Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 66: Ban Đêm



Hôm nay chỉ là mở hồ sơ dự thầu, kết quả cuối cùng còn phải trở về chờ thông báo.

Mặc dù không quyết định kết quả trúng thầu tại chỗ, nhưng tất cả các công ty đều nhất trí chấp nhận, lần đấu thầu này không phải khoa học kỹ thuật Hạc Thành thì không ai xứng.

Cho nên sau khi mở thầu xong, bọn họ còn chưa ra khỏi phòng họp đã có không ít người phụ trách dự án của công ty đi lên giao tình, thậm chí còn có người trong sáng âm thầm hỏi thăm tin tức Tấn Viễn từ Giang Hạc.

Bị Giang Hạc đánh Thái Cực lừa gạt cho qua hết.

Thật vất vả mới ứng phó được đám người này, Tấn Viễn mang theo mọi người trong công ty nói cười rời khỏi cửa lớn mở thầu, còn chưa ra khỏi cửa câu lạc bộ, bọn họ liền nhìn thấy đoàn đội Cao Tân Vũ xám xịt từ trước mặt bọn họ ngồi xe rời đi.

Các công ty khác có lẽ không rõ ràng về nhân quả của hai công ty, nhưng tất cả mọi người trong khoa học kỹ thuật Hạc Thành đều biết là công ty Tân Vũ đào đi cố vấn của công ty bọn họ, thiếu chút nữa khiến bọn họ không làm được hạng mục này, mà công ty Tân Vũ dưới tiền đề có cố vấn trưởng của công ty bọn họ vẫn thua bọn họ như trước, hiện tại thấy bọn họ mỗi người như tang thi lên xe rời đi, trong lòng mỗi người đều bốc lên một cảm giác đại khoái nhân tâm.

Hà Lạc không chỉ biết công ty Tân Vũ và khoa học kỹ thuật Hạc Thành đụng chạm, còn biết ân oán giữa Cao Tân Vũ và Tấn Viễn, lúc này thấy Cao Tân Vũ xanh mét dẫn người rời đi, đặc biệt khinh bỉ phi một cái: "Mẹ, cái quái gì chứ, tôm tép nhãi nhép dám đến trước mặt chính chủ múa, lần này đem càng múa gãy rồi đi!"

Lúc hắn nói lời này, Tấn Viễn đang sóng vai đi cùng Giang Hạc nói chuyện, nghe vậy cái gì cũng không nói, ngược lại Giang Hạc đi theo tầm mắt của hắn nhìn về phía đám người trong đoàn cao Tân Vũ sắc mặt khó coi chuẩn bị nhanh chóng rời đi, ánh mắt trầm xuống.

"Ai nha, mặc kệ bọn họ." Có lẽ ý thức được mình đã mang theo tiết tấu phẫn nộ, đem cảm xúc của mọi người trong công ty đều chạy lệch, Hà Lạc lại vội vàng quay lại, "Lần đấu thầu lần này, Tấn Tổng chúng ta mang theo mọi người ở công ty vừa tăng ca vừa chỉ điểm, thiếu chút nữa đem công ty làm chủ, mới làm ra phương án đấu thầu đẹp như vậy, Giang Tổng cũng không có một chút biểu hiện gì khác?"

Hà Lạc người này a, nhớ ăn không nhớ đánh, tuy nói có nhiều lần hắn cùng Giang Hạc đối mặt không vui vẻ như vậy, nhưng lúc này hắn thấy Giang Hạc cùng Tấn Viễn nói chuyện ôn hòa, thái độ cũng rất bình thản, thoạt nhìn luôn có một cỗ nhiệt tình, hắn cho rằng Tấn Viễn lần đấu thầu này làm tốt, làm cho Giang Hạc nhìn kết quả với cặp mắt khác xưa, người cũng theo đó mà hưng phấn lên.

 "Biểu hiện..." Giang Hạc nghe xong, cười với bọn họ một chút, "Tất nhiên là có."

Hà Lạc hứng thú, ngay sau đó hỏi: "Biểu hiện cái gì chứ?"

Giang Hạc nhìn thẳng Tấn Viễn, trong ánh mắt ẩn chứa mập mờ không rõ ràng: "Cái này phải xem Tấn Tổng các cậu muốn cái gì?"

Tấn Viễn đột nhiên bị Giang Hạc trêu chọc một chút, tâm khẽ động, rũ mắt đan xen với tầm mắt của cậu, cũng cười theo: "Giang Tổng cho cái gì anh lấy cái đó."

