Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 607: Kẻ địch khác biệt



Nghe thấy câu hỏi của dược sĩ béo, Klein cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại lãnh đạm:

 

“Bắt đầu từ lúc anh thanh toán khoản tiền đầu tiên.”

 

Darkwill thoạt rút một bó tiền mặt dày ra không chút do dự, rồi mới đau lòng đếm:

 

“Đây là 300 bảng.

 

Anh có thể thực hiện ước định rồi.”

 

Klein nhận chỗ tiền mặt đó, gật đầu nói:

 

“Không thành vấn đề.”

 

Darkwill tức thì buông lỏng hẳn, tựa như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh.

 

Hơn nửa giờ sau, trong quán trọ Theana, Darkwill sững sờ nhìn nhà thám hiểm mạnh mẽ Gehrman Sparrow đứng trước quầy tiếp tân, lên tiếng:

 

“Đổi sang một phòng sang trọng.”

 

Nói rồi, Klein lùi lại hai bước, như thể tặng lại vị trí của mình cho dược sĩ béo.

 

Darkwill nuốt nước bọt, chần chờ hỏi:

 

“Tôi thanh toán à?”

 

“Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, tất cả chi phí đều do thân chủ chi trả. Đây là quy tắc của nhà thám hiểm.” Klein nói mà mặt không đổi sắc.

 

Tôi có là con lừa ngốc mới tin anh! Chẳng lẽ anh có đến Rạp Hát Đỏ chơi gái tôi cũng phải trả tiền thay anh à? Darkwill ngẫm nghĩ, cố gượng cười:

 

“Chúng ta có thể dùng một phòng bình thường cũng được mà, thế càng tiện cho việc bảo vệ hơn.”

 

“Vậy anh cứ ở tự nhiên.” Klein đóng vai Gehrman Sparrow không tốn chút sức lực.

 

Darkwill cười khổ, bước đến trước quầy tiếp tân, trống rỗng nói:

 

“Một phòng sang trọng.”

 

Đợi đến khi thực sự đăng ký xong, bước vào phòng ngủ nhỏ hơn, dược sĩ béo Darkwill mới mở một bên cửa sổ ra, cho cú mèo Harry “cửa” để vào. Anh ta móc chiếc hộp đựng nhẫn ra khỏi túi áo, kiểm tra tình trạng của viên xúc xắc kỳ dị kia.

 

Xác nhận rằng xúc xắc vẫn như cũ, mặt hướng lên vẫn là 4 điểm, chưa thay đổi gì, Darkwill mới lặng lẽ thở hắt ra.

 

 

Backlund, trong một căn nhà bình thường.

 

Từ trong giấc ngủ sâu, Ince Zangwill tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là kiểm tra tình trạng thân thể.

 

Đây là thói quen gã lặp đi lặp lại hàng ngày, vì gã không thể biết sau khi mình ngủ rồi, 0-08 sẽ biên soạn ra loại chuyện quỷ quái gì, mang đến tai nạn thế nào.

 

Xác nhận rằng mình không bị thương gì xong, Ince Zangwill mới đi đôi ủng da bóng loáng vào, đứng lên.

 

Không nằm ngoài dự đoán, gã đã trông thấy 0-08 lặng lẽ bày trên bàn sách, như thể một chiếc bút lông chim vô cùng bình thường, có thể thấy ở bất cứ đâu.

 

Thế nhưng, tối hôm qua nó đã bị khóa trong một chiếc hộp kim loại có phủ kín tầng tầng lớp lớp ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp.

 

Ince Zangwill nặng nề bước tới, bắt lấy 0-08. Gã mở cuốn sổ tay bên cạnh ra, phát hiện ở đó đã có thêm gần một trang bản thảo nữa:

 

[Ince Zangwill không thể nhớ ra mình đã làm gì tối qua, song gã nhạy bén phát giác ra một vài vấn đề.

 

Gã nhìn vào tấm gương, chỉ thấy ảnh phản chiếu của chính mình trở nên đôi phần xa lạ, như thể trong người đã sinh ra một Ince Zangwill khác.

