague, chủ động tiến lên, trấn an thân chủ mình:

“Đợi tới khi về tàu Bạch Mã Não hãy hỏi.”

Thẳng thắn mà nói, ba người vệ sĩ này ít nhiều gì cũng đã từng làm nhà thám hiểm một thời gian. Tuy nhiên, nhận thức của họ về quái vật vẫn chỉ dừng ở cấp độ truyền thuyết dân gian hoặc những câu chuyện trong lời bạn đồng hành khi say xỉn. Lúc này họ vẫn cảm thấy hoang đường và hoảng hốt như đang mơ vậy.

Song, vì đã gặp dạng quái vật như cá Người từ trước, họ cũng không quá khó chấp nhận được những sinh vật khác. Nhiều nhất thì nó cũng chỉ xấu hơn, kỳ quái hơn cá Người thôi.

Nghĩ thế, tâm trí họ trở nên ổn định hơn hẳn, khẩu súng trong tay họ tựa như đã trở về sức nặng vốn có.

Thế nhưng, ánh sáng tinh khiết từ trên trời giáng xuống kia vẫn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của họ. Họ chỉ cảm thấy rằng thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan đã hình thành từ lâu của mình đang bắt đầu bị dao động, chỉ có thể tạm thời lờ nó đi, đè nén tất cả cảm xúc xuống dưới đáy lòng.

Klein dừng trước cánh cửa nhà hàng Lime, giơ tay lên, gập một ngón vào và bắt đầu gõ.

Cốc! Cốc! Cốc!

Sau khi hắn gõ ba cái, bên trong vẫn không có người trả lời, hoàn toàn yên tĩnh.

Nếu không có ánh nến tỏa sáng qua cửa sổ và khe cửa ra, Klein còn tưởng đây là một tòa nhà đã bỏ hoang từ lâu.

Cốc! Cốc! Cốc!

Hắn lại gõ ba lần nữa.

Bên trong phòng ăn vẫn trầm mặc như cũ, dường như tất cả mọi người đều tuân thủ phong tục không đáp lại tiếng gõ cửa trong thời tiết ngập sương mù.

Klein rút tay phải về, vỗ vỗ vạt áo dài của bộ lễ phục cài hai hàng cúc.

Đột nhiên, người hắn hơi ngả ra sau, đầu gối co lên, chân phải dùng sức đá một phát về đằng trước.

Ruỳnh một tiếng, cửa nhà hàng đột ngột mở tung, toàn bộ khóa đồng cài cửa đều bị bung ra.

Ông chủ Fox mặc trang phục đuôi tôm, khuôn mặt nhiều thịt đến gần tròn vẫn đứng ở vị trí cũ. Những quý ngài và quý cô chọn ngủ lại cũng vẫn đứng nguyên tại cửa phòng, lặng lẽ nhìn theo mà không phát ra một âm thanh hay tiếng động.

“Ngươi nghĩ, mình đang làm gì thế?” Fox không nổi giận, vẫn nói bằng tông giọng trước đó, nhưng trong tay đã lăm lăm khẩu súng lục.

Klein mở linh thị, quay đầu nhìn quanh, song không cảm thấy bất cứ dấu vết tà dị nào trên những con người ở đây.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người ông chủ nhà hàng, rồi trầm xuống. Hắn nhìn thẳng vào mắt đối phương, hỏi:

“Nhà Timothy đâu?”

Fox đè nén cảm xúc xuống, như thể một cơn bão táp đang ấp ủ trong đôi mắt nâu khi ông ta nhìn chằm chằm vào người kia hai giây. Cuối cùng, ông ta quay đầu một cách mất tự nhiên, đáp:

“Còn một bàn, người ngoài, lầu trên.”

“Đưa họ xuống.” Klein lạnh lùng ra lệnh.

Fox im lặng vài giây, mãi cho đến khi đối phương nhanh chóng rút súng ngắn ra, ngắm thẳng vào đầu mình.

Ông ta hít một hơi sâu, phái một người hầu lên tầng hai, đưa gia đình Timothy bước cầu thang lộp cộp dẫn xuống tầng dưới.

“Có chuyện gì thế?” Timothy là một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, đang hưởng tuần trăng mật với vợ mới cưới của mình.
Klein hạ họng súng xuống, bình thản nói:

“Cảng Bansy phát sinh biến cố.

Các người muốn trở về tàu với tôi, hay muốn ngủ lại ở đây?”

“Biến cố?” Timothy nghiền ngẫm cụm từ này, đồng thời nhìn thấy Urdi Branch ở ngoài đang nặng nề gật đầu với mình.