Hà Lạc nhìn không hiểu ánh mắt trao đổi của bọn họ, nghe Tấn Viễn nói như vậy, còn tưởng rằng anh đang khách khí, dùng khuỷu tay cọ cọ cánh tay Tấn Viễn, thấp giọng nhắc nhở Tấn Viễn nói: "Tấn Viễn, cơ hội tốt a, cậu phải nắm chắc." Tiền thưởng cho hạng mục này của bọn họ đều ở trong miệng Tấn Viễn, hiện tại Giang Hạc rõ ràng đang hưng phấn, chỉ cần anh đề cập, chắc chắn sẽ cho thêm.

Tấn Viễn cũng không có chút tâm tư nhỏ nhặt như Hà Lạc, nghe vậy hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

Hà Lạc cho rằng Tấn Viễn hiểu được ý tứ của hắn, nghĩ đến rất nhanh liền có một khoản tiền thưởng hậu hĩnh vào sổ sách, cũng thức thời không quấy rầy hai người bọn họ, mặt mày hớn hở chạy sang một bên nói chuyện với các đồng nghiệp khác, bàn bạc một chút lát nữa trở về đi đâu ăn cơm chúc mừng một chút.

Kết quả vui quá hoá buồn, còn không đợi bọn họ thương lượng ra kết quả, cửa hội thảo bỗng nhiên dừng lại một chiếc xe màu đen hắn quen mắt đến không thể quen mắt hơn, lại nhìn thấy nam nhân từ ghế sau xe đi xuống một thân âu phục màu đen bao bọc toàn thân lệ khí, ý cười trên mặt hắn nhất thời thu liễm sạch sẽ.

Ngay khi hắn cho rằng Phó Ý đang hướng hắn tới, đôi mắt đen lạnh lùng kia của Phó Ý chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn một cái, liền nhìn về phía sau hắn.

Phía sau bọn họ có một vị lão tóc bạc trắng, khi nhìn thấy Phó Ý đồng thời cũng không khỏi tăng nhanh cước bộ, lướt qua bọn họ, đi tới trước mặt Phó Ý, sảng khoái chào hỏi một tiếng: "Tiểu Ý."

Phó Ý lễ phép gất đầu lại một chút.

Hai người ôm một cái, không biết nói với nhau cái gì, liền cùng nhau tán gẫu ngồi lên xe, lái xe rời đi, trong lúc đó Phó Ý nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Hà Lạc một cái, thật giống như hoàn toàn không biết hắn.

Nhìn bóng dáng bọn họ lái xe rời đi, Hà Lạc không quá cao hứng giật giật khóe miệng, dứt khoát hắn nhận ra vị lão kia, là một trong những giám khảo của cuộc thi dự án lần này của bọn họ, hình như tên là Phó Tùng Bách.

Đều họ Phó, hẳn là thân thích đi.

Hà Lạc lắc đầu, không chú ý Phó Ý như thế nào, ý cười biến mất trên mặt lại chậm rãi thay đổi trở về, tiếp tục cùng đồng nghiệp xung quanh nói chuyện vui vẻ thảo luận đêm nay rốt cuộc đi đâu ăn cơm chúc mừng mới tốt.

Buổi tối, Tấn Viễn mang theo người của tổ dự án đến nhà hàng gần công ty bọn họ thương lượng ăn một bữa, an ủi bọn họ nửa tháng nay không ngại vất vả tăng ca, trong bữa tiệc tự nhiên là không thể thiếu uống rượu, cũng may mọi người đều biết anh có đường huyết thấp không uống nhiều rượu, nhưng dù là như thế, anh cũng uống không ít.

Tửu lượng của anh không được lắm, rất dễ đỏ lên mặt, thật vất vả mới chịu đựng được đến khi chấm dứt, đem cấp dưới từng người một tiễn đi, chuẩn bị cùng Hà Lạc hai người bắt taxi về nhà, anh liền nhận được tin nhắn của Giang Hạc.

Giang Hạc: "Sau khi kết thúc thì đến công ty một chuyến."

Tấn Viễn vừa uống không ít rượu, đầu còn có chút mơ hồ, đột nhiên nhận được tin nhắn của cậu còn tưởng rằng có chuyện gì, trả lời tin hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Hạc không nói rõ, chỉ mơ hồ nói: "Đến công ty anh sẽ biết."

Tấn Viễn nhìn Hà Lạc say khướt bên cạnh anh, suy nghĩ một chút lại hỏi một câu: "Chỉ là một mình anh sao?"

