[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 37: Tướng quân yêu thôn nữ (6)



Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Hoàng hậu hỏi thăm Ninh Thư rất nhiều, đơn giản là muốn thể hiện mình vô cùng quan tâm cô em chồng. Ninh Thư cũng tâm sự với hoàng hậu một lúc lâu, hai người toàn nói những chuyện đâu đâu.


Hoàng hậu không ngại mà chia sẻ mình quản lý hậu cung vất vả bao nhiêu, cũng kể các phi tử thế này thế kia.


Nói thẳng ra là hoàng hậu đang cáo trạng với Ninh Thư, hậu cung này có ai không sợ Lý Ôn, hoàng hậu đang khích Ninh Thư đi cáo trạng với Lý Ôn đấy.


Hoàng hậu nói vòng nói vo thế nhưng lại có thể kích thích Ninh Thư ghét các phi tử, biến nguyên chủ thành tay sai đỡ đạn cho hoàng hậu.


Hoàng đế Lý Ôn cũng lợi dụng nguyên chủ nhưng sau đó có cho nguyên chủ thân phận cao quý nhất, còn hoàng hậu lợi dụng nguyên chủ thì không có được miếng thơm nào. Kể ra nguyên chủ khá thích hợp làm thí tốt đấy.


Nhiệm vụ của Ninh Thư là Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha, cô chưa từng cho rằng mình sẽ quan tâm cả những người khác.


Cảm giác nơi nào trong cung cũng rình rập nguy cơ hết. Mà Ninh Thư cũng đã nhận ra những người trong cung này không thể giúp cô được, việc hòa thân đến những người này không bỏ đá xuống giếng là may rồi.


Ninh Thư đang cân nhắc xem có nên rời khỏi hoàng cung hay không.


Hoàng hậu thấy mình nói nhiều như vậy mà đối phương chỉ thất thần, không có căm phẫn đi tìm hoàng thượng như trước đây bèn hỏi: "Muội đang nghĩ gì thế Gia Huệ?"


Đã là đàn bà thì chẳng ai thích chia sẻ chồng với người khác. Bởi vì địa vị của nàng cao nên nàng không được tùy hứng, nàng là mẹ một nước cần phải hiền huệ, cần phải độ lượng, còn phải quản lý đám đàn bà của hoàng thượng hẳn hoi để ngày sau hoàng thượng không phải lo lắng.


Nhìn các oanh oanh yến yến, khỏi nói hoàng hậu có bao nhiêu đau thương, dẫu vậy nàng đã phải trả giá rất nhiều để hoàng thượng hài lòng, thế nhưng hoàng thượng vẫn không mặn mà với nàng.


Hoàng hậu không chỉ ghét đàn bà hậu cung mà còn ghét cả cô công chúa này. Lý Ôn quá tốt với cô ta, ngay cả nàng là hoàng hậu cũng chưa từng có được đãi ngộ như vậy.


Hoàng hậu an ủi Ninh Thư: "Người kia đã qua đời, Gia Huệ phải giữ gìn cơ thể mình. Muội là muội muội của hoàng thượng, là công chúa duy nhất của triều Đại Ung, có rất nhiều chàng trai tốt tùy muội chọn lựa."


Không biết có phải do ảo giác hay không mà cô lại cảm nhận được mùi chua lòm từ giọng nói của hoàng hậu.


Ninh Thư có hơi ngán ngẩm, nói thật dáng dấp hoàng hậu không tệ, nhưng vì muốn giữ uy nghiêm hoàng hậu mọi lúc mọi nơi nên trông hơi nhạt nhẽo.


Nguyên chủ cố ý đến thăm hoàng hậu để chứng thực lòng dạ hoàng hậu, thế mà cô ấy còn cảm thấy hoàng hậu hợp tính mình mới chết. Rồi cảm thấy chị dâu hoàng hậu quá đáng thương mà đi chống đối phi tử hậu cung. Giờ xem ra chẳng qua là hoàng hậu lợi dụng lòng dạ mềm yếu, giành sự tin tưởng và thương cảm từ nguyên chủ mà thôi.


Ninh Thư cũng kể khổ với hoàng hậu như nguyên chủ, "Tim ta khó chịu lắm, sao chàng nỡ một đi không trở về chứ?" Ninh Thư cầm khăn tay chấm khóe mắt đồng thời chú ý vẻ mặt của hoàng hậu.


Hoàng hậu hớn hở ngay lập tức, ngoài mặt lại làm như mình cũng khó chịu mà an ủi Ninh Thư liên tục.


Trời má, hậu cung này toàn là phi tử của Lý Ôn, quá phí sức khi ở lại bên các chị dâu. Ninh Thư đã thầm quyết định phải rời hoàng cung.


