Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 652



Chương 652

Dịch Thận Chi cũng nhíu mày trầm tư.

Bọn họ đã điều tra tài liệu của Từ Sướng, kể từ khi anh ta vừa đi đến bên cạnh Thẩm Dao.

Anh ta là người gốc Hoa lớn lên ở nước ngoài, quả thật từng có tình cảm với Thẩm Dao được một năm ở nước ngoài, nhưng mấy người bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với Từ Sướng, huống chi là đắc tội.

Nhưng những chuyện mà Từ Sướng làm lại giống như Phó Đình Viễn từng có thâm cừu đại hận với anh ta, thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn, bây giờ còn muốn lấy mạng của Phó Đình Viễn.

Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, ông cụ, Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến cũng chạy đến đây.

Bình thường bọn họ hiếm khi xuất hiện trong chuyện của Phó Đình Viễn, nhưng bây giờ liên quan đến sống chết của Phó Đình Viễn, là người nhà, bọn họ cũng rất lo lắng cho anh.

Nhưng Đổng Văn Huệ vừa nhìn thấy Du Ân đã nổi giận đùng đùng gào lên: “Du Ân, nếu Đình Viễn có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”

Rõ ràng Đổng Văn Huệ đã xem được vụ tai nạn mà truyền thông đưa tin, biết vì bảo vệ Du Ân nên Phó Đình Viễn mới bị thương nặng như thế.

Cả người Du Ân chao đảo mấy lần, trong lòng cũng rất áy náy tự trách, lời chỉ trích của Đổng Văn Huệ càng khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Nếu có thể, cô cũng muốn dùng tính mạng để đổi lấy sự bình an cho Phó Đình Viễn.

“Im lặng!” Ông cụ quát Đổng Văn Huệ trước: “Chuyện này liên quan gì đến Du Ân? Chẳng lẽ con bé là người đâm à?”

Theo ông cụ thấy, những lời Đổng Văn Huệ mới nói thật sự vô cớ gây sự, chẳng hề có chút tố chất.

Có đôi lúc ông cụ cũng rất hối hận vì trước đây đã cho Đổng Văn Huệ bước vào căn nhà này, ban đầu ông không thích Đổng Văn Huệ, cảm thấy bà ta dù là phong thái, mắt nhìn hay phẩm hạnh đều không gánh nổi vị trí chủ mẫu nhà họ Phó.

Con trai Phó Giang của ông đã không biết tiến thủ rồi, theo ông cụ thấy, Phó Giang nên tìm một người phụ nữ có tính quyết đoán và giỏi giang để hỗ trợ cho mình.

Nhưng hồi còn trẻ, Đổng Văn Huệ khá xinh đẹp, là người đẹp đứng đầu Giang Thành, Phó Giang say mê nhan sắc, nhất quyết đòi cưới, cuối cùng ông cụ không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.

Ông nghĩ hai người yêu nhau cũng tốt, nhưng tiếc rằng kết hôn chưa được mấy năm, Phó Giang và Đổng Văn Huệ đã giống như người dưng nước lã, suy cho cùng tính cách không hợp vẫn là đòn trí mạng.

Đổng Văn Huệ bất mãn khi ông cụ quở trách mình: “Thẩm Dao đáng chết, nhưng nếu…”

Ông cụ không thể nghe tiếp được nữa: “Nếu con không thể ngậm miệng lại thì mau cút về nhà cho ba.”

Đổng Văn Huệ khóc lóc: “Ba, Đình Viễn là con trai của con, bây giờ thằng bé sống chết chưa rõ, con cũng rất lo lắng và đau lòng cho thằng bé.”

Phó Thiến Thiến đứng bên cạnh nói đỡ cho Đổng Văn Huệ: “Đúng đó ông nội, trong số chúng ta, mẹ chính là người đau lòng nhất.”

Phó Thiến Thiến lại liếc nhìn Du Ân đang đứng bên cạnh Chu Mi: “Có mấy người khắc anh trai tôi, kể từ khi anh trai tôi ở bên cô ta thì không có chuyện gì tốt đẹp.”

“Hãy nhìn xem hơn nửa năm nay anh trai tôi đã trải qua những gì, bị đủ lời mắng chửi ở trên mạng, còn liên lụy đến ba mẹ tôi nữa. Đúng là xui xẻo quá đi mất!”

Một số người sẽ có tính cách như vậy, hễ xảy ra chuyện là không chịu kiểm điểm lại bản thân, mà nhất quyết đổ lỗi lên đầu người khác. Phó Thiến Thiến chính là như thế, hoàn toàn không có đầu óc.