Anh ta biết rằng ông ta là một thương gia xuất nhập khẩu rất giàu có, mang theo ba người vệ sĩ bên mình, nên tin tưởng nếu thực sự có biến cố gì, chắc chắn sẽ an toàn hơn khi đi chung với nhau. Vì thế, không cần nói cũng biết đáp án.

Về phần phong tục đặc biệt của Cảng Bansy, dù sao đây cũng chỉ là phong tục mà thôi! Anh ta nắm chặt tay vợ mới cưới, vừa hướng về cửa ra, vừa mỉm cười lịch sự, đáp:

“Tất cả mọi thứ của chúng ta đều ở trên tàu, đương nhiên chúng tôi sẽ đi với mọi người.”

“Cảm ơn ngài.” Anh ta và vợ mới cưới đồng thanh nói cảm ơn, vượt qua Klein, hội nhóm với gia đình Branch bên ngoài.

Klein thu hồi súng ngắn, cực kỳ lịch thiệp cúi người với ông chủ Fox:

“Làm phiền rồi.”

Nói xong, hắn xoay người, bước từ nhà hàng đang chiếu ánh sáng ra bên ngoài, hướng tới đám người Cleves.

Ầm một tiếng, cánh cửa chính của nhà hàng Lime lại khép vào, bị gió thổi đến mức lay động.

Vừa rồi đúng là Klein phát giác ra một chút dị thường và vi diệu trong bầu không khí, nhưng nếu linh thị không thu hoạch được gì, hắn cũng không muốn tra tìm đến cùng, tránh châm ngòi cho nguy hiểm khổng lồ tiềm tàng ở Cảng Bansy.

Hắn trở lại bên Danitz, dùng ánh sáng đèn bão đếm số người.

Nhà Donna bốn người, ba vệ sĩ, vợ chồng Timothy, vài đầy tớ, đầy đủ cả rồi… Klein đổi tay cầm súng ngắn với tay cầm gậy batoong, tay phải cầm súng ngắn giơ lên, thò vào bên trong bộ lễ phục dài cài hai hàng cúc, vuốt nhẹ Trâm Ngực Thái Dương.

Hào quang màu vàng sẫm lóe lên, sức mạnh vô hình nhanh chóng khuếch tán khắp ra bên ngoài như thể một đợt sóng dâng lên bao phủ khắp những người đang đứng nơi đây.

Trong nháy mắt, đám người Donna cảm thấy như đã đặt chân tới phương Nam, tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, xua tan cơn lạnh buốt trong cơ thể.

Họ không còn lo lắng, nôn nao nữa, tựa như đã tìm lại được can đảm của mình. Màu đen còn sót lại có từ việc ăn thịt muối đặc biệt ở Cảng Damir cùng những cảm xúc tà dị cực ít nhanh chóng tan rã.

"Hào quang Mặt Trời" có thể tăng cường dũng khí, tịnh hóa tà linh trú ngụ trong cơ thể bạn đồng hành trong bán kính hai mươi mét!

Nhờ loại năng lực pháp thuật của chiếc trâm ngực này, dưới sự kiểm soát của linh tính và tinh thần Klein, hắn có thể khiến sức mạnh mặt trời vòng qua những mục tiêu hắn không muốn giúp.

“Đến bưu điện trước.” Klein lặp lại lần nữa, tay trái cầm gậy, tay phải cầm súng, phân biệt rõ phương hướng, hắn cất bước tiến lên.

Danitz dựa theo ám hiệu của hắn, đi sang rìa bên trái. Cleves, Cecile và Teague vô cùng chuyên nghiệp, phụ trách hai phía còn lại.

Với một nhóm hơn 15 người, nhỡ bị tập kích, sẽ rất dễ rơi vào cảnh được cái này mất cái kia. Hơn nữa ở đây chỉ có ‘Liệt Diễm’ mới được xem là trợ thủ thực sự… Nên làm thế nào giờ? Klein hồi tưởng lại đặc điểm những con quái vật đã gặp vừa nãy, bỗng nhét súng ngắn vào túi súng dưới nách, chuyển gậy batoong sang tay phải.

Tay trái hắn thò vào túi áo, hủy bỏ bức tường linh tính bao quanh hộp thuốc lá sắt, lấy ra chiếc còi đồng Azik, nắm trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng lại quăng lên.

Hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu chỉ là loại quái vật bất tử còn một đầu kia, chắc chắn chúng sẽ lờ đi người khác, trong “mắt” chỉ còn đúng chiếc còi đồng cổ xưa này thôi!

