Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 42: Thần



Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Vào miếu Trạng Nguyên, ai cũng đeo mặt nạ. Trời còn chưa sáng, sương mù trong miếu vẫn rất dày. Trong ánh nến sáng rực, cây nến sơn đỏ, phản chiếu lên gương mặt Văn Khúc Tinh thêm mấy phần dữ tợn. Bà đồng để bọn họ vào theo thứ tự, sau đó quỳ xuống cạnh nhau.

Mặc dù mỗi người đều đeo mặt nạ, nhưng bởi vì đi vào cùng nhau nên Bùi Cảnh cũng biết người bên cạnh mình là Ngu Thanh Liên. Trong chất giọng khàn khàn của bà đồng, Bùi Cảnh nghe được Ngu Thanh Liên khẽ khàng nói.

“Ta vừa nhìn cái mặt nạ này đã cảm thấy dị hợm, như yêu quái ấy, mặt nạ được thần chọn trúng sẽ động đậy, theo ta thấy thì có lẽ là bị quỷ bám vào thân.”

Bọn họ giao lưu bằng thần thức, người bên cạnh không nghe thấy được.

Bùi Cảnh nói: “Dù sao muội cũng sẽ không được chọn, để ý đến những việc này làm gì.”

Ngu Thanh Liên bảo: “Ai nói ta sẽ không được chọn, ẩn kín tu vi, che giấu hơi thở, chúng ta lại còn là tu sĩ, trong miếu này đều là vài ba con quỷ cấp thấp, nói không chừng sẽ cảm thấy chúng ta càng thêm ngon miệng.”

Bùi Cảnh: “Cứ xem đi đã.”

Quy củ của cái thôn này là người được chọn bắt buộc phải tham gia thi cử năm tiếp theo. Có một số thiếu niên được tuyển chọn, ngay cả tú tài cũng chưa đến, thế nhưng kết quả vẫn thuận buồm xuôi gió, một đường lên thẳng tiến sĩ.”

Bà đồng hát xong thì bảo bọn họ đứng lên, vây quanh thành một vòng tròn quanh tượng thần. Mọi người bị xáo trộn, cho nên Bùi Cảnh và Ngu Thanh Liên cũng tách ra. Y đứng ngay dưới tượng thần, ngẩng đầu lên là có thể thấy được vẻ mặt của Văn Khúc Tinh, thương xót nhạt nhoà hoà với lạnh lùng chế giễu, giữa nhang đỏ sương mù trông hết sức chân thực.

“Đoàng” một tiếng, bên ngoài rộn tiếng pháo, sau đó một trận gió thoảng qua, tất cả ánh sáng biến mất sạch. Miếu ở trong khe núi, lúc này vẫn đen kịt một màu. Hai mắt Bùi Cảnh nhắm nghiền, nghe được rất nhiều tiếng lít nhít từ từ lan ra từ dưới lòng đất, hơi giống với tiếng nhai nuốt. Ban đầu vừa mới đeo mặt nạ lên, y đã thấy kỳ quái, bây giờ càng có loại cảm giác ngạt thở như bị đất bụi chôn vùi, lấp kín hô hấp.

Tựa như cảm giác lúc bị chôn sống.

Cầu phúc bắt đầu.

Bùi Cảnh nhắm tịt mắt lại, hơi thở của người sống bên người cũng biến mất, chỉ còn lại mình giữa hư không. Cửa chính của miếu Trạng Nguyên mở ra, một luồng ánh sáng chói loá loé lên ở trên đầu xuyên thẳng xuống buộc y mở mắt, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, là mắt của Văn Khúc Tinh với ánh nhìn trào phúng xen lẫn chút nhạt nhẽo chán đời.

Yên lặng quan sát y.

Lúc đầu, theo góc nhìn của mình thì Bùi Cảnh chỉ có thể nhìn thấy cằm và nét mặt của pho tượng.

Bây giờ pho tượng cúi đầu xuống.

Văn Khúc Tinh sống sờ sờ, nhưng nó không nói gì, thế nên Bùi Cảnh đương nhiên cũng không có hành động gì, y cảm thấy mặt nạ trên mặt mình đang co rút, đang hoà tan, giống như muốn hoà vào da thay thế khuôn mặt mình.

Ánh sáng trắng dữ dội trên đầu chiếu xuống thành một khe hở, chỉ sót lại Bùi Cảnh ở trong đó, thậm chí ánh sáng còn làm mờ nhạt cả thân hình của Văn Khúc Tinh.

Đứng giữa đất trời, y nghe được một giọng đàn ông truyền cảm, mang hơi hướng dòng dõi nhà Nho.