Đám phi tử không ghét cũng nể, không lấy lòng cũng lợi dụng công chúa, tình yêu thương của Lý Ôn dành cho nguyên chủ đã đẩy cô ấy vào chốn thị phi đàn bà hậu cung.


Cô không buồn giải quyết đám đàn bà này đâu nhé, quyết định cuối cùng của hòa thân vẫn nằm trong tay Lý Ôn, đến lấy lòng hoàng hậu chẳng bằng dồn tâm huyết vào người Lý Ôn. Với cả, hoàng hậu không phải người tốt, là người mặt ngọt lòng đắng thôi.


Ninh Thư chị chị em em, chấm nước mắt trống không với hoàng hậu một lúc, sau đó về cung điện của mình với Diệu Tình Nguyên Đông.


"Hai người các ngươi thu dọn hết đồ trong kho đi." Ninh Thư nói với hai người, "Nhặt nhạnh không sót một thứ gì cả."


Nguyên Đông Diệu Tình hai mặt nhìn nhau, Diệu Tình đưa mắt thăm dò Ninh Thư, nhún người hỏi: "Công chúa dọn đồ làm gì vậy ạ, đồ trong kho của công chúa rất nhiều, tất cả đều phải đóng gói lại sao?"


Ninh Thư liếc cô ta, nói thờ ơ: "Không bỏ một cây trâm."


Diệu Tình bỗng giật thót khi bị công chúa liếc bằng cái nhìn sắc bén,. Từ sau khi công chúa tỉnh lại công chúa trở nên khó hiểu, không còn đau buồn, bình tĩnh đến làm người khác dè chừng, cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ đau khổ của công chúa cơ mà.


"Vâng ạ." Diệu Tình không dám thắc mắc nữa.


Diệu Tình dẫn tiểu cung nữ đi thu dọn đồ đạc trong khi Ninh Thư đi tìm Lý Ôn một mình. Lý Ôn đang phê duyệt tấu chương, anh ta hạ bút lông khép tấu chương lại khi thấy Ninh Thư, động tác vô cùng phóng khoáng không chê vào đâu được.


Chỉ riêng cử chỉ của Lý Ôn là phụ nữ không cưỡng lại được sự cuốn hút này rồi.


Vậy nhưng mỗi lần Ninh Thư đứng trước Lý Ôn, cô chẳng bao giờ để ý đến anh ta tuấn tú bao nhiêu. E ngại và chột dạ người tên Lý Ôn này đã thúc đẩy cô quyết định rời khỏi hoàng cung.


Người này quá nguy hiểm, lòng dạ khôn lường, không thể nhìn thấu. Ghê hơn là Ninh Thư còn nghi ngờ mình bị người này nhìn thấu tất cả.


Lý Ôn hỏi không mặn mà: "Tìm trẫm có việc gì?"


Ninh Thư sắp xếp lại câu chữ, làm mặt buồn phiền, "Hoàng huynh, hoàng muội, hoàng muội muốn ra ngoài cung sống."


Lý Ôn chỉ hơi sững sờ, ngoài mặt cười như không cười, Ninh Thư thấy nét mặt của anh ta mà lo âu, cười kiểu này nghĩa là gì?


Ninh Thư hoảng hốt, run đôi môi, "Hoàng huynh, bây giờ hoàng muội muốn ra bên ngoài giải sầu."


Lý Ôn nhấc chung trà nhấp một miệng, sau đó anh ta im lặng đặt nó xuống, lòng Ninh Thư nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ "muội đau khổ lắm, trái tim muội xót xa lắm".


Ninh Thư sắp không khống chế được thì Lý Ôn cũng nói chuyện, "Định sống ở đâu rồi?"


Ninh Thư nhìn sắc mặt Lý Ôn, "Hoàng muội muốn đến trang viên." Nhận xét thật lòng thì anh bạn này đúng là một tảng băng, chẳng có cảm xúc nào cả, không biết anh ta có đồng ý hay không nữa.


Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!


Lý Ôn không gật mà cũng chẳng lắc, anh ta chỉ bảo: "Trang viên quá xa không an toàn, phủ công chúa của muội đã xây xong rồi, đến sống ở phủ công chúa đi."


Ninh Thư khẽ giật cơ mặt, cái phủ công chúa này gần Đoạn gia lắm, cô rất không muốn sống ở phủ công chúa.


Thế nhưng cô không có sự lựa chọn, thân phận công chúa cao quý đấy nhưng Lý Ôn có thể tước đoạn tất cả vinh hoa phú quý này bằng một câu nói.


Làm sao để lấy lòng tảng băng này đây? Làm sao để vun đắp tình cảm anh em đây? Hầy, cuộc sống có thể bớt khổ hơn được không?


Ninh Thư rối rắm nhưng không dám giao tiếp với ánh mắt của Lý Ôn.