Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 558: Phân biệt đối xử



Một câu hỏi? Chiếc máy thu phát vô tuyến kỳ quái này thú vị ra phết… Danitz hắng giọng:

“Ngươi có thể hỏi, nhưng ta có thể sẽ không trả lời.”

Haha, ngươi tưởng ta là loại nhà thám hiểm hoặc nhà khảo cổ học sẽ vì máu tò mò mà hại chết mình sao? Danitz vừa phòng bị lại vừa tự đắc, nghĩ.

Yên lặng vài giây, chiếc máy thu phát vô tuyến mới một lần nữa phát ra âm thanh lạch tạch. Một trang giấy trắng hư ảo phun ra, trên đó in mấy con chữ đỏ tươi:

[Ngươi yêu thầm thuyền trưởng ngươi phải không?]

…Ta không có! Đừng có nói bậy nhá! Ai? Là tên quỷ nào nói cho ngươi biết! Mặt Danitz lập tức đỏ bừng.

Bí mật chôn giấu sâu trong lòng suốt bao năm đột ngột bị vạch trần, điều này khiến gã vô cùng khó xử, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, vô thức muốn phủ nhận ngay.

Nhưng cùng lúc, gã lại khiếp sợ và ngờ vực vì làm thế nào mà chuyện này có thể bị người ngoài phát hiện ra. Gã chưa hề nói với bất cứ ai, giữ bí mật này rất chi là kín đáo!

Danitz há miệng ra, gượng cười, nói:

“Câu hỏi quái gì mà ngu học vậy, ta từ chối trả lời!”

Máy thu phát vô tuyến rung động lộc cộc, phun ra càng nhiều giấy trắng hơn:

[Vậy chúng ta đổi sang một câu hỏi khác.

Nếu không thực sự thích, ai có thể chịu đựng nổi những tiết học khô khan buồn tẻ như thế. Câu nói này có đúng không?]

“Không phải! Là vì ta không đủ mạnh, không đánh lại được cô ấy!” Danitz bật thốt, vẻ mặt hơi vặn vẹo.

Tiếng lộc cộc phát ra từ máy thu phát vô tuyến càng ngày càng trở nên nhẹ nhàng, số lượng chữ trên tờ giấy trắng hư ảo dần dần gia tăng:

[Nói dối.

Chúng ta lại đổi sang một câu hỏi khác.

Tuýp phụ nữ ngươi thích, là một người xinh đẹp, mạnh mẽ, thần bí, tài trí, có thể giẫm đạp lên ngươi, có đúng không?]

“…” Bờ môi Danitz mấp máy, chỉ cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang dâng lên trong cơ thể mình, còn khói đen hư ảo thì tỏa ra từ trên đỉnh đầu.

Giờ khắc này, tâm trí gã đã nổ tung, bản thân hệt như bị ai đó lột sạch quần áo, bị ném vào giữa phố xá đông đúc trong tình trạng trần truồng.

Trong vô thức, gã hoảng loạn nhìn quanh, vừa tìm kiếm vừa né tránh những ánh mắt có khả năng đang hướng về phía mình.

Thế rồi, gã trông thấy cánh cửa phòng ngủ đã mở rộng không biết tự lúc nào. Mặc áo sơ mi trắng chưa sơ vin và quần dài rộng màu đen, Gehrman Sparrow lẳng lặng đứng đó, không biết đã chứng kiến được bao lâu.

“A-Anh ra đây từ khi nào?” Vẻ mặt đờ đẫn, Danitz cà lăm hỏi.

Làm ơn hãy nói với ta, ngươi chỉ vừa mở cửa ra thôi! Gã khẩn cầu, gào thét trong lòng.

Klein cất bước về phía chiếc máy thu phát vô tuyến đã trở nên kỳ dị kia, thản nhiên đáp:

“Từ đầu.”

Làm một “Thầy Bói”, sao có thể không phát giác ra động tĩnh kỳ quái bên ngoài được? Dù ở trong mơ, mình cũng có trực giác linh tính… Klein thầm cười khẩy.

