Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 521



Chương 521

Du Ân cảm thấy rằng cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không thì còn có thể làm gì nữa chứ?

Sau khi giải quyết vấn đề, Du Ân rời khỏi trường quay, Phó Đình Viễn đương nhiên cũng rời đi cùng cô, tài xế của anh đang đợi bên ngoài, vì vậy Du Ân đanh phải lên xe của anh.

Ngay khi hai người lên xe, di động của Phó Đình Viễn vang lên, Phó Đình Viễn không nhấc máy ngay mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hơi cau mày, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Du Ân cảm nhận được sự ớn lạnh trên người anh, theo bản năng liếc nhìn điện thoại của anh, tên hiển thị trên đó là Thẩm Thanh Sơn.

Nghĩ đến Thẩm Thanh Sơn thì khó tránh khỏi việc nghĩ đến Thẩm Dao, Du Ân im lặng nhắm mắt lại.

Du Ân cảm thấy rằng đôi khi số phận cũng rất trêu đùa con người.

‘Thẩm Dao đã từng dựa vào gia cảnh giàu có của cô ta mà nhãn tâm chà đạp cô dưới chân, bây giờ phong thủy xoay chuyển, cô dựa vào gia cảnh nhà họ Diệp, buộc Thẩm Dao vứt bỏ tự tôn để xin lỗi cô.

Cô thì không sao, nhưng không biết Thẩm Dao có vì chuyện này là mất ngủ ngày đêm hay không.

Phó Đình Viễn ở bên cạnh đã bắt máy, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ xa lạ và thờ ơ: “Sếp Thẩm, tìm tôi có việc gì?”

Kể từ khi Thẩm Thanh Sơn can thiệp vào việc của Thẩm Dao và Du Ân, cùng Thẩm Dao bắt nạt Du Ân ở khắp mọi nơi, Phó Đình Viễn đã tự động gán Thẩm Thanh Sơn vào nhóm thù địch.

Thử tưởng tượng, nếu Du Ân không trở thành con gái ruột của Diệp Văn thì bây giờ cô sẽ khốn khổ như thế nào?

Bị măng nhiếc vì ngoại tình với một ông già như Diệp Văn, điều này đối với một cô gái thì sẽ gây nên tổn thương trí mạng đến nhường nào chứ?

Du Ân sẽ không chỉ đánh mất danh tiếng mà còn cả sự nghiệp của cô nữa.

Tất nhiên, ngay cả khi không có sự đảo ngược của Diệp ‘Văn, anh cũng sẽ không để Du Ân bị cha con Thẩm Thanh Sơn bắt nạt cô thảm hại như vậy.

Trước đây anh bị mù nên mối cho rằng tính nết của Thẩm Dao rất tốt, cho nên đã làm tổn thương Du Ân, sau này anh sẽ không thế nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với Du Ân, anh nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cô ngay, đứng chắn trước đầu sóng ngọn gió cho cô.

Giọng điệu của Thẩm Thanh Sơn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, giống như không hề có hiềm khích gì, như thể ông ta vẫn là trưởng lão có quan hệ tốt với ba mẹ anh vậy: “Nghe nói cháu đi công tác đã về, đêm nay cùng ăn một bữa cơm nhé?”

“Được rồi.” Phó Đình Viễn vui vẻ đáp lại. Tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Phó Đình Viễn biết nếu Thẩm Thanh Sơn chủ động đến tìm anh thì hản là có chuyện.

Anh muốn xem Thẩm Thanh Sơn còn có những thủ đoạn đê hèn nào nữa.

Chỉ là Phó Đình Viễn trăm tính vạn tính cũng không ngờ rằng Thẩm Thanh Sơn sẽ dùng nhược điểm của ba mẹ để uy hiếp anh.

Trong căn phòng sương khói lượn lờ, khuôn mặt Phó Đình Viễn trầm xuống từng chút khi nghe Thẩm Thanh Sơn kể lại chuyện cũ.

‘Thẩm Thanh Sơn kể: “Hồi đó, ba của cháu quen biết với một cô gái nhỏ ở trường đại học bên ngoài, cô gái đó thậm chí còn mang thai con của anh ấy, cho nên mẹ cháu đã làm ầm lên và bắt anh ấy phải cắt đứt quan hệ với cô gái kia, thời điểm đó ba cháu đúng là rất gian khổ: “Nhưng sau đó, để không gây ra rắc rối lớn, anh ấy vẫn chia tay cô gái kia. Anh ấy đã bồi thường một số tiền lớn, và cô gái hứa sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn với anh ấy.”

“Sự việc vốn dĩ đến đây là kết thúc nhưng mẹ cháu không cam tâm, lại chạy tới trường học của cô gái đó làm ầm ï, sau đó cô gái đó chịu không nổi những lời chỉ trỏ sau lưng của bạn học nên đã nhảy lầu tự sát.”

Tay Phó Đình Viễn năm chặt lấy thành cốc.