Giang Hạc chỉ thản nhiên trả lời một câu "Ừ".

Trong phút chốc, Tấn Viễn giống như có cảm giác trong lòng, nhìn mấy tin nhắn ngắn gọn trong điện thoại mím môi cười cười, sau đó thu hồi điện thoại, đấm Hà Lạc nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới công ty còn có chút việc, tôi phải đi xem, xe tới cậu tự mình trở về trước đi."

Tình cảm hai người bọn họ rất tốt, Tấn Viễn uống không được rượu, toàn bộ gọi Hà Lạc uống, cho nên hắn nhìn qua so với Tấn Viễn say lợi hại hơn nhiều, hiện tại đang ngồi xổm ở ven đường nhìn mấy cái xe đi ngang qua, đột nhiên nghe thấy Tấn Viễn nói còn muốn trở về công ty xử lý việc, khuôn mặt mơ hồ hỏi: "Chuyện gì a, muốn tôi hỗ trợ không?"

"Không cần," Tấn Viễn thấy hắn đều say thành bộ dáng này, còn muốn giúp anh bận rộn, vừa buồn cười vừa cảm động nâng hắn dậy, đưa hắn đến xe thuê đậu trước mặt bọn họ, "Một chút chuyện nhỏ, bản thân tôi có thể xử lý, cậu vẫn nên về nhà nghỉ ngơi trước đi."

Hà Lạc chậm rãi gật đầu "Ồ" một tiếng.

Tấn Viễn sắp xếp hắn trong xe, nói địa chỉ nhà hắn cho tài xế taxi, lại dặn dò tài xế taxi nhất định phải đưa an toàn về nhà, lúc này mới yên tâm đóng cửa xe rời đi.

Anh sốt ruột trở về công ty gặp Giang Hạc, không nghe thấy, không lâu sau khi anh đóng cửa xe lại, Hà Lạc đang nhắm mắt khó chịu vì rượu đột nhiên lại mở mắt ra nói với tài xế: "Không không không về nhà, đi đi Kim Đình Danh Uyển. ”

Nhà hàng tụ tập ăn uống cách công ty không xa, đi bộ mười mấy phút là có thể đến, Tấn Viễn cũng không gọi taxi, bước chân chậm rãi trở về công ty, thuận tiện cũng tỉnh rượu.

Đêm sắp bước vào mùa đông, nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống, làm cho Tấn Viễn hôm nay vì mở thầu cố ý thay một thân âu phục đều cảm giác có chút lạnh, nhưng anh uống rượu, lại đang đi bộ, lại nghĩ đến người anh lập tức muốn gặp là Giang Hạc, thân thể lại dần dần nóng lên, bước chân cũng càng ngày càng nhanh.

Người vốn thân cao chân dài, lộ trình vốn hơn mười phút anh đi bảy tám phút liền đến cửa công ty, vừa mới ấn thang máy ở đại sảnh lầu một của công ty, đinh một tiếng cửa thang máy bên cạnh liền mở ra, anh theo bản năng nhìn thoáng qua thang máy bên cạnh.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong thang máy nhìn anh.

Tấn Viễn liếm liếm môi, đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô, anh cất bước đi vào thang máy, một tay kéo cà vạt dưới cổ áo Giang Hạc, nương theo rượu hỏi cậu: "Ông chủ, có muốn chơi đùa một phen hay không?"

Giang Hạc đột nhiên bị anh kéo cà vạt cũng không hoảng hốt, nhìn dung nhan xinh đẹp bị rượu hun đến đỏ trong gang tấc, trong lòng nhảy dựng lên một chút, biết rõ cố hỏi: "Cái gì?"

Tấn Viễn nở nụ cười, kéo cà vạt đem toàn bộ người cậu hướng về phía mình, sau đó không chút do dự mổ mấy cái vào môi: "Chúng ta đánh cuộc một phen, lúc lên tầng cao nhất, không ai đến đi thang máy."

Lại đinh một tiếng, thang máy khép lại, Tấn Viễn trong thang máy ôm eo Giang Hạc, quấn lấy đầu lưỡi cậu, làm càn quấy rầy giữa môi lưỡi.

Khoa học kỹ thuật Hạc Thành tổng cộng ba mươi chín tầng, bộ phận vận hành rất nhiều, hiện tại đã mười giờ tối, tuy rằng không ít bộ phận đã tan tầm, nhưng vẫn có không ít bộ phận đang tăng ca, không đảm bảo được trong quá trình bọn họ lên thì có người đi thang máy hay không.