Sắc mặt Danitz tức thì xám ngoét. Gã chợt xoay người, phóng vọt tới chiếc máy thu phát vô tuyến có vẻ đã bị ác linh nhập kia, định xé tan ba tờ giấy trắng hư ảo ghi câu hỏi.

Song, tay gã xuyên qua những con chữ, không thể bắt được gì.

Gã lại ngưng tụ một quả cầu lửa đỏ thẫm trong lòng bàn tay, muốn thổi bay chiếc máy thu phát vô tuyến chết giẫm này đi.

Ngay khi ấy, ánh mắt lạnh băng ẩn chứa sự điên cuồng của Gehrman Sparrow quét qua gã.

…Ơ đúng rồi, đây là đồ của hắn mà… Danitz cứng ngắc tại chỗ, nhìn Gehrman Sparrow vượt qua mình, đứng trước chiếc máy thu phát vô tuyến không bình thường kia.

Arrodes… Sao nó kết nối được với chiếc máy thu phát vô tuyến này vậy? Nó nói cảm ứng được không khí quen thuộc đặc biệt sắp tiêu tán, ý nó là chỉ “không khí” của mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám à?

Chiếc máy thu phát vô tuyến này được đặt phía trên sương xám vài ngày, dù chưa xuất hiện dị biến nhưng cũng nhuốm một chút không khí. Hơn nữa, vì chức năng của mình, nó có thể tạm thời nhận được thông tin từ Linh giới, cũng vì thế mà được chiếc gương ma Arrodes hiểu biết nhiều chuyện này phát hiện ra?

Chờ đã, kiểu câu hỏi gì thế kia… Mình là Gehrman Sparrow, mình là một nhà thám hiểm lạnh lùng và điên cuồng, mình là một chuyên gia… M-Mình không thể cười thành tiếng được… Klein cố gắng ngăn khóe miệng nhếch lên, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Danitz liếc trộm gò má hắn, tựa như một tù nhân đang chờ cái thòng lọng trên giá treo cổ bị kéo ra.

Thấy vẻ mặt Gehrman Sparrow không đổi sắc, gã thầm thở phào. May mà kẻ vừa chứng kiến là một tên điên chứ không phải người bình thường, hắn sẽ chẳng hứng thú gì với dạng chuyện như thế này.

Nếu phải một hải tặc khác, mình đã không còn mặt mũi quay về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim nữa rồi. Không, mình sẽ không còn mặt mũi thám hiểm trên biển nữa ấy chứ! Danitz vừa căm hận lại vừa sợ hãi dời ánh mắt về phía bộ máy thu phát vô tuyến kia, về phía thứ ma quỷ tự xưng là Arrodes kia.

Gã lại nghe thấy âm thanh lạch tạch, trông thấy máy thu phát vô tuyến phun ra trang giấy trắng mới. Trên đó ghi hai dòng chữ ngay ngắn trang nhã bằng tiếng Loen:

[Tôi tớ trung thành và khiêm tốn của ngài, Arrodes rất vinh hạnh được theo sau bước chân ngài, luôn luôn nguyện cống hiến hết sức lực vì ngài.]

…Đây có phải cùng một Tà Linh Arrodes vừa rồi không vậy… Cơ mặt Danitz giần giật, gã đột nhiên cảm thấy những chuyện xảy ra đêm nay thật hoang đường.

Klein nín cười một cách chật vật, chợt nhạy bén chú ý tới một vấn đề thông qua chuyện vừa rồi. Đó là bản thể Arrodes không ở đây, hẳn là nó đã gửi tin từ xa thông qua Linh giới và “chức năng đặc biệt” của máy thu phát vô tuyến. Vì thế, khi Danitz từ chối trả lời câu hỏi đầu tiên, nó bất lực trong việc trừng phạt, chỉ đành đổi sang một câu hỏi khác.

