Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 540



Chương 540

Từ Hàng phản hồi lại câu nói của Dịch Thận Chi: “Cậu đã có bao nhiêu em gái rồi?”

Dịch Thận Chi: “…”

Anh ta còn chưa kịp lên tiếng giải thích gì thì đã nhìn thấy Phó Đình Viễn nhắn lại: “Dựa theo tuổi tác, chẳng phải cậu nên gọi cô ấy là chị dâu hay sao?”

Phó Đình Viễn là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, nên mới nói như vậy.

Dịch Thận Chi nói: “Lão Phó, tôi quen cậu nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận ra da mặt của cậu rất dày. Cậu và người ta còn chưa là gì với nhau, mà cậu đã không biết xấu hổ bảo tôi gọi cô ấy là chị dâu rồi.”

Giang Kính Hàn chen vào nói một câu: “Ai bảo chưa là gì của nhau, chẳng phải bây giờ lão Phó đã trở thành bạn giường của người ta rồi à?”

Phó Đình Viễn sa sầm mặt, nếu mấy người này đang ở trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ đánh bọn họ một trận.

Anh phớt lờ bọn họ, mà quay qua nói với Dịch Thận Chi: “Cậu hãy giúp tôi mời một đầu bếp từ nhà hàng của cậu, tôi sẽ trả tiền công cho người đó, bảo người đó tới dạy tôi cách nấu ăn.”

Nếu anh đã để trống nhiều thời gian như vậy, tất nhiên phải biến mình trở nên hoàn hảo hơn.

Anh chuẩn bị học nấu ăn, cũng như tìm hiểu chút kiến thức về kịch bản văn học, cố gắng có tiếng nói chung để trò chuyện với Du Ân.

Chung Văn Thành biết nấu ăn, Hà Vĩ Niên thì am hiểu về kịch bản văn học. Về thế mạnh của bọn họ thì anh còn có thể học hỏi, nhưng tiểu thịt tươi Chu Dật lại chiếm ưu thế về tuổi tác.

Anh không thể nào đảo ngược được chuyện này, anh thừa nhận mặc dù mình lớn tuổi nhưng thể lực không thua kém gì tiểu thịt tươi.

Đêm qua là bằng chứng tốt nhất.

Đám người Dịch Thận Chi chẳng mấy ngạc nhiên trước những thay đổi của Phó Đình Viễn, mà sảng khoái đồng ý, tiện thể còn trêu chọc Phó Đình Viễn một câu: “Đợi cậu học xong rồi thì mời chúng tôi một bữa.”

Phó Đình Viễn đáp lại ngay: “Cậu lấy đâu ra mặt mũi thế?”

Giang Kính Hàn nói sâu xa: “Lão phó chỉ thâm tình với Du Ân thôi, chúng ta làm gì có phúc phận đó.”

Dịch Thận Chi mắng Phó Đình Viễn: “Đồ không có lương tâm.”

Chuyện của Phó Giang và Đổng Văn Huệ ầm ĩ rất lớn, trên mạng dùng đủ lời lẽ độc ác để chửi rủa hai người.

Nhưng Phó Giang đang ở nước ngoài, nên không mấy ảnh hưởng, ngược lại Đổng Văn Huệ bị mắng chửi thậm tệ, tức đến mức suýt ngất xỉu, Phó Thiến Thiến không thể chịu đựng được nữa đành phải gọi cho Phó Đình Viễn.

“Anh! Đều tại anh không chịu giúp bố mẹ đấy. Bây giờ mẹ sắp tức chết rồi. Anh mau về đây thăm mẹ đi.” Phó Thiến Thiến hét vào điện thoại với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn cầm điện thoại sa sầm mặt.

Quả thật cô em gái này của anh cần phải có người dạy bảo cách làm người.

Gì mà anh không chịu giúp bố mẹ mình?

Đầu tiên, chuyện lần này không phải anh ra mặt giúp đỡ là có thể biến mất. Nếu bọn họ đã làm điều này thì sự thật sẽ luôn tồn tại, rất có thể bọn họ sẽ mãi mãi bị Thẩm Thanh Sơn nắm lấy chuyện này để uy hiếp.

Thứ hai, anh không thể thỏa hiệp chuyện này với Thẩm Thanh Sơn.

Nếu anh là Du Ân, anh sẽ không nhượng bộ Thẩm Dao.