 

Gã cúi đầu xuống, trông thấy sự tồn tại dị thường rõ ràng dưới kẽ móng tay, nhưng không thể nhớ nổi tối qua mình đã làm gì…]

 

Sau khi thấy đoạn văn đó, Ince Zangwill lập tức nhìn chiếc gương toàn thân theo bản năng, trông thấy mình vẫn bị mù một mắt, gương mặt hệt như pho tượng cổ điển không chút nếp nhăn. Song ở khóe miệng gã lại nhấn một vệt cười, tạo nên sự đối lập cực điểm với ánh mắt nặng nề.

 

Giờ khắc này, Ince Zangwill cảm thấy sắc mặt mình khá xanh xao, hốc mắt xám đen, kết hợp với nụ cười mà gã hoàn toàn không hiểu tại sao lại xuất hiện kia, tạo nên một tổ hợp vô cùng nham hiểm, tàn nhẫn và quỷ dị.

 

Gã giơ hai tay lên, cúi thấp đầu, trông thấy dính ở kẽ móng tay là những vệt bùn bẩn đen đã khô cứng, tựa như hôm qua mới đi đào rễ cây ngoài vườn về.

 

Dù đã chuyển từ đường tắt ‘Tử Thần’ sang đường tắt ‘Đêm Tối’, trở thành một “Kẻ Gác Đêm”, Ince Zangwill vẫn không mất đi những năng lực phi phàm trước đó, vẫn là một “Người Thông Linh” quyền năng, một bậc thầy ở lĩnh vực tử linh. Vì vậy, gã lập tức lên kế hoạch giao tiếp với linh bên trong và bên ngoài căn nhà, nhằm tìm hiểu rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng đúng lúc ấy, khóe mắt gã vẫn còn dư ảnh của đoạn nội dung cuối trên cuốn sổ tay:

 

[Ince Zangwill muốn thử thông linh, nhưng buồn bã nhận ra mình chẳng thu hoạch được gì, hệt như đã có một chuyên gia tương tự xử lý sạch sẽ toàn bộ manh mối. Gã rất lo lắng, gã hoàn toàn không biết rốt cuộc tối qua mình đã bị cuốn vào chuyện gì.]

 

Vẻ mặt Ince Zangwill càng thêm nặng trĩu, gã thử nghiệm tiến hành thông linh. Không ngoài dự đoán, gã chẳng nhận được bất cứ kết quả nào đáng vui mừng ngạc nhiên.

 

 

Sáng thứ tư, bên ngoài quán bar Lá Phong Hương đã đổi ông chủ phía sau màn.

 

Klein đi vòng qua một con ngõ vắng, gặp Oz Kent xách một cái vali da nhỏ.

 

“Tiền thưởng của anh.” Oz Ken ném chiếc vali da khá nhỏ kia tới.

 

Thực chất đây cũng chẳng phải tiền thưởng chân chính trên ý nghĩa mặt chữ, mà là do quân đội ứng trước——thứ đầu liên quan tới Bộ Tài chính của Dinh Thống đốc và Vương quốc, cần ít nhất ba ngày mới hoàn thành xong mọi thủ tục.

 

Klein bắt lấy chiếc vali da, mở ra xem ngay tại chỗ, trông thấy bên trong xếp từng chồng tiền mặt ngay ngắn, chủ yếu là mệnh giá 1 bảng và 5 bảng.

 

“Tổng cộng 5400 bảng, không lấy hoa hồng.” Oz Kent gượng cười.

 

Đổi lại là nhà thám hiểm khác, anh ta chỉ đưa nhiều nhất 4000 bảng, phần còn lại là nhu nhập cho nhân viên liên quan tới toàn bộ thủ tục.

 

Nhưng trước mặt lại là một tên điên cuồng, thậm chí thực lực còn tiệm cận với cấp tướng quân hải tặc. Do sợ bị bắn chết ngay tại trận, anh ta đành phải lao động công ích vì dân vì nước.

