Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 645



Chương 645

Từ Sướng thấy cảm xúc cô ta đã bình ổn như cũ, anh ta lại thấp giọng căn dặn: “Nếu cảnh sát có hỏi em, em cứ một mực nhận định là do ngày đó em uống nhiều rượu quá nên thần trí không rõ ràng, không nhớ đã xảy ra những chuyện gì.”

Chỉ một lời căn dặn này của Từ Sướng cũng khiến Thẩm Dao nhẹ nhàng thở phào một hơi, có điều cô ta vẫn nói với giọng điệu vô cùng ấm ức: “Được, em nhất định sẽ làm theo lời anh nói, anh phải kêu luật sư nhanh chóng nộp tiền bão lãnh đưa em ra ngoài đấy.”

“Tất nhiên.” Từ Sướng vui vẻ đáp.

Cuộc trò chuyện của Thẩm Dao và Từ Sướng mới vừa kết thúc chưa được bao lâu, cảnh sát đã tiến vào phòng bệnh của cô ta, vốn dĩ cô ta cũng chẳng bị thương gì từ việc ngã xuống cầu thang, nên đã bị cảnh sát đưa đi ngay sau đó.

Mà bản thân Từ Sướng cũng nói được làm được, Thẩm Dao chỉ ở cục cảnh sát đúng một đêm, luật sư của cô ta đã lập tức nộp tiền bão lãnh đưa cô ta ra ngoài.

Được ra ngoài sau khi đã nộp tiền bảo lãnh, Thẩm Dao đã ôm Từ Sướng gào khóc một lúc, thời điểm bị cảnh sát tra hỏi lúc ở cục cảnh sát, cơ thể cô ta run rẩy không ngừng, cô ta không bao giờ muốn đi vào nơi đó lần thứ hai.

“Eric, anh nhất định phải bảo vệ em không xảy ra chuyện gì đấy, em không muốn đi vào nơi đó thêm lần nào nữa.” Thẩm Dao khóc như mưa.

Từ Sướng ôm cô ta trấn an: “Em sẽ không sao hết.”

Lâm Như đứng bên cạnh thì vẫn vô cùng lo lắng, bà ta nói: “Cậu ngoài miệng thì cứ Dao Dao sẽ không có chuyện gì, nhưng hiện tại đoạn video kia đã được tung ra ngoài, chứng cứ cho thấy con bé cố ý hãm hại người là vô cùng rõ ràng, luật sư nào có thể giúp con bé thắng nổi vụ kiện này cơ chứ?”

Lâm Như nói xong lại bất mãn thêm lời: “Hai người quyết định làm như vậy, tại sao không nói trước với tôi một tiếng hả?”

Nếu bà ta biết Thẩm Dao bị Từ Sướng xúi giục đi hãm hại Du Ân như vậy, bà ta sẽ không đồng ý, bởi vì dù sao thì điều này chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Nhưng con gái bà ta từ lúc ở bên cạnh Từ Sướng tới nay đã hoàn toàn biến thành người mà Từ Sướng nói gì nghe nấy, căn bản là không nghe lời người mẹ ruột này nói.

Từ Sướng bị Lâm Như chất vấn như vậy, anh ta cụp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý, có điều anh ta vẫn che giấu khá tốt.

Thời điểm giương mắt lên, đáy mắt lại xuất hiện biểu cảm nghiêm túc, nhìn Lâm Như nói từng câu từng chữ muốn bảo đảm với bà ta: “Bác gái, bác yên tâm, cho dù cháu có phải đánh cược mạng sống của chính mình đi chăng nữa, cháu cũng sẽ bảo vệ Dao Dao chu toàn.”

Lâm Như vốn định nói chứng cứ vô cùng xác thực như thế anh ta đánh cược mạng sống thì có ích lợi gì, chưa kể luật sư của Du Ân lại chính là Giang Kính Hàn.

Xem ra Lâm Như vẫn còn chút lý trí, nhưng Thẩm Dao thì dường như đã bị Từ Sướng mê hoặc hoàn toàn, lại ôm Từ Sướng lần nữa, nói: “Eric, em tin tưởng anh, em biết anh sẽ bảo vệ em được chu toàn.”

Từ Sướng ôm Thẩm Dao nói: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn món gì ngon ngon, để em bình tĩnh trở lại.”

Thẩm Dao ngoan ngoãn dịu dàng gật đầu: “Được.”

Hai người tạm biệt Lâm Như sau đó định rời đi, nhưng không hiểu sao mắt trái Lâm Như lại nháy liên hồi, bà ta cảm thấy dường như sẽ có chuyện không tốt gì đó xảy đến, cho nên đã vội ngăn cản hai người: “Hiện giờ Dao Dao mà ra ngoài chẳng phải sẽ có chút không tiện sao?”

Thẩm Dao khó hiểu nói: “Mẹ, mẹ bị sao vậy, mặc dù con phải nộp tiền bảo lãnh mới được ra ngoài, nhưng Cục cảnh sát cũng chưa có nói là con không được ra ngoài ăn cơm.”