Rơi Vào Ngân Hà

Chương 121: NT13



Thể lực của Tô Dao rất tốt nên hồi phục sau sinh nhanh chóng, cô ở viện một tuần là được về nhà. Trần Ngân Hà đã thuê hai bảo mẫu, một người phụ trách chăm sóc em bé mới sinh còn một người thì chăm sóc cho sản phụ. Kể từ đó, Tô Dao ở cữ chẳng khác gì nuôi heo.

Em bé ngủ say trong nôi, Tô Dao xuống giường, đứng trước gương ngắm nghía. Cô thuộc tạng người chỉ to mỗi bụng khi mang bầu, nên không cần phải lo đến vấn đề giảm cân, chỉ cần giảm một chút mỡ bụng là được. Ngoại trừ bụng ra thì bộ phận thay đổi nhiều nhất sau khi sinh chính là ngực, ngực của cô to hơn rồi. Cộng với chế độ dinh dưỡng trong thời gian ở cữ và sữa mẹ nên lại càng đầy đặn hơn.

Em bé vẫn còn nhỏ, không ti hết sữa, nên chỗ còn dư sẽ cất trong tủ lạnh, đến ngày hôm sau mới bỏ đi. Tại sao phải bỏ đi ư, là vì em bé không cần thiết phải ăn sữa hút ra, mà có thể nằm trong vòng tay mẹ ăn sữa tươi ngon nhất. Tô Dao không thể uống nổi sữa của mình, nuốt không trôi, có chết cũng không uống. Trần Ngân Hà cũng không chịu uống, anh đã không uống thì người khác lại càng không, nên chỉ đành vứt đi.

Tô Dao đau lòng nhìn những túi sữa bị ném đi, nói với Trần Ngân Hà: “Vứt đi tiếc quá, dù sao cũng là của em tự sản xuất ra, tại sao anh lại không chịu uống, có phải chê em không?”

“Sao anh lại chê em được chứ?” Trần Ngân Hà đứng bên nôi, nhìn em bé đang ngủ say, sắc mặt tối sầm: “Anh chỉ không hiểu là tại sao thằng bé có thể uống bằng miệng còn anh thì chỉ được uống sữa đã vắt ra rồi?”

Trần Ngân Hà đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt in hình ngôi sao và mặt trăng, giống hệt với bộ đồ trên người em bé, đây là đồ mà Tô Dao chọn cho hai ba con, vì muốn để Trần Ngân Hà sớm bước vào trạng thái làm ba. Đã bảy ngày trôi qua, nhưng anh vẫn coi đứa nhỏ như tình địch, là kẻ xấu cướp đi tình yêu và sự quan tâm của vợ với mình.

Rõ ràng là trước kia trong lòng cô chỉ có anh, anh có được 100% tình yêu của cô, nhưng hiện tại, thậm chí đến 50% cũng không được, phần lớn sự chú ý của cô đều đặt lên người em bé, cô đối xử với anh và với em bé hoàn toàn khác nhau.

Anh bước đến giường lớn, nhìn người đang ngồi dựa vào giường. Ban đêm, trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh đèn mờ ảo chiếu lên người cô một tầng ánh sáng dịu nhẹ, đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi mỏng manh yêu kiều như cánh hoa hồng. Cô vẫn đẹp như trước, nhưng lại không quá giống trước đây, trong cái đẹp ấy có sự dịu dàng, dân gian thích gọi đó là hào quang rực rỡ khi làm mẹ.

Anh bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Anh đói rồi.”

Tô Dao: “Lát nữa chị Ngô sẽ mang đồ ăn đêm tới, có chè đậu đỏ, anh ăn cùng em nhé.”

Trần Ngân Hà: “Không ăn.”

Tô Dao có chút ngạc nhiên: “Chẳng phải anh thích ăn đồ ngọt nhất còn gì, chè đậu đỏ vừa ngọt lại vừa thơm, sao lại không ăn?”

“Bây giờ anh không muốn ăn chè đậu đỏ.” Trần Ngân Hà vén chăn lên, ôm Tô Dao vào lòng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Anh muốn ăn sữa, em bé ăn thế nào thì anh ăn thế đó.”

Tô Dao đỏ mặt đẩy Trần Ngân Hà một cái: “Không được, không thể làm vậy.”