Họ hôn nhau trong một môi trường khép kín và kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, chơi với nhịp tim.

Theo số tầng thang máy không ngừng tăng lên, hô hấp của hai người càng ngày càng dồn dập, tiếng tim đập càng ngày càng chặt, rõ ràng trong lòng hai người đều toát mồ hôi, đều sợ bị nhân viên đi thang máy đột nhiên nhìn thấy, nhưng ai cũng không đẩy ai ra, ngược lại càng ôm càng chặt, làm cho môi lưỡi giao nhau càng thêm triền miên chặt chẽ.

Sự dung túng của Giang Hạc khiến Tấn Viễn càng thêm lớn mật, anh gắt gao siết chặt eo Giang Hạc, vội vàng mà nhẹ nhàng cắи ʍút̼ môi cậu, nước bọt không ngừng trao đổi, dần dần có thanh âm xấu hổ phát ra.

Hai người quên mình hôn nhau, tựa hồ đã quên chuyện thang máy, thẳng đến khi thang máy một đường hướng lên trên, lại phát ra một tiếng đinh mở cửa, bọn họ thành công đến tầng cao nhất, nửa đường không đụng tới bất luận kẻ nào.

Hai người đều sửng sốt một chút, lập tức hôn lên cánh môi đối phương nở nụ cười, đều có một loại cảm giác vừa may mắn thoát kiếp nạn cuộc đời.

Loại cảm giác này bịt kín bọn họ đang thân mật một chút, không rõ ràng càng mập mờ, khiến cho hai người vốn hưng phấn càng thêm hưng phấn.

Có thể là nhờ Giang Hạc phân phó, toàn bộ tầng ba mươi chín đều không có người đi làm, im ắng cũng không bật đèn, bóng tối giống như đang chờ đợi cái gì đó vậy.

Hai người thở hổn hển trong bóng đêm mò mẫm, một đường từ cửa thang máy hôn đến phòng làm việc của Giang Hạc.

Tấn Viễn đẩy Giang Hạc lên bàn làm việc của cậu, từng chút từng chút hôn cậu, lại chậm chạp không dám tiến hành bước tiếp theo.

Có lẽ bị Tấn Viễn hôn đến không kiên nhẫn, Giang Hạc liếm liếm cánh môi anh, cười hỏi: "Chỉ biết hôn môi sao?"

"Biết phải làm gì sau khi hôn môi không?"

"Không biết," Tấn Viễn giờ phút này hơi thở dốc, rõ ràng đã khó chịu đến không nhịn nổi, nhưng anh không xác định Giang Hạc có thể hoàn toàn tiếp nhận thân thể của anh là nam nhân hay không, anh hoàn toàn không dám làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ đành hàm hồ mà lại mập mờ liếm vành tai Giang Hạc, "Là Giang Tổng ngài gọi anh tới, ngài phải chịu trách nhiệm với anh có phải hay không?"

Giang Hạc bị anh cười đến, rõ ràng bình thường lúc đùa giỡn anh không hề ngăn cản, nhưng lúc chân chính muốn làm, lại ngây thơ không chịu nổi, rõ ràng tay đặt ở trên thắt lưng cậu đều đang run rẩy, cũng không dám chui tay vào trong quần áo cậu, làm cho cậu nghiêm trọng hoài nghi người hiện tại xuất hiện trước mặt cậu không phải là người thích trêu chọc cậu.

"Em gọi anh tới cũng không phải là chịu trách nhiệm với anh." Giang Hạc cười đẩy Tấn Viễn lên ghế văn phòng của cậu, vươn ngón trỏ chạm vào làn da mịn màng trên mặt anh, sau đó nhẹ nhàng nhéo cằm anh, ấn vào môi anh, dán lên môi nhẹ giọng nói, "Là đến quy tắc ngầm anh, có sợ hay không?"

Tấn Viễn bị ép nâng cằm lên, trong bóng tối anh không thấy rõ bộ dáng Giang Hạc, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ ngón tay cậu rơi trên người mình, nhẹ nhàng cười nói: "Có chút sợ, không biết Giang Tổng sẽ quy tắc ngầm với anh thế nào?"

Giang Hạc giọng nói thấp lại càng thấp: "Lát nữa anh sẽ biết."

