Sát Thủ Tiểu Thư 1: Xin Chào Siêu Trộm

Chương 46: TA bắt đầu hành động.



  C hơi cười, phóng đến nhắm thẳng mặt hắn mà đá, hắn nhanh như cắt giơ tay lên đỡ, vì lực của C mạnh mà hắn phải lùi vài bước. C lại nhanh chóng chạy lại xoay người nhắm vào đầu hắn mà đá. Hắn vì không theo kịp thân thủ của C mà bị chậm vài bước, tuy lấy tay đỡ nhưng vẫn bị vật ngã xuống đất. Lúc này, K rút dao phóng thẳng đến chỗ hắn, hắn nhìn thấy liền xoay người né lăn vài vòng trên đất tránh tất cả nhưng con dao đang lần lượt phóng tới.   

__________________________________________________________________

- Mọi người gọi em đến có chuyện hả, nhưng làm gì mà trầm mặc thế? - A vui vẻ chạy vào, khi nhìn thấy mặt mọi người thì hắn biết điều im lặng.

G_ Tay sún thiện xạ của tố chức, ngồi với tư thế ung dung, khuôn mặt vô cảm nói:

- Biết rằng em vẫn muốn tiếp tục trò chơi mèo vờn chuột, nhưng cũng nên chấm dứt thôi.

A bất ngờ:

- Ý anh...

C ngồi bên cạnh hơi cười:

- Chúng ta nên bắt đầu kế hoạch thôi A, nhưng anh hi vọng em sẽ không vì tình cảm cá nhân mà phá hỏng nó.

A im lặng một chút, song rất nhanh ngẩng đầu lên:

- Em biết rồi.

- Biết là tốt.- K cười.

A im lặng rồi rời khỏi đó, lòng hơi buồn buồn: Chị Angel, có lẽ việc gì đến thì cũng sẽ đến thôi chị nhỉ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó vừa đặt dĩa đồ ăn xuống bàn, bỗng dâng lên cảm giác không lành, mí mắt giật giật, người khẽ run. Hằn từ trên lầu đi xuống, thấy nó sắp xếp đồ ăn, khẽ mắng:

- Đã mang thai rồi còn đi lung tung thế này, mấy việc này để anh, cấm em làm nữa có nghe không?

Nó cười cười:

- Chồng à, anh nghiêm khắc thế? Em dù gì cũng là sát thủ, vẫn có thể tự lo cho mình.

Hắn tuy ngoài mặt nghiêm nhưng trong lòng sớm đã bị chữ" chồng" kia đánh bại. Nó nhìn mặt hắn liền vui vẻ gắp hắn một miếng thịt, lại tiếp tục nịnh:

- Ăn naò, ăn nào, để vợ gắp cho chồng nha~

Hắn không nói gì, chỉ có ăn thôi, hạnh phúc tràn lan rồi. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn hỏi:

- Sao đến bây giờ anh vẫn chưa thấy bên kia có hành động gì? Từ sau mấy vụ rầm rộ, có phải bây giờ quá im hơi lặng tiếng?

Nó lắc đầu:

- Em không biết nhưng thật sự em có linh cảm không lành, có nhiều điều ta không thể đoán trước được.

Hắn gắp đồ ăn cho nó:

- Anh nghĩ ta cứ nên phòng bị, ít nhiều vẫn có thể ứng biến kịp. Mai ta nên tập hợp mọi người lại thôi.

Nó gật đầu:

- Em biết rồi.

Hắn cười nhẹ nhàng:

- Làm sao thì làm nhưng quyết định là vẫn vì con mà phải bảo vệ em. Nhiệm vụ lần này em không được tham gia.

Nó bất ngờ:

- Không được! Em nhất định phải tham gia! Em chờ ngày này lâu rồi, nhất định sẽ không lỡ mất nó đâu!

- Không được, như vậy sẽ tổn hại đến an nguy đứa trẻ, anh tuyệt đối cấm chuyện này xảy ra. Em nên ở nhà cho anh, anh đi gọi mọi người đây!

Nói xong, hắn đứng dậy thẳng tiến lên lầu, để nó ngồi lại với tâm tư rối bời.

Nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của mình, nó thấy thật khó xử. Con ơi, mẹ nên làm thế nào bây giờ?
================================

Chiều đến, nó có việc phải ra khỏi nhà.  Nó vừa mới đi một chút, chuông cửa đã vang lên. Hắn liền ra mở cửa, tưởng là nó về nên cười:

- Em đi nhanh...