Trần Ngân Hà ôm Tô Dao thật chặt: “Cho anh một lý do, tại sao thằng bé được còn anh thì không?” Cô liên tục nói với anh rằng người cô yêu nhất luôn là anh, nhưng trong một vài việc cô luôn thể hiện mình yêu đứa nhỏ hơn.

Tô Dao đỏ mặt: “Anh và thằng bé không giống nhau, thằng bé ăn là việc mẹ cho con bú thông thường, còn anh ăn, đương nhiên là không giống nhau rồi!”

Cô hạ giọng vì ngại ngùng: “Anh mà ăn sẽ khiến em khó chịu, đợi, đợi bốn mươi hai ngày nữa, qua giai đoạn hậu sản rồi tính.” [1] 

Trần Ngân Hà cúi đầu, ôm má Tô Dao, nhìn chằm chằm vào môi cô: “Hôn, hôn, vậy hôn được đúng không?”

Tô Dao ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú cùng đôi mắt đượm tình như hoa đào của người đàn ông, thấy anh trầm giọng khàn khàn vì ghen tuông tranh sủng, cô nhắm chuẩn môi anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, trong nôi phát ra tiếng ậm ừ, đầu em bé quay đi quay lại, miệng làm động tác mút sữa, xem ra là đói rồi và đang tìm đồ ăn.

Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà một cái: “Con đòi ăn sữa rồi, anh bế thằng bé qua đây đi.”

Trần Ngân Hà làm như không nghe thấy, quyết định hoàn thành nụ hôn này. Anh áp lên người cô, cúi đầu hôn lên môi cô. 

Đứa bé ngọ nguậy vài cái nhưng không có được cái ôm ấm áp của mẹ nên bắt đầu khóc. Tiếng khóc của trẻ có tác dụng kích thích tự nhiên đối với người mẹ, Tô Dao cứ hễ nghe thấy con khóc là lo lắng. Mẹ và con được kết nối với nhau, tiếng khóc của trẻ sẽ kích thích mạch não của mẹ, tuyến yên tiết ra một lượng lớn prolactin có tác dụng thúc đẩy tuyến vú hoạt động và tiết sữa.

Tô Dao cảm thấy áo mình ướt đẫm, liền đẩy Trần Ngân Hà một cái: “Phải cho con bú rồi!”

Trần Ngân Hà không hề tình nguyện mà buông Tô Dao ra, anh đi đến nôi, bế em bé đặt vào lòng cô: “Nhóc con mới có bảy ngày tuổi mà đã biết tranh sủng rồi.”

Em bé được bú sữa nên nín khóc, thích thú vẫy vẫy đôi bàn tay nhỏ của mình. Miệng thằng bé bú một bên còn tay thì túm một bên.

Tô Dao nhìn em bé đang bú sữa, nhẹ nhàng như đám mây trắng mềm mại, cô khẽ ôm sinh mệnh bé nhỏ này trong vòng tay. Còn Trần Ngân Hà thì ngồi bên giường, miễn cưỡng chờ đợi, nhìn Tô Dao cho con bú sữa.

Đứa bé ăn no đã ngủ say, Tô Dao đặt em bé vào nôi, đắp chăn, không kìm được phải đứng ngắm thằng bé một lúc, thỉnh thoảng lại vươn tay chạm vào đôi má mềm mại ấy. Nhận thấy người đàn ông nào đó lại lên cơn ghen, Tô Dao từ nôi quay lại giường, nói với Trần Ngân Hà: “Anh xem, bé Sao của chúng ta giống hệt anh này, hai ba con như được đúc từ một khuôn, vậy nên em cưng thằng bé cũng như đang cưng anh vậy.”

Trần Ngân Hà nhìn đứa bé trong nôi: “Trước khi nói câu này em có nghĩ tới lương tâm của mình không?”

Quả thực là Tô Dao đang nói bậy, những ai từng nhìn thấy em bé đều nói nó có ngoại hình giống hệt cô, từ gương mặt, mắt, mũi, cho đến môi, bộ phận nào trông cũng như bản gốc.

Tô Dao nằm trên giường, ôm Trần Ngân Hà thật chặt, rồi hôn lên môi anh. Chứng rối loạn lo âu trước sinh của anh đã không còn, cái cô lo lắng lúc này là sợ anh bị trầm cảm sau sinh, gần đây anh ăn không ngon, ngủ không yên, thường xuyên không biết phải làm thế nào với tiếng khóc của em bé.