“Trời sinh vạn vật nuôi người, người đời vẫn oán là trời bất nhân. Biết đâu sâu mọt khắp trần. Hại dân, hại chúa, hại dân vô cùng. Dân đen mạng chó bần cùng, quý tộc mạng lớn, ngông cuồng kiêu căng. Trên đời có hạn thế chăng? Nghịch thiên, đáp lại lời thần truyền giao. Cuồng đồ mài giáo dưới sao, ngôi Hoàng đế vững trên cao bỗng chùng. Từ nay đất chuyển trời rung, giết người còn tiếc chẳng vung tay à? Bất trung, bất hiếu không tha! Bất nhân, bất nghĩa cũng là mệnh tan! Không khôn, không phép, dối gian, phụng thiên giết sạch, chẳng tàng đứa nao!”*

* Gốc là bài “Thất Sát ca” của Trương Hiến Trung, bản dịch thơ được thực hiện bởi Đạm Vân Ô Kê

Mỗi một chữ “giết” rơi xuống đều như đao sắt nhuốm máu, như thiên quân vạn mã chui từ dưới đất lên.

Trong khoảng sáng trắng, Bùi Cảnh nhìn thấy Trương Thanh Thư lúc hắn còn non trẻ.

Từ lúc mười tuổi, hắn đã bắt đầu gian khổ học tập, cả ngày lẫn đêm đã chịu khó ngồi trong phòng, như một thiếu niên đầu gỗ.

Mà trông hắn cực kỳ khác biệt giữa cái thôn lạc hậu thô sơ này, thân thể gầy yếu, xanh xao vàng vọt, không xuống được ruộng, không mó được việc nhà nông, mới đầu ai nấy cũng châm chọc khiêu khích, chế giễu cha Trương chẳng thà sinh một đứa con gái, mãi cho đến khi hắn một trận thành danh.

Hoàng thành sừng sững, áo gấm lầu son.

Tài tử đệ nhất đương thời vung bút vẩy mực, rường cột nước nhà, tinh thần phấn chấn, ngoái đầu nhìn lại đều là vạn quyển thi thư.

Hắn xuất thân bần hàn, lại quyền cao chức trọng. Trung nghĩa lễ tín không sót thứ gì, được người người tôn sùng ngưỡng mộ.

Ngày nào cũng đông như trẩy hội, quan viên tranh nhau tâng bốc nịnh bợ hắn.

Thật là nở mày nở mặt biết bao.

Tất cả hình ảnh đều náo nhiệt rực rỡ như vậy, cho dù là tranh luận kịch liệt trên triều đình, hay là bên anh đọc sách bên nàng quay tơ, ngàn vạn ánh mắt thèm muốn ước ao bắn tới, khiến người ta cảm thấy nếu có thể sống được đến mức này cũng coi như là viên mãn.

Bùi Cảnh không rõ, cho y nhìn những thứ này làm gì vậy?

Rất nhanh sau đó, một giọng nói không phân rõ nữ hay nam yếu ớt vang lên.

“Hâm mộ không?”

Bùi Cảnh: “…” Giờ thì hiểu rồi, đây là được Văn Khúc Tinh chọn trúng rồi. Cảm thấy hơi buồn cười, nhưng y vốn đang che giấu thân phận của mình, dĩ nhiên là gật đầu, mặt nạ che khuất biểu cảm chẳng bận tâm, mà giọng nói lại hoàn toàn trái ngược, có vẻ rất sợ hãi: “Ngài là Văn Khúc Tinh à?”

Giọng nói kia đáp: “Ta không phải.”

Bùi Cảnh: “Vậy ngài là thần ư?”

Giọng nói của nó trộn lẫn chút hương vị mê hoặc lòng người: “Ngươi có thể coi ta là — người mà ngươi vừa hâm mộ.”

Bùi Cảnh thầm mừng rỡ, lắc đầu: “Không phải rất hâm mộ đâu.”

“Thần” hơi sững lại, sau đó tiếp tục lôi kéo: “Ngươi không muốn được cả danh lẫn lợi, khiến cho người từng xem thường ngươi trong quá khứ cảm thấy hổ thẹn nhục nhã ư?”

Bùi Cảnh thuận miệng bịa chuyện: “Không đâu, người đọc sách như chúng ta không màng danh không cầu lợi, không để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ nguyện làm người cúc cung tận tuỵ vì thiên hạ thôi.”

“Thần” lại im lặng, một lúc thật lâu sau mới ung dung lên tiếng: “Vậy ta có thể ban cho ngươi trí tuệ vô biên.”