Cứ thế, mình chẳng cần lo không kịp cứu viện. Đây chính là tác dụng của MT (*) đó nha! Klein thở dài một tiếng, tăng tốc.

Đúng lúc ấy, ba cái đầu khô quắt đầy vết mốc bay vèo ra từ trong lớp sương mù mỏng manh. Chúng giống như ba mũi tên bắn từ ba hướng khác nhau, nhưng đều phóng thẳng về phía Klein, hoàn toàn không thèm quan tâm đến những tồn tại máu thịt tươi ngon khác.

Ba! Đồng tử Danitz co rụt, gã hơi lo lắng Gehrman Sparrow sẽ luống cuống tay chân, nhưng cũng mong chờ sẽ được nhìn thấy thực lực chân chính của hắn.

Ba… Klein bình thản vung tay trái, ném còi đồng Azik lên không trung.

Những cái đầu dính đoạn thực quản dài ngoằng bay theo một đường vòng cung, vụt đuổi theo mục tiêu chính của chúng.

Klein lùi lại một bước, mặt không cảm xúc, đưa tay cọ Trâm Ngực Thái Dương một cái.

Bất chợt, ngay tại vị trí chiếc còi đồng, một ngọn lửa dày đặc bùng lên với lớp bụi vàng rực, không khí thần thánh bàng bạc tràn ngập xung quanh.

"Ngọn lửa ánh sáng"!

Ba cái đầu da bọc xương đồng thanh phát ra tiếng thét thảm thiết, hóa thành một nhúm bột phấn trong ngọn lửa màu vàng kim.

Klein tiến lên hai bước, thò tay bắt lấy còi đồng Azik.

…Còn có thể làm như thế được á? Lại là một món vật phẩm thần kỳ nữa à? Danitz sửng sốt mất hai giây, cảm thấy chuyện được giải quyết sao mà dễ dàng quá thể.

Lúc này, Timothy và vợ anh ta cũng đã nhìn thấy rõ thứ vừa tập kích mọi người có hình dạng ra sao. Một người bị dọa đến mức mặt trắng bệch, một người thì cả kinh hỏi lại:

“Đ-Đó là cái gì?”

Bấy giờ, Donna mới quay người lại, nghiêm trang gật đầu:

“Đợi tới khi về tàu Bạch Mã Não hãy hỏi.”

Nói xong, cô bé giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, bắt chước ẩn ý của chú Sparrow “đừng lên tiếng”.

Nhớ lại không khí thần thánh mà người thanh niên phía trước vừa cho mình thấy, Timothy khó khăn nuốt ực một cái, kéo tay vợ mình, vừa im lặng vừa cảnh giác. Đám người hầu thấy thế, chỉ đành thuận theo.

Nhóm người tiếp tục di chuyển trên phố dưới ánh trăng nhạt nhòa. Đèn đuốc trong những ngôi nhà hai bên đường đã bị dập tắt hết, chỉ để lại một vùng tối đen đằng sau cửa sổ lồi bằng kính.

Donna luôn cảm thấy từng cặp mắt dõi theo bước chân của mình và mọi người, nhưng vì e ngại nhân tố nào đó nên không có ai lộ diện.

Chắc chắn chúng đều đang sợ chú Sparrow! Cô bé kéo tay em trai, bước vào vòng tay bảo vệ của cha mẹ.

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện ngay đầu phố, mặc áo măng tô đen, nghiêng người về trước, lộ ra một cái cổ còn đang rỉ máu tươi, mà trên cái cổ đó không còn gì khác, chỉ có chiếc áo măng tô đang phản chiếu ánh trăng vằng vặc.

Khà!

Bóng người không đầu phả ra một tiếng gầm như tiếng dã thú kêu, bứt tốc xông bình bịch về phía Klein, bước chân trên đường phố giẫm mạnh đến mức mặt đất khẽ rung chuyển.

Vị trí nó phóng qua vừa vặn đụng độ với Danitz. Vị hải tặc nổi danh này thầm chửi thề một tiếng, vung tay ném ra một quả cầu lửa màu cam đã được nén vào nhiều lần.

Ầm!

Cầu lửa nổ tung, khiến tên không đầu kia phải lùi lại mấy bước.

Quần áo trên người nó đã rách tả tơi, làn da nhanh chóng bị thiêu đen sì, áo măng tô cũng bắt lửa cháy rừng rực.

Nhưng đối với quái vật đã mất đi sinh mệnh mà nói, đây chẳng phải tổn thương gì nghiêm trọng.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, với tiếng bụp giòn giã, ngọn lửa đỏ rực trên vạt áo măng tô đen chợt dâng trào như đang nở rộ.