Bản thân Tô Dao lại hoàn toàn không có triệu chứng trầm cảm sau sinh, cũng giống như khi mang thai, Trần Ngân Hà chăm sóc cô quá cẩn thận, từ thể chất đến tâm lý, không phương diện nào gặp khó khăn, phiền não.

Ban ngày em bé có bảo mẫu chăm, tắm rửa, giặt đồ, thay tã đều không cần đến cô phải lo. Ban đêm, do Trần Ngân Hà không thích để người lạ vào phòng ngủ của họ nên cả sản phụ và em bé đều do một mình anh chăm sóc. Kết quả là đến hiện tại Tô Dao vẫn chưa giỏi việc thay tã, còn không điệu luyện bằng Trần Ngân Hà. Mặc dù người đàn ông này suốt ngày nói rằng mình sẽ không bao giờ lau mông, thay tã cho tên nhóc thối kia.

Tô Dao tiến sát vào vòng tay Trần Ngân Hà: “Kiếp trước chắc chắn là em đã giải cứu trái đất, giải cứu cả vũ trụ nên mới có may mắn được gả cho anh.”

Trần Ngân Hà bị lời nói ngọt ngào khiến cho choáng váng, anh vô thức cong môi, được đằng chân lân đằng đầu, nói: “Gần đây anh mất ngủ, ngủ không ngon giấc, anh hát ru anh đi, hát bài “Little Star” ấy.”

Đây là bài hát yêu thích của bé Sao, mỗi lần Tô Dao hát bài này là cậu bé sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ say rồi còn phát ra tiếng cười khúc khích.

Trần Ngân Hà đã mất ngủ mấy ngày nay, cộng thêm ban đêm phải chăm sóc mẹ và bé, từ khi em bé được sinh ra là anh chưa có một ngày ngủ ngon.

Tô Dao cảm thấy thương Trần Ngân Hà, nên hắng giọng bắt đầu hát: “Twinkle, twinkle, little…”

Còn chưa kịp hát xong từ star, thì em bé trong nôi lại bắt đầu ngọ ngoạy, ậm ẹ, ậm ẹ, quay đi quay lại. Bé Sao lần nào cũng nhắm chuẩn thời điểm hai người họ thân mật với nhau để “ra tay”, Trần Ngân Hà nghi ngờ một cách rất hợp lý rằng tên nhóc này đang cố ý.

Cô sinh cho anh không phải một người con hiếu thuận mà là một tình địch. Nếu là tình địch bình thường thì anh sẽ có một vạn cách để đối phó lại, nhưng khi đối mặt với tên nhóc không thể mắng cũng chẳng thể đánh này, lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi bất lực và tuyệt vọng của đời người. 

Trần Ngân Hà: “Anh và con cùng rơi xuống nước…”

Trần Ngân Hà còn chưa kịp nói xong, thì Tô Dao đã cướp lời: “Anh, cứu anh trước, yêu anh nhất!”

Trần Ngân Hà lại được dỗ dành, anh ra khỏi chăn, lấy nước ấm để lau mông thay tã cho em bé. Anh đứng bên nôi, cúi người lấy tã, thay tã như đang gỡ bom, vô cùng chuyên tâm và thận trọng, đồng thời nín thở vì sợ dính “thối thối” vào tay. Sau khi thay tã lại rửa tay hai mươi phút, suýt chút nữa thì bong mất một lớp da tay.

Em bé lớn rất nhanh, sau khi ra tháng cậu bé không chỉ ăn rồi lăn ra ngủ như trước, mà bắt đầu khám phá thế giới riêng của mình. Người mà bé Sao thích nhất đương nhiên là mẹ, mẹ vừa thơm lại vừa mềm, giọng nói cũng nhẹ nhàng nữa. Là người thì đều có mong muốn chiếm hữu và bé Sao biểu hiện việc đó vô cùng rõ ràng, hiện tại tầm nhìn của em bé vẫn chưa rõ nhưng đã biết nhìn mẹ chằm chằm.