 

Chắc quân đội sẽ không dùng tiền giả gạt mình đâu nhỉ… Klein cầm một xấp tiền mặt lên, tiện tay vẩy một cái.

 

5400 bảng… Trốn ngoài ngõ, Darkwill nghe thấy lời Oz Kent nói thì liếc trộm chiếc vali da kia một chút, bị những chồng kim bảng lấp lóe kia làm cho hoa cả mắt.

 

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy đặt chung một chỗ.

 

Nhà thám hiểm đúng là một nghề hái ra tiền mà. Chỉ cần đi săn thành công một hải tặc là có ngay mấy ngàn bảng. Ba ngày bảo vệ mình cũng thu được 1000 bảng kèm một yêu cầu. Thỉnh thoảng còn tìm được tàu đắm hay kho báu… Tại sao mình lại đi làm dược sĩ thay vì nhà thám hiểm chứ? Nếu biết trước thì mình đã chọn cái đường tắt phi phàm may mắn kia rồi… Darkwill cực kỳ hâm mộ, nghĩ.

 

Song, anh ta nhanh chóng nhớ lại hiện thực. Hầu hết nhà thám hiểm đều không sống cuộc sống giàu sang được như vậy. Dù có thể kiếm được một khoản tiền, lại phải bỏ ra một phần ba thu nhập để cống cho dược sĩ. Nếu không trị thương, loại bỏ vết thương ngầm thì cũng phải mua thuốc tăng ham muốn, đối phó với mấy thứ bệnh tật khó nói.

 

Làm dược sĩ vẫn là an toàn nhất… Darkwill thầm thở dài trong lòng.

 

Lúc này, Klein chỉ mới đếm sơ sơ số kim bảng là đóng vali da lại, nói với Oz Kent:

 

“Tôi sẽ rời Bayam một thời gian, nếu có tin tức gì thì liên lạc với anh thế nào?”

 

“Anh muốn rời Bayam sao?” Oz Kent kinh ngạc hỏi lại.

 

Klein khẽ gật đầu, đáp:

 

“Nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ.”

 

Oz Kent thoạt bừng tỉnh, rồi bỗng dâng trào một cảm giác vô cùng khoan khoái.

 

Nếu tên điên này cứ ở lại Bayam dài ngày, kiểu gì cũng sẽ chọc ra chuyện động trời. Tốt hơn hết là cứ phiêu lưu trên biển, chiến đấu với đám hải tặc kia ấy… Oz Kent lập tức tươi cười:

 

“Anh có thể trực tiếp phát điện báo tới, đề thêm địa chỉ của tôi. Bưu điện có người của chúng tôi.”

 

“Được.” Mặc áo khoác nỉ đen, Klein không nói nhiều thêm. Cầm vali da trong tay, hắn quay người rời khỏi ngõ nhỏ.

 

Hắn hướng thẳng đến bến cảng với Darkwill, chuẩn bị ngồi chuyến tàu chở khách sớm nhất tới Đảo Olavi. Cú mèo thì bay qua lại giữa hàng cây bên đường, có vẻ lén lút vụng trộm——Tối qua họ đã mua vé tàu bán lại.

 

Nửa giờ trước khi lên tàu, Darkwill bỗng hơi bứt rứt, sợ hãi kẻ đã phản bội thầy sẽ đột ngột đuổi tới, tập kích mình.

 

Cảm giác này cứ kéo dài mãi cho đến khi anh ta bước lên khoang hạng nhất thì mới rút dần——Chỉ cần tàu chở khách đã ra biển, Người Phi Phàm không có năng lực bay lượn hoặc sở hữu thuyền riêng sẽ khó mà chặn giữa đường.

 

“Khởi hành mau đi, khởi hành mau đi…” Darkwill nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.

 

Lúc này, cú mèo theo sát phía sau đã đậu lên vai anh ta, Klein thì ngồi trên chiếc ghế trong phòng, đề phòng khả năng bị tập kích.