Bùi Cảnh: “Nhưng ta đã đủ thông minh rồi.”

“Thần”: “…”

Bùi Cảnh đương nhiên không thể để “Thần” tự kỉ được, vội vàng nói: “Nhưng mà ta muốn gặp ngài một lần.”

“Thần”: “Hửm?”

Bùi Cảnh: “Đây là tâm nguyện của bà nội ta trước khi chết, bảo rằng ta từ nhỏ đã không may mắn, có thể gặp ngài một lần, rũ bỏ hết xui xẻo cũng tốt.”

Có lẽ “Thần” không muốn nhiều lời với y, chất giọng khàn khàn lạnh buốt cất lên: “Vậy nửa đêm mai ngươi đến tìm ta đi. Ngươi là người ta chọn trúng lần này.”

Bùi Cảnh được chọn mà lo: “Oa, thật à, tạ ơn ngài.”

Sau khi Văn Khúc Tinh chọn được người sẽ có một nghi thức truyền thừa, lúc trước A Như và anh trai của A Như gặp nạn cũng ở giai đoạn này.

Bùi Cảnh thầm nghĩ, chỉ sợ đến lúc đó mi chẳng dám ra gặp ta.

Bùi Cảnh có thể cảm giác được đây là một con tiểu yêu, trốn sau tượng thần giả thần giả quỷ. Nhưng chắc chắn có người đứng sau lưng nó, đoán chừng cả đám người chết ở cái thôn kia đều ở đó.

Sau khi “Thần” biến mất, cảnh tượng kỳ quái xung quanh đều tan hết, Bùi Cảnh lại ngẩng đầu lên, Văn Khúc Tinh đã khôi phục lại như bình thường. Quay đầu nhìn xung quanh, ánh nắng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của tất cả mọi người.

Mặt nạ che khuất nét mặt, nhưng nhìn động tác chân tay là biết, tình huống đều không ổn — nói thôn dân không chỉ đơn giản không có phản ứng. Mà theo y thấy, đây lại còn là chuyện tốt.

Trong miếu chỉ còn lại mấy chục người, bà đồng xem xét y từ đầu đến chân, nhíu mày lại, rồi ở sau lưng vỗ vào lưng y, ngón tay chỉ ra cổng. Ý tứ rất rõ ràng, bảo y đi ra ngoài.

Bùi Cảnh cũng không ở thêm. Nhưng sau khi bà đồng thấy mặt y rồi thì lớp hoá trang vẽ lung tung loạn xạ cũng không che nổi kinh ngạc, chẳng qua nghi thức vẫn đang tiến hành nên không nói câu nào.

Bùi Cảnh vừa ra khỏi miếu thì sờ ngay lên mặt, thứ sờ được không phải mặt nạ lạnh buốt mà là bùn xanh, có thể lau sạch.

Y thầm nghĩ, yêu quái này giả dạng như một vị thần toàn năng có thể thoả mãn ham muốn của tất cả mọi người, vài đứa ngốc trước kia được chọn trong thôn này đều bị lừa thế à?

Chẳng qua dựa vào lòng tôn kính của bọn họ với Văn Khúc Tinh, trình tự chắc chắn không phiền phức như này.

Não bổ ra vài hình ảnh.

Đại khái chính là, cái giọng nói không phân nam nữ dụ dỗ rằng: “Có muốn rạng danh, đứng trên vạn người, lên đỉnh nhân sinh không?”

Sau đó các thôn dân cảm động đến nước mắt chảy ròng ròng: “Muốn muốn muốn!!!”

Bùi Cảnh đợi một lát, một tiếng chuông ngân dài qua đi, vừa đúng lúc ánh nắng chếch xuyên qua đỉnh núi, chiếu sáng ngôi chùa miếu vừa cổ xưa vừa thần bí này.

Một vệt sáng lướt qua cạnh cửa.

Ngay sau đó, giọng nói già nua của bà đồng vang lên: “Dậy!”

Tất cả mọi người trong miếu mở mắt ra.

Bọn họ nhìn nhau, rồi lại sinh ra mấy phần thất vọng. Bọn họ nhìn khắp xung quanh, muốn tìm ra người có mặt nạ biến hoá. Tìm được người rồi, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, không thèm để ý đến thất vọng, chỉ cảm thấy khó chịu như đớp phải cứt.

Một đứa mập mạp ngoại lai, vẻ mặt kinh hoàng, ánh mắt nhút nhát.

Một người con gái ngoại lai, nét mặt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn.

Một thiếu niên quái gở, quái gở thế nào hả, chính là bộ dạng như người chết đó.