Càng lớn lên, ý thức về bản thân của cậu bắt đầu thức tỉnh và cảm thấy mẹ là của riêng mình, nếu thấy mẹ chạy theo người khác, cậu sẽ giận, sẽ khóc và dùng tiếng khóc để tìm kiếm sự quan tâm của mẹ, bởi vì chỉ cần khóc một tiếng là mẹ sẽ chạy đến để dỗ dành cậu. Cậu bé làm bộ đáng yêu, bập bẹ bập bẹ, giọng búng ra sữa và đã hoàn toàn thu hút được sự chú ý của mẹ, làm mẹ bật cười.

Khi được hơn bốn tháng tuổi, bé Sao đã biết gọi mẹ rồi. Đó là vào một buổi chiều cuối tuần đầy nắng, bé Sao nằm trong xe đẩy gặm tay, Tô Dao ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh để tắm nắng, Trần Ngân Hà từ phòng bếp bước ra, trên tay cầm một chiếc cốc xinh đẹp, bên trong là trà sữa mới đun.

Tô Dao đón lấy cốc trà sữa và thơm lên má Trần Ngân Hà một cái: “Cảm ơn chồng.”

Trà sữa được bỏ thêm nước đào mới ép, hoà quyện với hồng trà và sữa tươi, dậy mùi thơm ngào ngạt. Tô Dao cầm cốc uống một ngụm, ngon đến mức muốn “làm” Trần Ngân Hà luôn rồi.

Sau khi bảo mẫu kết thúc thời gian làm việc, Trần Ngân Hà đã đón Thất Thượng và Bát Hạ về nhà. Hai người máy được chuyển đổi liên tục giữa chế độ làm việc nhà và chế độ giáo dục, lúc này Thất Thượng đang lau sàn phòng bếp, còn Bát Hạ thì nhảy múa ca hát bên cạnh xe đẩy.

Mùi trà sữa đã thu hút sự chú ý của bé Sao, cậu huơ chân múa tay, cố gắng thu hút sự chú ý của Tô Dao, nghĩ cách để mình cũng được nếm một ngụm.

Tô Dao vừa uống trà sữa vừa ngước mắt lên nhìn Trần Ngân Hà, cô vươn tay móc lấy tay anh, làm nũng: “Chồng ơi, lát nữa em muốn uống thêm một cốc.”

Trần Ngân Hà có thể làm gì được chứ, đương nhiên là chiều chuộng cô rồi, bèn đưa cốc của mình cho cô uống. Anh vỗ vỗ lên đùi, ra hiệu cho Tô Dao ngồi xuống. Tô Dao vừa ngồi trên đùi Trần Ngân Hà, vừa cầm cốc uống trà sữa.

Trần Ngân Hà: “Anh cũng muốn uống.”

Tô Dao đưa miệng cốc đến môi Trần Ngân Hà: “Em đút cho anh.”

Trần Ngân Hà mím chặt môi, nhìn vào mắt Tô Dao: “Muốn em dùng miệng đút.”

Anh gỡ chiếc cốc trong tay cô xuống, đưa lưng về phía xe đẩy, ôm lấy cô, để cô nằm trong vòng tay mình. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nếm mùi trà sữa vị đào ngọt ngào còn đọng lại trong miệng cô.

Bé Sao ngửi thấy mùi thơm của trà sữa liền thèm thuồng, cậu ậm ẹ cả nửa ngày nhưng chẳng có ai để ý tới, nên vội vàng gọi một tiếng: “Mẹ…”

Tô Dao giật mình, thoát khỏi vòng tay Trần Ngân Hà: “Con gọi em rồi kìa!”

“Em nghe nhầm rồi.” Trần Ngân Hà lại ôm Tô Dao, đưa môi đến tìm kiếm cô.

Tô Dao nghiêng đầu tránh nụ hôn của Trần Ngân Hà: “Thật mà, con biết gọi mẹ rồi!”

Một khi đã mở miệng nói được một câu, thì sau đó giống như không thầy mà giỏi, bé Sao há miệng với cặp nướu hồng hào, gọi to: “Mẹ, mẹ, mẹ…”

Tô Dao thoát khỏi vòng tay Trần Ngân Hà, bế em bé ra khỏi xe đẩy, vừa hôn vừa nâng cậu bé lên cao.

