Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 1: Cái Chân Bị Trật Này Rất Giá Trị





Phòng y tế của trường học ở phía sau thư viện, Thẩm Tri Ngôn ở cao trung đã được 2 năm, đây là lần đầu đến đây.

Phòng y tế không lớn, nhưng dọn dẹp cũng thực sạch sẽ, bên cửa sổ trên mặt tường kê một chiếc giường, phủ khăn trải giường màu lam sạch sẽ.

Thời điểm Thẩm Tri Ngôn kéo cái chân phải bị trật đi vào liền thấy một người đã ngồi trên đó, một chân đặt lên ghế đẩu, lão sư mặc áo blouse trắng ngồi xổm trên mặt đất xử lý mắt cá chân cho hắn, trong tay bỏ chút thuốc cùng băng gạc màu trắng.

Lão sư y tế trẻ tuổi một bên nhắc nhở mãi,một bên tay chân thao tác lanh lẹ.

“Lão sư.” Thẩm Tri Ngôn nhẹ nhàng gõ gõ cửa.


Vị lão sư y tế lãi nhãi với người ngồi trên giường bệnh bị lãi nhãi một khối đều nhìn lại đây.

Thẩm Tri Ngôn đột nhiên không kịp phòng bị cùng cái vị trên giường kia nhìn nhau, liếc mắt một cái, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, mất tự nhiên mà bỏ qua một bên tầm mắt.

"Làm sao vậy?” Lão sư y tế ngừng động tác, không đứng dậy, trực tiếp xoay người lại, áo blouse trắng hàng hiệu thượng viết tên, họ “Đào”, vừa tới không lâu, nghe nói là nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện Y hàng hiệu, rõ ràng là có tiền đồ thực tốt, không biết như thế nào lại cam nguyện ở một khu nhà trung học làm một vị giáo viên y tế bình thường, ngày thường cũng chỉ xem mấy bệnh cảm mạo lặt vặt, thật vất vả có vị học sinh vẹo chân đến đều đến xem như " Khách hàng lớn".

“Chân.” Thẩm Tri Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua: “…… Trật.”
Mắt cá chân của cậu so với nam nhân bình thường tinh tế rất nhiều, lúc này bởi vì sưng lên, nhìn so ngày thường to hơn chút.

“Nha a.” Đào lão sư cười một cái, nhìn vị ngồi ở trên giường kia, vui đùa nói: “Hai người các ngươi a, trật một đưa một?”

“Không phải.” Vị trên giường kia không để ý tới lão sư vui đùa, từ ngữ đến ánh mắt đều rất lãnh.

Đào lão sư cũng không ngại, nhìn thoáng qua mắt cá của Thẩm Tri Ngôn, cảm thấy còn tốt, không quá nghiêm trọng, vì thế chỉ chỉ giường đối diện ghế dựa, nói: “Trước em ngồi một lát, chút nữa liền tốt.”
“ Vâng.” Thẩm Tri Ngôn gật đầu, thân thể thẳng thắn đi qua, chân phải bị thương cũng muốn tận dụng một chút.

Cậu vừa mới một đường cũng chưa dám dùng chân phải quá sức, khập khiễng dựa vào chân trái đi tới, cũng biết tư thế này đại khái là không đẹp, vì để vài bước chân có tư thái bình thường, đã phí sức của chín trâu hai hổ, khi ngồi trên ghế, trán cậu đã nổi lên tầng tinh mịn mồ hôi.

“Thầy nói các ngươi a, vận động nhất định phải khởi động trước, kéo duỗi kéo dãn, bỏ công mài dao thì chẻ củi mới nhanh hơn, lão sư tiểu học đã dạy đạo lý rồi……” Đào lão sư lại bắt đầu dong dài, bất quá lúc này “ Người bị dong dài” thêm một Thẩm Tri Ngôn, Đào lão sư nói hai câu còn quay đầu nhìn, ý muốn được đến đáp lại.

Thẩm Tri Ngôn cúi đầu nghe giáo huấn, từ khóe mắt đến đỉnh đầu,toàn thân đều lộ ra hơi thở “Ngoan ngoãn”, Đào lão sư mỗi lần quay đầu, cậu đều sẽ kịp thời ngẩng đầu, ánh mắt chân thành như biểu đạt “ Em hiểu được, lần sau sẽ không.”
Thái độ so với vị trên giường kia đoan chính hơn nhiều,lúc Đào lão sư nói cũng không nghe được câu nào, ánh mắt chỉ biểu đạt “Em hiểu.” Lại ở trên giường ngồi đánh giá một vòng người mới đến, sau đó lại nhìn về phía mặt đất, nhìn chằm chằm mắt cá chân hơi hơi sưng to của mình.

Đào lão sư dong dài rốt cuộc cũng cằm cái băng gạc tốt, hắn đứng lên, mới biết vị trên giường này từ đầu chí cuối cũng chưa đáp lại hắn, hung hăng ở đầu gối người đó tặng một cái tát, hỏi: “ Em có nghe thấy không, Giang Dữ An!”.