Một thầy tu ngoại lai mắt mù, vẫn luôn mỉm cười.

Thí sinh mỗi ba năm một lần của thôn Trạng Nguyên.

Toàn bộ người được chọn lần này đều là người ngoài.

Chọn hết người ngoài.

Tất cả thôn dân bao gồm cả bà đồng: “…” Đều đang mắng thầm trong lòng, cảm thấy có thể cân nhắc đến việc đổi trưởng thôn được rồi.

Cả đám người ở sau lưng dùng ánh mắt khác nhau dò xét bọn họ, líu ríu thảo luận không ngớt.

Mà ngoại trừ Quý Vô Ưu đang kinh hồn bạt vía, xấu hổ mãi không thôi ra thì ai nấy trong số bọn họ đều không thèm để ý.

Bầu không khí khắp thôn Trạng Nguyên cũng thay đổi, người người tối sầm mặt, giận mà không dám nói gì.

Mấy người trong cuộc đóng cửa không ra, thương lượng về sự tình truyền thừa đêm mai.

Bùi Cảnh cảm thấy bọn họ không ở lại mấy hộ gia đình kia được nữa, gọi hết bọn họ đến nhà của trưởng thôn, dù sao trưởng thôn cũng là người hiểu biết.

Bùi Cảnh trình bày trước cảnh tượng mà mình gặp phải: “Chính là một đứa lừa phỉnh ta, nói hắn là thần, có thể cho ta những thứ ta muốn, muốn ta đi truyền thừa vào đêm mai.”

Ngu Thanh Liên: “Ta cũng thế.”

Bùi Cảnh: “Có phải mới đầu còn chiếu một đoạn chuyện cũ trước kia của Trương Thanh Thư không?”

Ngu Thanh Liên: “Đúng rồi, rực rỡ lắm, người ta gặp được là nữ, phỏng chừng bị doạ cho phát sợ rồi. Ban đầu còn hứa hẹn danh lợi toàn vẹn, sau đó lập tức đổi giọng, bảo tặng sắc đẹp cho ta.”

Nàng hơi ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Sau đó ta nói, ta đã đẹp lắm rồi.”

Bùi Cảnh vừa nghe câu trước đã biết câu sau của Ngu Thanh Liên, lười chẳng muốn để ý đến nàng nữa, người mà y tương đối cảm thấy hứng thú là Sở Quân Dự cơ — nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Quân Dự nghiêm túc ngồi cùng với bọn họ.

Bùi Cảnh hỏi: “Hắn định cho ngươi thứ gì?”

Sở Quân Dự ngồi ở đây vẫn như người ngoài cuộc, giọng điệu lạnh nhạt: “Cho ta võ công đứng đầu thiên hạ.”

Bùi Cảnh: “… Có phải ngươi cũng cự tuyệt, nói không cần đâu ta vô địch rồi?”

Không biết vì sao Bùi Cảnh luôn cảm thấy hôm nay vị “Thần” này bị tất cả từ chối.

Sở Quân Dự ngước mắt nhìn y, không phủ nhận.

“Phụt.”

Bùi Cảnh không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Vị “Thần” này hôm nay đúng là xui xẻo, vấp phải trắc trở khắp nơi.

Hỏi Ngộ Sinh, Ngộ Sinh lắc đầu: “Ta không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, chỉ biết người đó đang nhìn ta thôi, cũng không lên tiếng.”

Bùi Cảnh lại nhếch miệng cười: “Có lẽ khí chất toàn thân đệ thanh tâm quả dục như vậy nên yêu quái kia không có chỗ xuống tay, chỉ biết đứng nhìn, cho đệ áp lực, để đệ biết đệ được chọn trúng rồi.”

Ngộ Sinh chỉ cười, không đáp lại.

Cuối cùng, Bùi Cảnh hỏi Quý Vô Ưu: “Quý Vô Ưu, ngươi thì sao?”

Tinh thần của Quý Vô Ưu hơi hoang mang, không có phản ứng.

Bùi Cảnh hỏi lại lần nữa: “Kẻ nọ hứa cho ngươi thứ gì?”

Trong mấy người bọn họ, Quý Vô Ưu nhiều tâm sự nhất, cũng dễ dàng bị mê hoặc nhất.

Quý Vô Ưu bỗng nhiên giật mình, bị ánh mắt của mấy người dồn tới, mặt thoáng ửng đỏ, sau đó lại có phần khiếp sợ. Nó cố gắng tránh khỏi Sở Quân Dự, thân thể hơi co lại: “Ta… Ta cũng không nghe thấy gì cả.”

Nó đang nói láo.

