Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 21: Có Đi Cùng Không?



“Tuần sau tôi có việc phải sang Thái á!”

Thục Thanh Di đang ngồi ăn bánh ngọt ở bên bàn thì lên tiếng. Anh nhìn Trương Thịnh Hàm, cô lúc này vẫn đang mãi mê cắm hoa, là số hoa hồng tươi cô vừa cắt ở ngoài vườn.

“Ờ!”

Anh ngồi ăn rồi cứ nhìn, nhìn rồi lại ăn, dường như đang đợi chờ thêm điều gì đó. Nhưng mà đã đợi lâu rồi cũng không có phản ứng gì. Nhìn sang, cô vẫn đang rất chăm chút cho mấy bông hoa vô tri kia, còn anh thì cứ như người vô hình vậy. Thục Thanh Di lên tiếng cằn nhằn.

“Ê nè! Tôi đang nói chuyện với cô đó!”

Trương Thịnh Hàm ngừng lại, vừa quay nhìn đã để lộ gương mặt thiếu nữ bừng sáng. Lúc này dù bên cạnh cô là một bình hoa hồng lớn, có rất nhiều bông hoa đang nở rộ cũng không sánh bằng.

“Hả? Tôi nghe rồi mà á!”

Thục Thanh Di cằn nhằn.

“Ủa vậy thôi hả? Cô cũng không thèm hỏi tôi sang đó làm gì, đi với ai, bao giờ thì về? Cô là người làm mà vô tâm với chủ nhà vậy đó hả?”

“…”

“…”

Đây là định nghĩa gì ấy nhỉ? Rằng người giúp việc thì, phải quan tâm tới chủ nhà của mình sao?

Trương Thịnh Hàm chớp mi mắt, đặt bình hoa sang một bên rồi đi đến chỗ của Thục Thanh Di. Cô ngồi đối diện với anh, thở dài một hơi rồi hỏi.

“Thế anh sang Thái để làm gì á?”

Anh nghe cô hỏi thế, liền ra vẻ miễn cưỡng trả lời.

“Sang để kí hợp đồng quảng cáo.”

Cô ngạc nhiên.

“Hả? Sang tận đó cơ á?”

“Chứ sao nữa? Cô nghĩ tôi chỉ nổi tiếng trong nước thôi á hả? Đánh giá thấp tôi quá rồi đó!”

Anh nói rồi cười nhếch miệng, cứ như đang tự đắc ý về nhan sắc và độ nổi tiếng của mình. Món ngọt là những món mà anh cực kì thích, chỉ riêng việc trong tủ lạnh toàn nước ngọt thôi cũng đủ hiểu, anh cuồng đồ ngọt đến mức nào. Nhưng bên cạnh việc thích ăn ngọt, anh vẫn luôn có chế độ tập luyện chặt chẽ để có được thân hình hoàn hảo.

Thục Thanh Di múc một thìa bánh ngọt lớn cho vào miệng ăn, sau đó lại nói.

“Lần này bọn họ mời tôi sang kí hợp đồng, sẵn tiện chụp ảnh quảng cáo du lịch cho bên họ nên khoảng một tuần tôi mới về lại đây.”

Trương Thịnh Hàm gật đầu. Sau đó, cô lại chú ý đến gương mặt của anh, phì cười. Anh đang ăn thì ngưng lại, ngây ngốc hỏi.

“Cười cái gì vậy?”

“Mặt của anh á!”

Thục Thanh Di khó hiểu đưa tay lên, dường như chạm phải bánh dính trên mặt. Có điều vì không thể nhìn được nó ra sao, nên càng muốn lau lại càng làm nó lan ra nhiều hơn nữa. Kết quả là, một bên mặt của anh toàn bánh ngọt, từ màu vani đến sô cô la đều có đủ. Trương Thịnh Hàm vừa buồn cười vừa đến gần chỗ anh, sau đó cúi người xuống mà cầm khăn lên lau giúp.

“Anh đừng lau nữa! Nó bẩn thêm thôi à!”

“Biết vậy sao còn bảo tôi làm? Giờ dính tùm lum rồi đó!”