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn im lặng quan sát hai người đàn ông trước mặt, trong lòng sinh lên cảnh giác, hỏi:

- Hai người là ai?

Người đàn ông đứng bên trái hơi nhếch môi nói:

- Chào Ken, rất vui được gặp. 

Người đàn ông vừa dứt lời liền vung một nắm đấm đến mặt hắn. Hắn nghiêng người nhanh chóng né được, lộn vài vòng rồi đáp xuống một chỗ không xa. 

Người đàn ông còn lại cười:

- Thân thủ không tệ. Tôi rất muốn một đấu một nhưng vì kế hoạch buộc ngươi phải một chọi hai thôi.

Dứt lời tên đó chạy nhanh lại giơ chân đá lên mặt hắn, hắn dùng tay bắt lấy chân hất người tên đó lên. Lúc tên đó đang rớt xuống hắn liền giơ chân đạp lên bụng tên đó, anh ta đạp lên cái bàn ở đằng sau lộn trên không thêm lần nữa. Lần này dùng tay chụp chân hắn hất hắn lên sau đó cầm con dao phóng về phía hắn. Hắn lúc bị hất lên liền nhanh chóng vơ lấy thanh kiếm trên tường chống suốt đất, lộn ngược lại tránh được con dao phóng tới. Hắn nhìn qua, trên con dao đó khắc chữ "K". Hắn không ngạc nhiên lắm quay sang nhìn người đàn ông hỏi nhưng đã chắn đến chín phần:

- K...

Người đàn ông nhếch môi:

- Quan sát nhanh, chữ nhỏ thế cũng nhìn ra, không hổ là siêu trộm.- Nói, K quay sang nhìn người còn lại: - C, tới lượt anh.

C hơi cười, phóng đến nhắm thẳng mặt hắn mà đá, hắn nhanh như cắt giơ tay lên đỡ, vì lực của C mạnh mà hắn phải lùi vài bước. C lại nhanh chóng chạy lại xoay người nhắm vào đầu hắn mà đá. Hắn vì không theo kịp thân thủ của C mà bị chậm vài bước, tuy lấy tay đỡ nhưng vẫn bị vật ngã xuống đất. Lúc này, K rút dao phóng thẳng đến chỗ hắn, hắn nhìn thấy liền xoay người né lăn vài vòng trên đất tránh tất cả nhưng con dao đang lần lượt phóng tới. 

Biết không thể kéo dài nữa, C lấy ra một cây kim nhắm cổ hắn mà phóng tới, hắn vì lo tránh dao mà không để ý cây kim, nên hắn nhanh chóng mất đi năng lực vì tác dụng của thuốc trên cây kim. Hắn tức giận rồi mất dần ý thức, ý nghĩ cuối cùng bật lên trong đầu hắn đó là hắn hoàn toàn không muốn để nó lo lắng.

----------------------------------------------------------------------------

Nó về nhà thì cũng đã tối, mở điện thoại ra chỉ thấy được tin nhắn của hắn.

Anh có việc cần phải đi, nhớ tự chăm sóc bản thân.

Nó thấy thế cũng không nói gì, chỉ hơi trách hắn sao lại đi một mình như thế. Lúc này, Vũ gọi điện cho nó:

- Nhi ơi, thằng Hưng...

Anh chưa nói xong nó đã ngắt lời:

- Anh Hưng có việc đi rồi, sao thế anh?

Anh ở đầu bên kia hơi bất ngờ, chuyện này... là sao?

- Anh gọi hỏi thăm chút thôi, em ở một mình không sao chứ? Mai anh sẽ đến thăm em.

Nó cười:

- Anh cứ đến thoải mái, em hơi mệt, ngủ trước, mai gặp anh.

Anh cười nhẹ nhàng:

- Ừ.

Cúp máy, anh quay sang nhìn những đứa còn lại, im lặng không nói gì. Bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng, hồi lâu sau anh mới lên tiếng:

- Anh không biết mấy tên đó đang định làm gì. Sao lại nhắn cho Nhi tin như thế.

- Việc này có lẽ cũng là điều tốt, giấu chuyện này, ít nhiều thì cũng không làm gì lo lắng, ảnh hưởng tới sức khỏe. _ Thanh tiếp lời.

- Mai qua thăm Nhi chút đã, tránh để nó nghi ngờ.

- Ừ.

Những người còn lại cũng đồng ý với ý kiến của anh, có lẽ vẫn nên đi thăm một chút thì hơn, biết đâu được, đây sẽ là lần cuối cùng.