Bùi Cảnh lẳng lặng nhìn, không hề vạch trần.

Chỉ xem như lòng tự trọng ít ỏi của thiếu niên vào lúc này, không muốn nói ra khát vọng sâu trong nội tâm.

Ngẫm lại một lát, Bùi Cảnh nói: “Lúc ấy ta còn chứng kiến Văn Khúc Tinh đó bỗng nhiên nhúc nhích nữa.”

Chỉ là những người khác không bày tỏ gì.

Bùi Cảnh hơi kỳ quái, chẳng lẽ chỉ mỗi mình y nhìn thấy thôi à?

Nhà của trưởng thôn không đủ phòng, Ngu Thanh Liên ngủ với A Như, Ngộ Sinh cùng phòng với Quý Vô Ưu. Bùi Cảnh và Sở Quân Dự là bạn cùng phòng cả năm trời, dĩ nhiên ở cùng một chỗ, chỉ là đêm nay, ai cũng không ngủ được. Ngoài cửa sổ lầu hai của nhà trưởng thôn là rừng cây tĩnh mịch, ánh sao lấp lánh.

Bùi Cảnh khẽ nói: “Ngươi có cảm thấy rất kỳ lạ không.”

Sở Quân Dự không nói gì.

Bùi Cảnh: “Chỉ một lần đã chọn trúng mấy người chúng ta, cảm giác như đã phát hiện ra thân phận của chúng ta rồi tương kế tựu kế chờ chúng ta tự tìm cái chết ấy.”

Đôi mắt nhạt màu của Sở Quân Dự vòng quanh ánh trăng: “Ngươi sợ?”

Bùi Cảnh: “Cũng không phải. Hắn tương kế tựu kế, vậy ta cũng tương kế tựu kế. Còn chưa biết được kẻ nào phải chết đâu.”

Sở Quân Dự nở nụ cười, đáy mắt trào phúng: “Ta đoán là, ngươi chết.”

Bùi Cảnh: “Ngươi biết lựa lời thật đấy nhỉ—” Gương mặt y lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng: “Chẳng phải đã nói sống chết có nhau à!”

Sở Quân Dự nhắm mắt lại, không muốn để ý đến y.

Bùi Cảnh nói: “Đại ca à, ngươi đã sớm quên mất chúng ta đào tim móc phổi kết bái thiên địa ở bí cảnh Trường Thiên rồi sao, vô tình quá đi.”

Sở Quân Dự: “Đó không phải là kết bái.”

Bùi Cảnh: “Cho dù nói kiểu gì thì quan hệ của chúng ta cũng không giống với lúc trước nữa rồi.”

Sở Quân Dự bị y làm cho nghẹn họng, vẻ mặt lạnh lùng hiện chút cổ quái hiếm thấy, ánh mắt khó lường.

Bùi Cảnh: “Ngươi nói xem, bây giờ có phải ta là người quan trọng nhất của ngươi ở Vân Tiêu không.”

Sở Quân Dự: “Chưa đến mức quan trọng.”

Bùi Cảnh tức muốn bật cười vẫn phải nhịn lại, hỏi: “Chí ít không giống với những người khác nhỉ.”

“Phải thì thế nào?”

Bùi Cảnh: “Tốt.”

Ổn rồi.

Hai người ngủ quay lưng với nhau.

Lại đều mở to mắt.

Bùi Cảnh hơi mơ màng: Sở Quân Dự… có lẽ thật sự tồn tại tâm tư khác với y.

Sở Quân Dự như có điều suy nghĩ.

Đêm nay, vẫn còn một người nữa không thể ngủ được.

Quý Vô Ưu.

Tất cả mọi người đều nghe được “Thần” hỏi xem bọn họ muốn cái gì.

Chỉ có mình nó đứng giữa khoảng không trắng xoá, nhìn thấy vỏ ngoài mục nát của Văn Khúc Tinh bong ra, một thanh niên cầm giấy bút trong tay bước xuống.

Thanh niên dáng vẻ thư sinh, áo xanh, khăn chít đầu, vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt yếm thế ngập tràn trào phúng giễu cợt.

“Đáng thương quá đi thôi.”

Chỉ vẻn vẹn vài chữ, bóc trần tất cả hèn mọn sợ hãi và ao ước xấu xí của nó trên đoạn đường đồng hành với Bùi Cảnh này.

Ngũ tạng lục phủ nóng ran, như đang bị ngọn lửa thiêu đốt.

Huyết dịch nóng bỏng.

Thương tích đầy mình.

Nó đúng là, đúng là đáng thương quá đi thôi.