 

Ngay khi ấy, sắc trời nhanh chóng trở nên âm u, tiếng gió ngày càng gào rít to hơn, độ ẩm trong không khí mỗi lúc lại tăng cao thấy rõ.

 

“Có bão à?” Darkwill hé miệng ra, bật thốt.

 

Điều này nghĩa là tàu sẽ không khởi hành đúng giờ, có lẽ còn bị trì hoãn mấy tiếng!

 

Mà cứ thế, có thể Darkwill sẽ phải chịu rất nhiều rủi ro không đáng có!

 

Anh ta quay đầu nhìn Gehrman Sparrow, cười miễn cưỡng:

 

“Anh có cách nào không?”

 

Có thì cũng có đấy. Chẳng hạn như anh có thể lập tức cầu nguyện “Hải Thần” Kalvetua, còn tôi lập tức tiến lên phía trên sương xám hưởng ứng, xua tan cơn bão này… Nhưng chắc chắn không hề nghi ngờ gì là chỉ mấy phút, hay mấy chục giây sau thôi, “Hải Vương” Yan Kottman sẽ chạy tới đây, mà đòn công kích của ông ta còn tới sớm hơn… Klein nhìn dược sĩ béo, thản nhiên đáp:

 

“Tôi chỉ là một nhà thám hiểm.”

 

Darkwill biết mình không nên trông mong gì hơn, chỉ đành chửi thề thời tiết trong lòng rồi quay lại thò đầu ra ngoài cửa sổ, nghiên cứu tình hình cụ thể.

 

Ầm ầm!

 

Một tia sét bạc trắng đánh xuống, trúng ngay vào Darkwill trước khi Klein kịp phản ứng.

 

Darkwill tức thì co quắp ngã xuống, toàn thân bốc khói, làn da cháy khét, dòng điện chạy toán loạn quanh người như con rắn.

 

Klein suýt kinh ngạc đến ngây người. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy có người bị sét đánh trúng trong thời tiết giông tố.

 

Thế này cũng xui xẻo quá rồi… Nhất thời hắn quên cả việc cứu Darkwill.

 

Ngài cú mèo Harry cũng sửng sốt mấy giây rồi thét lên chói tai:

 

“Nhanh, nhanh lên! Có một bình nước thuốc trong túi ẩn thứ hai bên trái cậu ấy! Nhồi cho cậu ấy ngay!”

 

Con cú mèo này biết nói chuyện… Klein nhíu nhíu mày, tiến lên mấy bước, cúi người xuống tìm một thấy một bình thuốc đỏ như máu rồi cố rót nó vào trong miệng Darkwill.

 

Vài phút sau, cuối cùng Darkwill cũng có ý thức trở lại. Làn da cháy đen như than vừa rơi ra, anh ta vừa lảo đảo đứng lên, thều thào:

 

“T-Tôi đi xử lý vết thương đã.”

 

Darkwill loạng choạng bước vào phòng ngủ của mình, khóa trái cửa phòng lại.

 

Xong xuôi đâu đấy, anh ta mới bỏ chiếc hộp nhẫn ra, nặng nề mở nắp.

 

Bên trong chiếc hộp nhẫn gần như không còn tí không gian nào, chẳng biết tự bao giờ mà viên xúc xắc màu trắng ngà kia đã thay đổi. Mặt hướng lên là 2 điểm màu đỏ!

 

Bên ngoài phòng khách, Klein đứng tại chỗ, nhớ lại mọi chuyện mới phát sinh ban nãy, lông mày nhíu chặt.

 

Giờ này, khắc này, hắn bất chợt cảm thấy kẻ địch mình phải đối mặt trong nhiệm vụ bảo vệ này không giống với kiểu mình từng phải đối mặt trong quá khứ.

 

Đến khi Darkwill đã khôi phục sơ sơ, lại đi ra, Klein mới ngồi xuống ghế, hơi đổ người về trước, cất tiếng:

 

“Giải thích đi.

 

Điều này liên quan tới cách tôi sẽ bảo vệ anh như thế nào.”