Lại thú vị thế cơ. Về sau mình sẽ để chiếc máy thu phát vô tuyến này lên phía trên sương xám một thời gian dài, xem nó có thể biến thành một vật phẩm độc đáo nhận được thông tin Linh giới từ hồn ma không. Xui thay, dựa vào Định Luật Bảo Toàn Đặc Tính Phi Phàm, kể cả được không khí của sương xám tăng lên, chức năng siêu phàm một chiếc máy thu phát vô tuyến đơn thuần cũng sẽ tiêu tán dần, cuối cùng nó sẽ khôi phục lại bình thường…

Ừm, căn cứ vào tri thức thần bí học của mình, trong trường hợp không dùng đặc tính phi phàm, để duy trì tính chất siêu phàm của một vật phẩm bình thường thì chỉ có một biện pháp. Đó chính là khắc tôn danh, tên thật của Thiên Sứ, hoặc thậm chí thần linh lên một ngôn ngữ có thể khuấy động sức mạnh của tự nhiên… Điều này tương đương với mượn dùng ‘thần bí’, mượn dùng ‘sức mạnh’. Đương nhiên, tiền đề là phải được các Thần đồng ý… Chính mình còn chẳng làm được. Ít nhất, trang giấy mình dùng để viết ‘mật mã’ tài khoản ngân hàng trước đó chẳng có biến dị gì…

Trong các thần linh chân chính, mình chỉ biết tên thật của một, Ma Nữ Nguyên Sơ Cheek… Nếu mình khắc tôn danh kèm tên thật của Thần bằng tiếng Hermes cổ lên chiếc máy thu phát vô tuyến này, chuyện gì sẽ xảy ra? Nó sẽ giải phóng virus ra à, hay sẽ mang tính thẩm mỹ hơn theo nghĩa công nghiệp, sẽ khiến cho đám người mê đồ vật bị cuốn hút…

Ây, khả năng lớn nhất là, khi mình khắc tôn danh và tên thật vào, sẽ bị sức mạnh của Ma Nữ Nguyên Sơ giáng xuống, lập tức bị hút khô… Đây là một phương hướng tự nhiên vô cùng, cực kỳ, hết sức chính xác…

Trong đầu Klein nảy ra một chút ý tưởng kỳ diệu, cho đến khi Arrodes chào hỏi hắn xong.

Vừa hay, đây lại là chiếc gương ma có thể trả lời câu hỏi… Trái tim Klein hơi loạn nhịp, hắn nghiêng đầu nói với Danitz:

“Ngươi ra ngoài canh cửa.”

“…Được!” Danitz chạy ngay ra cửa không chút do dự.

Gã sợ hãi thứ ma quỷ Arrodes kia sẽ đặt thêm câu hỏi mới!

Đợi đến khi Danitz đã ra ngoài hành lang, khép cửa phòng lại, Klein mới quay sang chiếc máy thu phát vô tuyến được kết nối với gương ma Arrodes, trầm giọng nói:

“Ta có một câu hỏi.”

[Đây là vinh dự của tôi. Tôi có thể tôn xưng ngài là Chủ Nhân được không, thưa tồn tại vĩ đại phía trên Linh giới?] Máy thu phát vô tuyến lạch tạch phun ra một tờ giấy trắng.

Quá khúm núm, quá mất tiết tháo… Sao mình cứ cảm thấy nó có vấn đề ở đâu ấy… Klein tỏ vẻ trầm ngâm, nói:

“Ngươi có thể dùng bất cứ cách gọi nào.”

[Vâng, thưa Chủ Nhân!] Arrodes dùng dấu chấm than, [Câu hỏi của ngài là gì ạ?]

“Ta có thể tìm thấy mỹ nhân ngư ở đâu?” Klein hỏi trực tiếp.

Tạch tạch tạch, máy thu phát vô tuyến đưa ra câu trả lời:

[Phía đông Quần đảo Gargas, xuôi theo tuyến hàng hải khoảng một tuần sẽ có cơ hội gặp được mỹ nhân ngư. Nhưng toàn bộ mỹ nhân ngư ở đây đều là tín đồ của Nữ Thần Đêm Tối.]

Khá ấn tượng đấy chứ… Hợp tình hợp lý nhưng lại nằm ngoài dự đoán… Klein phát hiện ra suy đoán trước đó đã trở thành hiện thực, nhưng chính hắn lại không thể ngờ.

