Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 649: Sách Ma Pháp Của Lehmanor



Backlund, bên ngoài ga đầu máy xe lửa hơi nước.

 

Đội chiếc mũ lưới che mặt đen đính một bông hoa xanh lam, Falls đứng đợi trước sảnh vào cửa tàu điện ngầm chờ thầy mình – Dorian Gray đến.

 

Đám mưa bụi lất phất trên phố và những cơn gió buốt lạnh thổi tới từ lòng đất khiến vị tiểu thư tác giả khẽ run lẩy bẩy. Cô cảm thấy mình đã đánh giá quá thấp mùa xuân ở Backlund.

 

Không biết Hugh làm gì mà bận rộn quanh năm suốt tháng thế này. Hầy, cậu ấy bảo trước khi cha mình qua đời, ở nhà cậu ấy còn chẳng bao giờ rời giường. Ngoài phòng vệ sinh ra, cả đồ ăn thức uống đều được người hầu phục vụ tận chân răng. Còn giờ, hằng ngày Hugh đều đi từ sớm tinh mơ đến tận đêm muộn mới về, bất kể mưa rào hay sương dày, hoàn thành từng ủy thác một, bắt từng tên tội phạm truy nã một. Nghĩ đến đây, Falls không khỏi thán phục Hugh.

 

Tuần trước, vị tiểu thư “Quan Trị An” này không những trả hết nợ mà còn tiết kiệm được khoản tiền 200 bảng! 

 

Phải nói rằng, “Quan Trị An” là chức nghiệp phi phàm thích hợp nhất để làm thợ săn tiền thưởng. Đương nhiên, phạm vi lựa chọn chỉ giới hạn trong Danh sách thấp thôi… Falls suy nghĩ vẩn vơ, mãi cho đến khi đột ngột bắt gặp một bóng người quen thuộc.

 

Đó là một quý ngài có vóc dáng trung bình, mặc bộ vest đen loại thịnh hành nhất ở Loen. Ông đội một chiếc mũ phớt cao nửa, bờ vai rộng đến lạ, trông gần như thái quá.

 

Đây chính là thầy của Falls, một trong số những thành viên ít ỏi còn lại của gia tộc Abraham, Dorian Gray Abraham.

 

Falls thầm mừng rỡ, lập tức bung ô che mưa lên chào đón.

 

Vì đám người tấp nập đang rảo bước trên phố, cô không thể lại gần thầy mình ngay. Song, ngay khi giao mắt với Dorian, cô bỗng thấy ông nắm tay phải lại thành quả đấm và đặt xuống vị trí chiếc cúc áo thứ nhất trên bộ vest đen.

 

Đây là…có nguy hiểm! Vẻ chào mừng trên mặt Falls không hề thay đổi. Nụ cười và ánh nhìn của cô hướng về phía một quý ngài trẻ tuổi đằng sau thầy mình. Thế rồi, như chẳng hề có gì xảy ra, cô vượt qua Dorian Gray, liên tục cất bước.

 

Một gia tộc cổ xưa thường tích lũy đủ loại kinh nghiệm khó mà tưởng tượng trên mọi phương diện, nên trước đó Dorian đã ước định ám hiệu và cử chỉ dùng trong tình huống khẩn cấp với Falls. Ý nghĩa của động tác vừa rồi vô cùng đơn giản, chính là hãy tránh xa, đừng lại gần!

 

Quý ngài trẻ tuổi đằng sau có phần sửng sốt thấy rõ vì bị một quý cô trưởng thành có vẻ lười nhác nhìn chằm chằm. Theo bản năng, anh ta vội sửa sang lại quần áo và ấn lại mũ.

 

Nhưng vừa xong xuôi, Falls đã vượt qua anh ta và tiếp tục tiến lên.

 

Dưới màn mưa phùn liên miên, Falls lượn quanh một vòng rồi leo lên một chiếc xe ngựa cho thuê, tiến thẳng tới Khách sạn Hat Trick ở số 22 phố Hy Vọng thuộc quận Cherwood. Đây là nơi Dorian Gray đã đặt phòng trước.

 

Đã dành nhiều năm lăn lộn trong giới thần bí học, Falls cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm. Cô bình thản chọn căn phòng ngay cạnh đường rồi bước vào. Đứng trước cửa sổ, cô quan sát các vị khách đến khách sạn.