Thục Thanh Di càu nhàu cô, vẻ mặt cau có khó chịu nhưng vẫn bất lực ngồi yên để cô giúp mình. Lúc này, khoảng cách của cả hai rất gần nhau, hơn nữa Trương Thịnh Hàm còn đang cúi xuống nên vài sợi tóc lướt trên vai anh, hơi ngứa. Anh ngẩng đầu nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô dừng lại nơi con ngươi đen thẳm.

Trương Thịnh Hàm đột nhiên bối rối, nhìn xuống chỗ tay mình đang lau trên mặt anh.

“Anh… Nhìn tôi làm gì chứ?”

“Rồi sao? Tôi chỉ nhìn thôi mà, có làm gì đâu?”

Cô lườm anh một cái, sau đó đứng ngay lại rồi mang đĩa bánh đã ăn hết đi đến bếp. Anh nhìn bóng lưng của cô, hơi nhíu mày như suy nghĩ, có vẻ như muốn nói gì đó mà rất khó mở lời.

“Nhận được lương thì cô sẽ nhờ người sửa lại mộ cho mẹ trước tiên hả?”

Trương Thịnh Hàm thấy anh quan tâm đến mình, có hơi ngạc nhiên vì trước đây anh không như vậy. Cô gật đầu.

“Ừm. Chuyện này tôi đã muốn làm từ lâu rồi. Cũng may nhờ có công việc của anh cho tôi, nên tôi mới có thể thực hiện nó.”

Thục Thanh Di nhìn thấy nụ cười bình yên của cô, không hiểu trong đầu lại nghĩ gì mà chăm chú tới vậy. Anh đứng dậy đi đến bên bếp nơi cô đang đứng, mở vòi nước rửa tay. Hai người đứng cạnh bên nhau, Trương Thịnh Hàm cao chỉ đến vai anh nên trông nhỏ nhắn.

Tiếng vòi nước xả không quá lớn, anh im lặng một lúc lâu mới bảo.

“Nếu thu xếp xong mà kịp lúc, thì cô cùng tôi sang Thái đi!”

Cô quay sang, ngước lên nhìn anh.

“Cùng anh á? Vậy còn căn nhà này thì sao, nó không cần tôi ở lại dọn dẹp hả?”

“Không. Người cần là tôi đây nè chứ nó thì có là cái gì đâu chứ?”

Trương Thịnh Hàm chưa hiểu lắm, ngây ngô hỏi.

“Ý của anh là sao?”

Thục Thanh Di cạn lời, tắt vòi nước rồi lấy khăn lau sạch tay.

“Tóm lại là vậy đó. Cô có đi không thì bảo?”

Từ trước đến giờ mình chỉ toàn cặm cụi vào việc học, nếu không thì phải bận rộn với việc nhà và giải quyết những vấn đề rắc rối do cha gây ra. Nói thật thì, mình chưa từng dành ra thời gian nào thật sự cho bản thân cả. Lần này mình nhờ người sửa chữa lại mộ cho mẹ xong, có lẽ sẽ xong sớm trước thời gian anh ta sang Thái. Nếu đã vậy thì… Chi bằng cho mình cơ hội nghỉ ngơi cũng tốt.

Trương Thịnh Hàm đi theo Thục Thanh Di ra ngoài ghế sô pha, nhìn anh ngồi xuống rồi hỏi.

“Vậy… Tôi có cần chuẩn bị gì không? Ví dụ như là chi phí đi lại, ăn ở hay là gì đó?”

Anh ngồi gác hai chân lên bàn, mở tivi lên rồi ra vẻ thờ ơ mà nói.

“Khỏi đi! Cô chỉ cần mang quần áo và cái thân của cô đi là được! Mọi thứ còn lại là chuyện của tôi.”

Trương Thịnh Hàm nghe xong liền hào hứng thấy rõ, phấn khích đến mức suýt nhảy lên cao.

“Thật ư? Vậy có thể mang theo máy ảnh không?”

Thục Thanh Di lườm cô.

“Không.”

Có hơi hụt hẫng một chút về phần này. Nhưng so với việc sang Thái ở tận một tuần mà không tốn chi phí ăn uống lẫn đi lại đã là quá tuyệt rồi. Trương Thịnh Hàm tạm thời không lo nghĩ gì nữa, chỉ đợi nhận lương rồi hoàn thành nốt việc dự tính thôi.