Nói xong tay cậu nắm cằm Tấn Viễn buông lỏng, cúi người dán lên Tấn Viễn, đầu lưỡi ở trong bóng tối dọc theo đường nét trên mặt Tấn Viễn tinh tế liếm hôn, đầu ngón tay theo đường cong cằm Tấn Viễn một đường xẹt đến cổ, quen thuộc rút cà vạt trên cổ áo anh vứt đi, sau đó từng cái từng cái cởi bỏ cúc áo sơ mi dưới âu phục.

Bóng tối có thể phóng đại cảm quan của con người vô hạn, Tấn Viễn có thể cảm giác được Giang Hạc liếm hai má, hôn yết hầu, khẽ cắn cổ anh.

Theo hô hấp cực nóng từng tiếng từng tiếng rơi vào trên người anh, thân thể anh cũng theo hưng phấn mà run rẩy, cổ ngửa trên ghế văn phòng cũng không ngừng lăn qua lăn lại, tiếng thở dốc rất nhỏ ở trong văn phòng truyền đến, không khí kiều diễm khiến cho toàn bộ văn phòng tối tăm nóng rực giống như mùa hè nóng bỏng, vừa gợϊ ȶìиɦ vừa nóng.

Giang Hạc dần dần từ trước ghế văn phòng ngồi xổm xuống, trong mông lung anh nghe thấy tiếng dây kéo, sau đó cái của anh rơi vào một chỗ ấm áp mà trơn trượt.

Đầu Tấn Viễn một trận sung huyết, anh bị cỗ ấm áp này bao bọc kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến một câu cũng không nói nên lời, ngón tay thon dài trải trên ghế văn phòng chỉ có thể nắm chặt tay vịn mới có thể không khiến mình xụi lơ trượt xuống.

Quá ôn nhu, rõ ràng có cảm giác đau đớn khi răng cọ vào da truyền đến, nhưng sau một khắc anh lại bị dìm chết trong sự ấm áp của Giang Hạc, lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến anh giống như bị ngâm mình trong suối nước nóng nóng bỏng, vừa thoải mái vừa hít thở không thông.

Không biết trôi qua bao lâu, ánh mắt Tấn Viễn tan rã, anh nghe thấy trong cổ họng mình truyền ra một tiếng rêи ɾỉ dồn dập mà trầm thấp, ngay sau đó anh thấy Giang Hạc ở trước mặt đứng lên, từ trên bàn vội vàng rút mấy tờ khăn giấy vừa lau môi, vừa một bên đi đến phòng vệ sinh bên cạnh rửa mặt.

Đợi đến khi Giang Hạc rửa mặt đi ra, Tấn Viễn còn oặt trên ghế văn phòng, cậu cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Tấn Viễn, cười hỏi anh: "Quy tắc ngầm như vậy thích sao, bạn trai nhỏ?"

Toàn thân Tấn Viễn còn mềm nhũn, cảm nhận được nụ hôn của Giang Hạc rơi trên người anh, chỉ đành ôm lấy cổ cậu, nhẹ nhàng hôn lại, không tiếng động biểu đạt niềm vui của mình.

Chờ thân thể anh có chút khí lực, vừa định dùng sức đem Giang Hạc đè ngược lên ghế văn phòng liếm lại, điện thoại di động Giang Hạc đặt trên bàn làm việc liền vang lên.

Giang Hạc ấn bả vai Tấn Viễn, từ ghế văn phòng đứng dậy, nhặt điện thoại lên: "Alo?"

"Ừm... Ừm..." Giang Hạc đáp hai tiếng, Tấn Viễn còn ôm lấy cổ cậu, liếm hôn cằm, làm cho hô hấp của cậu có chút dồn dập, trả lời điện thoại thanh âm đều mang theo vài phần run rẩy, cậu đành phải để một bàn tay đè lại môi Tấn Viễn, ý bảo anh không nên lên tiếng.

Tấn Viễn bất đắc dĩ phải dừng động tác, kiên nhẫn chờ Giang Hạc nhận điện thoại xong.

Nhưng rất không khéo, nương theo ánh đèn trong phòng vệ sinh, anh thấy thần sắc Giang Hạc nhận điện thoại càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng lông mày đều nhíu chặt một chỗ, vẻ mặt không vui nói với đầu dây bên kia: "Không có khả năng, hắn đây là đang vu khống."

Tấn Viễn thấy Giang Hạc nổi giận, cũng không dám đùa giỡn với lửa nữa, buông tay đang ôm người cậu, từ trên ghế văn phòng ngồi dậy, mặc quần áo lộn xộn trên người, nhẹ giọng hỏi cậu: "Xảy ra chuyện gì sao?"

-------------

7/9/2021

#NTT