 

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy Dorian Gray xuống xe ngựa, bước vào cửa.

 

Falls nhanh chóng quay người đi tới góc ngoặt cầu thang. Cô kín đáo quan sát xem thầy mình được người hầu dẫn tới căn phòng nào.

 

Chờ một lúc, cô mới bỏ mũ xuống, vò rối mái tóc rồi đến trước cửa phòng 2016 gõ cửa.

 

Kế hoạch của cô rất đơn giản. Nếu phản ứng của thầy cô không có vấn đề gì, cô sẽ bước vào phòng trao đổi. Còn nếu bất thường, cô sẽ vờ như mình đi nhầm phòng hoặc giả bộ mình là gái đứng đường đang muốn chèo kéo khách.

 

Kẹt, cửa phòng từ từ mở ra, Dorian nhìn cô học trò trước mặt, khẽ liếc trái ngó phải hai bên hành lang.

 

Thế rồi, bàn tay phải của ông xòe năm ngón ra, ấn vào nút cài thứ hai trên bộ trang phục.

 

Điều này biểu thị rằng ông không bị khống chế và điều dị thường đã qua.

 

Falls lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước vào phòng.

 

“Thầy ơi, vừa rồi có chuyện gì thế ạ?” Cô hỏi với nỗi lo lắng và sự quan tâm.

 

Dorian đóng cửa phòng, cười chua xót:

 

“Thầy nhìn thấy một người quen.”

 

Ông thở dài, tiếp:

 

“Một kẻ thù.”

 

Đó là một học sinh cũ của ông, kẻ về sau đã tham gia vào cuộc phản loạn của “Nhà Lữ Hành” Botis, khiến thượng tầng gia tộc Abraham gần như chết sạch.

 

Theo Dorian biết, tên học sinh cũ kia của ông hẳn đã gia nhập Hội Cực Quang, khả năng cao còn là một trong 22 vị Thần sứ.

 

“Gã đã làm gì thế hả thầy? Gã có mạnh lắm không ạ?” Falls tò mò hỏi.

 

Dorian trầm mặc vài giây, tiết lộ đôi điều:

 

“Lawrence, Laubero, Aulisa và thầy đều thuộc cùng một tổ chức. Tổ chức này bị một vài kẻ phản bội nên chịu phải tổn thất nghiêm trọng.

 

Tên vừa rồi chính là một trong những kẻ phản bội ấy.”

 

Ông không nhắc đến gia tộc, cũng chẳng đề cập đến sự mâu thuẫn giữa các thành viên chung huyết thống và đám học trò để ngăn Falls có những cảm xúc không cần thiết.

 

“Thật hèn hạ!” Cô lập tức nhớ tới bà Aulisa đã đối xử vô cùng tử tế với mình và quý ông Lawrence thân thiện.

 

“Được rồi, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa.” Dorian lấy từ trong túi ra một mảnh giấy gấp mấy lần, đưa cho Falls, “Đây là phối phương ma dược “Nhà Chiêm Tinh”, tiến độ tiêu hóa ma dược “Bậc Thầy Ảo Thuật” và “Người Học Việc” của em đều vượt qua dự đoán của thầy. Đây chính là niềm vui bất ngờ nhất mà thầy từng trải nghiệm trong mười năm qua.”

 

“Em đã dành thời gian tham gia một gánh xiếc ấy ạ.” Falls không giấu gì, thậm chí còn cảm thấy chuyện này rất đáng để khoe khoang.

 

Vừa nói, cô vừa mở tờ giấy ra, đọc phối phương ma dược “Nhà Chiêm Tinh”.

 

Bấy giờ, Dorian vui mừng gật đầu:

 

“Thầy rất xin lỗi. Vì tổn thất trước đó, tạm thời thầy không có vật liệu chính của ma dược “Nhà Chiêm Tinh”. Em cứ coi như đây là bài kiểm tra cuối cùng đi.

 

Có điều, thầy đã chuẩn bị cho em một món quà.”

 

Trong lúc nói, ông lấy từ trong túi áo ẩn bên trái ra một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay. Trông nó cứng cáp, mang màu đồng xanh, nhìn khá cổ xưa.

