Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 813



Chương 813

Vì chuyện này mà Đổng Văn Huệ – mẹ anh đã tới gây sự với anh, sau đó ông cụ dứt khoát làm kẻ ác, nói với Đổng Văn Huệ rằng, ông vẫn chưa chết, mà vẫn còn là gia chủ nhà họ Phó, ông đã nói không cho phép bọn họ về thì bọn họ không được phép về.

Cuối cùng Đổng Văn Huệ cũng yên tĩnh lại, không dám nhắc đến chuyện quay về ăn Tết nữa, nhưng bà ta thường xuyên gọi điện khóc kể với anh, nói mình sống với Phó Giang đau khổ đến nhường nào.

Mặc dù bây giờ, dưới mi mắt của bà ta, Phó Giang khó mà tìm kiếm người phụ nữ khác, nhưng hai người tam quan không hợp, tính tình lại đối chọi gay gắt, dăm ba bữa lại cãi nhau một trận, Đổng Văn Huệ nói mình sắp bị Phó Giang chọc cho tức chết rồi.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Phó Đình Viễn bỗng đổ chuông, là Đổng Văn Huệ gọi tới.

Phó Đình Viễn dứt khoát cúp máy.

Du Ân nhìn vẻ mặt tràn đầy phiền chán của anh, rồi ngẫm nghĩ khuyên nhủ anh: “Nếu không thì anh hãy khuyên nhủ bọn họ ly hôn đi.”

Du Ân cảm thấy Đổng Văn Huệ và Phó Giang không thể nào chung sống được nữa, nếu ly hôn, chẳng phải sẽ tốt cho cả hai hay sao?

“Ha!” Phó Đình Viễn cười khẩy: “Em tưởng anh chưa từng khuyên nhủ bọn họ à? Nhiều năm về trước, anh đã từng lên tiếng khuyên nhủ, nhưng mẹ anh sống chết không chịu ly hôn.”

“Bà ấy cho rằng chỉ cần mình giữ vững vị trí bà Phó thì có thể sống trong vinh hoa phú quý suốt cuộc đời.” Vì bà ta là mẹ ruột của mình, nên Phó Đình Viễn không thể nào nói thẳng rằng hành vi này của Đổng Văn Huệ ngu xuẩn đến nhường nào.

Về điểm này, Du Ân có thể nhìn thấu hơn mẹ của anh nhiều.

Trước đây cô cảm thấy mình không thể sống chung với anh được nữa, nên đã quyết định làm đơn ly hôn.

Du Ân cũng không ngờ Đổng Văn Huệ lại không sáng suốt như vậy, cô lại đề nghị: “Nếu không thì anh đừng để cho bọn họ suốt ngày chung sống với nhau nữa? Cứ giày vò lẫn nhau như vậy cũng không phải là cách.”

“Không được!” Giọng điệu của Phó Đình Viễn hơi dữ tợn, thậm chí hơi oán hận: “Bọn họ đã hại anh và Phó Thiến Thiến thê thảm như vậy, dựa vào cái gì mà bọn họ sống một cách vô tư như thế ?”

Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn lại trở nên kích động mất kiểm soát như vậy. Trong ấn tượng của cô, cô hiếm khi nhìn thấy Phó Đình Viễn mất kiểm soát như thế, có thể thấy Phó Giang và Đổng Văn Huệ đã khiến trái tim anh thật sự nguội lạnh.

Bởi vì Phó Đình Viễn vẫn đang lái xe, Du Ân sợ mình nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh, nên im lặng không nói gì nữa.

Một lúc sau, Phó Đình Viễn vừa giống như cam kết vừa giống như trút bầu tâm sự: “Nếu anh có con, anh nhất định sẽ không bỏ mặc bọn trẻ, anh nhất định sẽ rất yêu thương các con, cho bọn trẻ một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc, để bọn trẻ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.”

Có lẽ Phó Đình Viễn chợt nhớ đến tình trạng sức khỏe của Du Ân, nên nói tiếp: “Thật ra, anh cũng không mong đợi gì nhiều về con, anh rất sợ mình không phải là người ba đạt tiêu chuẩn, để con của mình cũng phải chịu khổ như vậy.”

“Do đó không có con cũng rất tốt.”

Phó Đình Viễn thật lòng nói, vừa nghĩ đến ngộ nhỡ con của mình cũng phải chịu khổ giống như mình, anh dứt khoát không muốn có con nữa.