Thông thường mọi em bé đều sẽ bắt đầu nhận thức được việc gọi người khác từ sau bảy tháng tuổi, Tô Dao lóe lên ánh hào quang của tình mẫu tử, cô kéo Trần Ngân Hà, nói với anh: “Bé Sao của chúng ta đúng là thiên tài, mới năm tháng mà đã biết gọi mẹ rồi, sau này chắc chắn sẽ là thần đồng nhìn gì nhớ nấy, thi đại cũng có thể dành được vị trí số một toàn khối, cổng lớn của Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh đã mở sẵn cho thằng bé rồi!”

Bé Sao hoàn toàn nghe không hiểu lời nào của Tô Dao, cậu bé bụm miệng, nhìn chằm chằm vào cốc trà sữa còn lại một nửa trên bàn, rồi lại hét lên: “Mẹ!”

Tô Dao vẫn đang đắm chìm trong niềm vui vì có đứa con thiên tài: “Mẹ đây!”

Bé Sao tỏ ra tuyệt vọng rồi nhìn sang ba bằng ánh mắt cầu cứu: “Pa!”

Tô Dao kéo Trần Ngân Hà, đầy phấn khích: “Gọi anh kìa!”

Trần Ngân Hà vừa nhìn đã hiểu ý đồ của cậu bé, bèn giấu Tô Dao trừng mắt một cái, rồi đi vào phòng bếp lấy bình sữa ra, đứng trước mặt cậu giả bộ đổ trà sữa vào bình sữa, rồi đưa bình sữa bên trong có sữa bột đã pha nhét vào miệng cậu, cuối cùng đã đánh lừa thành công, còn tiện tay lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng của cậu.

Sự kiện này đã đặt nền móng cho mối quan hệ của gia đình. Cả ba và con đều có sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với mẹ, nên thường xuyên tranh giành sủng ái của nhau. Còn với mẹ thì cả ba và con, người này cũng thương người kia cũng yêu, vì dẫu sao lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt.

Sự ỷ lại của em bé vào ba rất lớn, ba biết làm rất nhiều món ăn ngon lại còn thông thạo và hiểu ngôn ngữ của em bé. Đồng thời em bé cũng thường xuyên tranh giành sự sủng ái của ba. Điều này dẫn đến một tình huống kỳ lạ là hai ba con vừa là bạn vừa là thù của nhau.

Ba đối với con… Dù sao cũng là con do mình sinh ra, nên chẳng thể đem đi vứt. Và bởi vì em bé có ngoại hình quá giống Tô Dao, cậu bé là do cô sinh ra, nên anh sẽ vì cô mà kìm lòng và yêu thương cậu bé.

Rất nhanh, bé Sao đã lên hai tuổi. Cuối tuần, Tô Dao tăng ca ở Cục Công an thành phố, về đến nhà, vừa mở cửa cậu nhóc đã chạy tới, đưa dép cho cô, ôm chân cô leo lên, giọng nói búng ra sữa gọi mẹ.

Tô Dao rửa sạch tay, cúi xuống nhéo mũi cậu một cái: “Bé con, hôm nay con có ngoan không nào?”

Ngôi sao nhỏ cọ cọ nước miếng lên cánh tay Tô Dao, mở to đôi mắt vừa đen vừa sáng, giọng nói non nớt: “Ngoan, bé con ngoan.”

Nhóc con đang sử dụng thủ thuật tỏ vẻ dễ thương, Tô Dao bị choáng ngợp bởi sự đáng yêu đó, kìm không được bèn hôn lên trán Ngôi Sao nhỏ một cái, rồi bế cậu đi vòng vòng quanh phòng khách, chọc cậu cười khúc khích.

Tô Dao đặt Ngôi Sao nhỏ vào xe đẩy mà Thất thượng đẩy tới, quay sang gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

Trần Ngân Hà dựa vào cửa ban công, nhỏ giọng đáp lại. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt cùng quần tây đen, một tay đút vào túi quần, một tay cầm cuốn sách điều tra tội phạm, đứng tựa bên cửa, đôi chân dài bắt chéo tự nhiên, khi nhìn về phía cô, đôi mắt đào hoa hơi cong cong.

Người đàn ông này đang giở chiêu mỹ nhân kế, Tô Dao nhất thời bị đánh trúng, trái tim như có một luồng điện xẹt qua, cảm thấy mình rất, rất yêu anh. Lợi dụng Ngôi Sao nhỏ không chú ý, Tô Dao lấy trong túi ra một viên kẹo dẻo vị Đào, bóc vỏ, đưa đến miệng Trần Ngân Hà, nhỏ giọng nói: “Chỉ có một viên thôi đó.”