 

Cuốn sổ này có tổng cộng ba loại giấy. Loại màu vàng cháy, số lượng chỉ vài tờ. Loại màu nâu vàng giống giấy da dê, tầm mười tờ. Còn lại là loại giấy trắng đơn giản bình thường. Trên bìa có một hàng chữ viết bằng tiếng Feysac cổ:

 

[Ta đi tới, ta nhìn thấy, ta ghi chép.]

 

Ánh mắt Falls dời từ mảnh giấy ghi phối phương ma dược “Nhà Chiêm Tinh” tới cuốn sổ. Cô nhận ra nó chính là di vật của quý ông Lawrence, chính là món vật phẩm mà mình được nhờ chuyển tới Cảng Pritz cho thầy!

 

Dorian cười:

 

“Thầy nghĩ chắc em chẳng lạ gì nó.”

 

Thấy Falls liên tục gật đầu, ông thở dài:

 

“Đây là một vật phẩm thần kỳ khá mạnh mẽ. Trong số những vật phẩm tương tự thầy từng biết, nó có thể xếp tốp năm. Thế không đồng nghĩa với việc nó mạnh hơn những thứ đứng sau, mà là tác dụng phụ của nó rất dễ giải quyết. Tổng hợp hai phương diện lại khiến nó vô cùng đáng giá.”

 

“Tên nó là gì thế ạ? Nó có tác dụng trái chiều gì ạ?” Falls không thể kìm nén được cơn hưng phấn và kích động.

 

Dorian vuốt ve bìa cuốn sổ, đáp:

 

“Nó được gọi là Bút Ký Lữ Hành Của Lehmanor, nhưng bọn thầy thích gọi nó là Sách Ma Pháp Của Lehmanor hơn.

 

Cuốn Sách Ma Pháp này có thể giúp em ghi chép lại một loại năng lực phi phàm nào đó trong lúc nhìn thấy nó.

 

Năng lực đó sẽ được lưu trữ trường kỳ trong một tờ giấy của bút ký này. Em có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, em phải nhớ kỹ, sau khi sử dụng năng lực ấy, tờ giấy lưu trữ nó sẽ lại trống không, chờ em ghi chép lần tiếp theo.”

 

“…Nghe thôi cũng thấy khủng rồi.” Falls cảm tưởng như mình đang nằm mơ.

 

Chỉ cần nhìn thấy một năng lực phi phàm nào đó, thì mình đều có thể ghi chép lại rồi sử dụng một lần?

 

Đ-Đây chẳng phải chính là một kiểu “Người Chăn Cừu” khác sao? “Người Chăn Cừu” mà nhóc ‘Mặt Trời’ từng nhắc đến ấy… Ừm, chỉ giới hạn ở một trận chiến đơn có chuẩn bị thôi.

 

Liệu mình có thể ghi chép được năng lực phi phàm của Bán Thần không đây. Nếu mà có, thì trong một trận đấu đơn có chuẩn bị, mình còn mạnh hơn cả “Người Chăn Cừu” ấy chứ!

 

Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Dorian giải thích chi tiết:

 

“Có thể nói thế. Nó tương ứng với Danh sách 6 “Quan Ghi Chép” của đường tắt ‘Người Học Việc’ chúng ta. Không nhất định có thể ghi chép được năng lực phi phàm cao hơn Danh sách này, vẫn có tỉ lệ thất bại. Khoảng cách cấp độ càng lớn, tỉ lệ thất bại càng cao. Hơn nữa, hiệu quả năng lực gốc cũng bị giảm đi một nửa.

 

Dựa vào kinh nghiệm của những người dùng trước, tỉ lệ thành công vẫn khá cao nếu là năng lực phi phàm của Danh sách 5. Nhưng đến Danh sách 4, đến cấp độ Bán Thần này thì khá khó khăn. Thử mười lần cũng chưa chắc đã thành công được một lần. Mà thầy tin là chẳng có vị Bán Thần nào đồng ý thể hiện năng lực liên tục cho em ghi chép đâu. Còn nếu là kẻ thù, chắc hắn đã giết chết em mười lần rồi.