Klein mặc áo khoác nỉ nhảy ra từ trong ngọn lửa, nhờ vào quán tính từ cú rơi và sức mạnh của bản thân, hắn nắm chặt gậy gỗ bằng cả hai tay, đâm mạnh nó xuống cổ người không đầu.

Phập!

Gậy gỗ xuyên qua cơ thể người không đầu, thò ra dưới hạ bộ nó.

Ruỳnh! Cơ lưng Klein phồng lên, hắn cắm mạnh quái vật không đầu xuống đất!

Nhân cơ hội này, hắn vừa đứng sau lưng đối phương tiếp tục giữ chặt gậy gỗ, vừa truyền linh tính vào Trâm Ngực Thái Dương.

Vừa nãy, hắn đã sử dụng linh thị để phán đoán rằng "Triệu hồi ánh sáng thần thánh", "Nhát chém tịnh hoá" và "Ngọn lửa ánh sáng" đều không thể giải quyết được con quái vật có màu sắc xanh sẫm dày đặc này trong thời gian ngắn được. Vì vậy, hắn đành phải dùng một biện pháp khác.

Năm giây, bốn giây, ba giây, người không đầu vắt kiệt sức lực để giãy dụa, nhưng như một con rắn, nó vẫn bị gậy batoong găm nửa ngồi nửa quỳ dưới mặt đất.

Hai giây, một giây!

Klein trầm giọng, phun ra một từ bằng tiếng Hermes cổ:

“Mặt trời!”

Những đốm sáng lấm tấm xuất hiện, hóa thành từng giọt nước vẩy xuống, xối lên toàn thân người không đầu.

Xèo! Làn khí xanh sẫm toát ra. Klein buông gậy, cách xa hai bước.

Bên trong “cơn mưa” thưa thớt, người không đầu liên tục run rẩy, cuối cùng nằm yên, tan chảy thành một vũng máu.

Không có đặc tính phi phàm… Điều này nói rõ nó không phải kẻ thù thực sự, nhiều nhất cũng chỉ là “nô bộc” được chế tạo ra… Klein rút gậy batoong ra, quay lưng bước về phía đám người.

“Quá ngầu!” Denton reo lên một cách muộn màng.

Đôi mắt Donna cũng tỏa ánh sáng chói lóa.

Vẫn chỉ là nhờ vào sức mạnh của vật phẩm thần kỳ… Cơ mà, việc ẩn hiện trong ngọn lửa kia đã chỉ rõ thực lực chân chính của hắn, hắn đúng là khó đối phó thật… ‘Liệt Diễm’ Danitz thu hồi tầm mắt, cảm thấy quyết định không mù quáng chạy trốn trước đó của mình quả thực đúng là sáng suốt.

Bảy, tám phút sau, thanh lý xong hai đợt quái vật như vậy, cuối cùng nhóm người cũng đến được bưu điện cảng Bansy.

Cleves chủ động tiến lên gõ cửa.

“Ai đó?” Bên trong truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng.

“Chúng tôi đang tìm thuyền trưởng của tàu Bạch Mã Não, ngài Elland.” Cleves trả lời qua cánh cửa.

Trong đêm tĩnh lặng, giọng nữ kia thong thả cất lên:

“Ngài ấy và, lái chính của mình, đã đến giáo đường, sát vách.”

Người ở đây nói chuyện kiểu gì mà kỳ quái quá vậy, hay chỉ như thế vào đêm tương tự thôi? Klein tung một đồng xu vàng lên, xác nhận đối phương không nói dối.

Lúc cả nhóm chuẩn bị rời đi, giọng nữ trong bưu điện hơi ngần ngừ một chút, mới cất tiếng:

“Các ngài, có thể, giúp tôi, để ý, một người, không?

Anh ấy là, đồng nghiệp của tôi. Anh ấy ra ngoài trước khi gió nổi lên đêm nay, vẫn chưa trở về.

Anh ấy tên là, Pavo Court.”

____

(*) MT: main tank/tanker, là một thuật ngữ trong game online.

Trong game multi thì tank chủ yếu đóng vai trò thu hút và gánh sát thương từ kẻ địch giùm đồng đội để họ gây sát thương, đồng thời bảo vệ đồng đội khỏi nguồn sát thương của kẻ địch. Tank thường có lượng máu lớn và chỉ số giáp cao.

Nếu trong đoàn có nhiều tank thì người đảm nhận vai trò gánh sát thương từ BOSS gọi là MT.