Khi người đàn ông nghe thấy chữ “chỉ có một”, liền lập tức nhếch môi, mở miệng, khi ngậm viên kẹo đầu lưỡi linh hoạt còn quét nhẹ trên đầu ngón tay cô, nhìn cô đầy quyến rũ, mê người.

Một mỹ nhân cao cấp như vậy khiến Tô Dao hoàn toàn không thể chống cự, hai người nhìn nhau một cái, tia lửa bùng lên vô tận và ngầm đạt được thỏa thuận rằng đêm nay sẽ làm một “cuộc chiến” lớn.

Trần Ngân Hà nếm vị ngọt trên đầu lưỡi: “Tên nhóc kia cũng thích ăn kẹo, sao em không cho thằng bé mà lại cho mình anh?”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà đang chăm chú nhìn cô, rồi lại quay đầu nhìn Ngôi Sao nhỏ của mình đang ngồi trong xe đẩy, thầm cười một cái, mỗi một lần ở cùng hai ba con cô đều cảm thấy mình như vị Hoàng đế bước vào hậu cung vậy, người này thì muốn cô bế, người kia thì muốn cô yêu.

Tô Dao ôm eo Trần Ngân Hà, ngước lên nhìn vào mắt anh: “Vì em yêu anh nhất.”

Ngôi Sao nhỏ được rất nhiều người yêu thương, có ba mẹ, có ông bà ngoại, có hai cậu, còn nhận ba nuôi là Hứa Gia Hải nữa. Còn Trần Ngân Hà không có tất cả những thứ này, anh không có ba mẹ, chẳng có máu mủ ruột thịt nào ngoài trừ con trai mình. Cô muốn thương anh, muốn dành cho anh thật nhiều, thật nhiều tình yêu.

Trần Ngân Hà rất hài lòng với câu trả lời của Tô Dao, anh nhéo vào eo cô một cái rồi cúi người thì thầm bên tai cô một câu tục tĩu xấu hổ. Tô Dao bị trêu chọc một lúc, hai má lập tức đỏ ửng.

Trần Ngân Hà vào bếp làm bữa tối, khi ngang qua xe đẩy anh cúi xuống lau nước miếng đang sắp chảy xuống của cậu bé. Còn chưa kịp đứng thẳng dậy, đã bị một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ôm lấy, cậu nhóc bé xíu nhìn chằm chằm vào miệng anh, rồi đột nhiên oà khóc. Ngôi Sao nhỏ ngửi thấy mùi kẹo, ba ăn kẹo mà cậu lại không có.

Trần Ngân Hà còn sợ cậu bé không nhìn thấy, bèn đưa nửa viên kẹo còn lại ra đầu lưỡi cho cậu nhìn: “Mẹ cho ba đó, chỉ có một viên, nhưng cho ba rồi.”

Ngôi Sao nhỏ càng khóc dữ dội hơn, đôi mắt to tròn ngấn nước, cậu bé lao vào vòng tay của mẹ, vừa ôm chặt lấy cổ cô không chịu buông, vừa mếu máo tủi thân làm nũng: “Mẹ, mẹ ơi.”

Trần Ngân Hà nhai chóp chép viên kẹo trong miệng, Ngôi Sao nhỏ nghe thấy lại càng khóc lớn.

Tô Dao bế em bé, vừa dịu dàng dỗ dành vừa quay đầu lườm Trần Ngân Hà một cái: “Đồ mất nết.”

Trần Ngân Hà: “…” Vừa rồi còn nói yêu người ta nhất, đúng là chẳng thể tin nổi miệng lưỡi đàn bà.
[1] Hậu sản là khoảng thời gian từ khi nhau thai được sinh ra cho đến khi tất cả các cơ quan trong cơ thể mẹ ngoại trừ tuyến vú phục hồi về trạng thái khi không mang thai, thường là khoảng trên dưới 6 tuần.

Thiên: Hơn 4 tháng tuổi biết gọi mẹ, ok i’m fine:)) Vẫn còn hơn là 4 tuổi thành thạo 5 loại ngoại ngữ và tham dự cuộc họp ban Giám đốc:))))