 

Em có thấy không? Loại màu vàng cháy chuyên được dùng để ghi chép năng lực phi phàm mang thần tính, tổng cộng 3 tờ. Nói cách khác, dù em có cực kỳ may mắn đi nữa, em cũng chỉ có thể ghi chép được ba năng lực phi phàm của Bán Thần, và mỗi năng lực cũng chỉ sử dụng được một lần.”

 

Dù nghe có vẻ khá nhiều hạn chế, khiến Bút Ký Lữ Hành này không thể phát huy toàn bộ điểm mạnh của nó, nhưng thế chẳng là gì đối với hai loại người. Một là kẻ cực kỳ may mắn. Và hai chính là người được chống lưng bởi một tổ chức lớn, thế lực lớn, loại mà có Bán Thần hỗ trợ ấy… Trong nháy mắt, Falls đã nghĩ ngay tới việc tìm kiếm sự giúp đỡ nơi ngài ‘Kẻ Khờ’, mời Thần biểu hiện năng lực ra để mình ghi chép. Song, chợt cảm thấy việc này khinh nhờn quá mức, cô vội vàng sám hối trong lòng thật nhiều.

 

Cũng qua đó, cô chân thành hy vọng rằng thành viên được xem là mạnh mẽ nhất trong Hội Tarot – quý cô ‘Ẩn Sĩ’ có thể nhanh chóng trở thành Bán Thần.

 

Không nhận ra suy nghĩ của Falls đã bay tít nơi đâu, Dorian tiếp tục giải thích:

 

“Loại giống giấy da dê có thể ghi chép năng lực phi phàm của Danh sách 5 và Danh sách 6, tổng cộng 10 tờ. Hiệu quả được hơn một nửa của bản gốc, vào khoảng 70-80%.

 

Số còn lại có thể ghi chép các năng lực phi phàm dưới Danh sách 6, tổng cộng 25 tờ. Hiệu quả gần bằng bản gốc, nhưng vẫn kém chút xíu.

 

Vì một chút chuyện hồi trước, sách ma pháp chỉ còn năm tờ chứa năng lực phi phàm. Còn lại đều trống, em có thể tự nghiên cứu.”

 

Dorian ngừng lại, nói với vẻ mặt trang nghiêm:

 

“Trước khi đưa cho em, thầy nhất định phải nghiêm túc cảnh báo em, bút ký này có tác dụng phụ. Sau mỗi lần sử dụng, nó đều sẽ khiến em lạc đường, chính là kiểu lạc đường dẫn em vào nguy hiểm ấy. Em chắc chắn phải rút máu mình ra bôi đều lên bìa, có thế mới loại bỏ được hiệu ứng này.

 

Nhớ kỹ, đừng xem thường việc lạc đường, em nhất định phải mau chóng xử lý.”

 

“Vâng thưa thầy.” Falls nghiêm trọng đáp.

 

Dorian đưa Bút Ký Lữ Hành Của Lehmanor cho Falls:

 

“Đây là quà của thầy.”

 

Thầy tốt quá… Falls mím môi, bật thốt:

 

“Tên học sinh cũ đã phản bội thầy tên là gì vậy ạ? Gã trông thế nào?

 

Nếu có cơ hội, em muốn trả thù gã giúp thầy và mấy người như ngài Lawrence.”

 

“Không được, đừng nghĩ đến việc ấy nữa. Em yếu hơn gã nhiều. Lúc phản bội bọn thầy, gã đã là “Quan Ghi Chép”, có khi giờ đã là “Nhà Lữ Hành” rồi.” Dorian trang nghiêm nói, “Nhưng đúng là em cần nhớ kỹ gã để tránh gã. Tên gã là Lewis Wien. Thầy sẽ vẽ một bức chân dung của gã sau.”

 

“Vâng ạ.” Falls khẽ gật đầu.

 

 

Tàu Tương Lai, trong nhà ăn của hải tặc.

Vừa bước vào, Klein đã đụng mặt ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đang đi ra.

 

Quý cô này không còn vẻ nhợt nhạt như tối qua. Mang đôi kính mắt dày nặng nề, cô bình thản nói:

 

“Chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta sẽ đến vùng hải dương kia ngay thôi.”

 

Nhanh thế sao? Rốt cuộc tối qua chúng ta đã bay được bao xa vậy? Klein kinh ngạc.