Arrodes tiếp tục “đánh chữ”:

[Nếu ngài bận lòng vì điều đó thì có thể tiếp tục tiến về phía đông, nhưng chuyện ấy sẽ vô cùng nguy hiểm. Địa điểm đó không còn là hải dương chân thực nữa, mà chính là phế tích cuộc chiến giữa các vị thần. Đương nhiên, hẳn là ngài chẳng vướng bận gì điều này.]

Ai bảo… Mình còn tưởng cầm Quyền Trượng Hải Thần trong tay là đã có cơ hội tiến vào hải phận đáng sợ nhất ấy rồi cơ. Kết quả, thì ra đó là một vùng biển được hình thành từ chiến trường của các vị thần… Quả nhiên, thời cổ đại từng có thần chiến… Là thời điểm Chúa Sáng Thế đã thu hồi lại quyền hành của các Cổ Thần à? Klein từ chối cho ý kiến, nhìn Arrodes điều khiển máy thu phát vô tuyến phun ra càng nhiều chữ hơn:

[Ngoài ra, ở tổng bộ Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối - giáo đường Thanh Bình và giáo đường Ngủ Yên trên Đảo Dinos đều nuôi dưỡng mỹ nhân ngư.”

Ngoài Thánh Đường, vẫn còn mỹ nhân ngư ở Đảo Dinos trên biển Sonia sao? Nơi trước quá nguy hiểm, đều có Vật Phong Ấn cấp 0 và cường giả cấp Thiên Sứ. Nơi sau có thể cân nhắc được, biến thành một vị Kẻ Gác Đêm hoặc mục sư, Giám mục, trà trộn vào đó, nghe ca nhạc uống ma dược… Không ổn, Giáo hội nuôi dưỡng mỹ nhân ngư chính là để nhằm vào “Người Không Mặt”, sao có thể không đề phòng điểm ấy… Phải nghĩ biện pháp khác… Klein đang chuẩn bị hỏi câu thứ hai, lại trông thấy máy thu phát vô tuyến phun thêm giấy trắng mới:

[Chủ Nhân vĩ đại, tôi nhất định phải tuân thủ quy tắc nhất định. Ngài phải trả lời một câu hỏi của tôi để trao đổi.]

Trả lời câu hỏi của ngươi á? Klein nhíu mày, chờ Arrodes đặt câu hỏi. Hắn muốn xem xét tình hình xong thì mới quyết định có nhận người hầu này hay không.

Trong âm thanh lạch tạch, Arrodes ghép những con chữ thành một câu hỏi:

[Ngài định ăn gì vào bữa sáng hôm nay?]

Hỏi hay lắm… Klein ung dung đáp:

“Phụ thuộc vào thực đơn của quán trọ.”

[Câu trả lời hoàn hảo!] Chỉ chút nữa thôi là Arrodes đã phát ra tiếng vỗ tay.

Không đợi Klein mở miệng, nó tiếp tục đánh chữ lộc cộc:

[Không khí phía trên Linh giới sắp biến mất. Tôi sẽ chờ đợi cơ hội tiếp theo để được phục vụ cho Chủ Nhân vĩ đại.]

Sau khi phun ra tờ giấy trắng hư ảo cuối cùng này, chiếc máy thu phát vô tuyến ngừng lại, cũng mất đi cảm giác sâu thẳm u tối kia.

Nếu muốn liên lạc với gương ma Arrodes, mình cần phải ném máy thu phát vô tuyến lên sương xám trước bao nhiêu ngày nhỉ? Lần sau mình sẽ hỏi nó biện pháp trừ bỏ ô nhiễm tinh thần bên trong đặc tính phi phàm… Ừ, phương thức này phải được sử dụng cẩn thận. Arrodes đã có thể dùng kết nối đặc biệt thông qua chiếc máy thu phát vô tuyến đã nhiễm không khí, thì chẳng có gì đảm bảo những kẻ mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn nó không thực hiện được… Nếu mình cứ làm thế mãi, có khi một ngày nào đó sẽ nhận được điện tín của các Thần như Chúa Sáng Thế Chân Thực hay Ma Nữ Nguyên Sơ không chừng… Suy nghĩ Klein chạy như bay, hắn nghĩ tới nguy hiểm tiềm tàng.

_______

707DefenderOfJustice: Danitz ơi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu =))