Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 829



Chương 829

Mấy lời này của Tô Ngưng khiến độ ấm trên người Phó Đình Viễn biến mất trong chớp mắt, lạnh ngắt như băng, hai mắt anh nhìn chằm chằm Tô Ngưng, gằn từng câu từng chữ hỏi: “Nói như vậy là, cô ấy thật sự không còn cảm giác gì với tôi sao?”

Tô Ngưng là bạn tốt nhất của cô, đến Tô Ngưng cũng cho là vậy, thì có nghĩa những lời này cô đã từng nói với Tô Ngưng.

“Anh nghĩ sao?” Tô Ngưng cũng là một người thông minh, một lần nữa ném lại vấn đề.

Thấy dáng vẻ không chịu từ bỏ như cũ, Tô Ngưng lại buông tay, kích cho anh một đòn cuối cùng: “Sau khi cô ấy về nước anh vẫn luôn lì lợm la liếm với cô ấy, cô ấy vì thấy phiền không chịu được nên mới bất lực đóng một vở kịch tình hư ý giả với anh.”

Đôi mắt Phó Đình Viễn đỏ lại càng thêm đỏ, bàn tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm.

Anh không muốn tin, nhưng lại không thể không tin.

Tô Ngưng đuổi người đi, nói: “Anh mau mau về đi, trời đông lạnh như vậy mà ăn mặc thế này ra ngoài coi chừng cảm.”

Phó Đình Viễn chua xót cười một tiếng: “Bị cảm thì có là gì chứ?”

Giờ anh như đã chết rồi, còn có tâm trạng để ý tới cảm hay không cảm nữa sao?

Tô Ngưng trừng mắt nhìn anh: “Không phải chứ? Mới vậy mà anh đã muốn chết muốn sống thế này sao?”

Chu Trường Ninh bỏ đi nhiều năm như vậy, chẳng thèm nhớ thương cô ấy dù chỉ một chút, mà cô ấy vẫn còn chưa đến mức muốn chết muốn sống thế này đâu.

Nói thật, nhìn dáng vẻ này của Phó Đình Viễn, Tô Ngưng cũng có chút khổ sở, cô ấy không đành lòng, vì thế lại chậm rãi nói: “Cầu xin anh đấy sếp Phó, mau quay về đi.”

Lúc này Phó Đình Viễn mới xoay người, nhưng Tô Ngưng lại thở dài nói: “Khoan khoan, để tôi đi thay bộ quần áo rồi đưa anh về.”

Tuy là bọn họ ở chung một tiểu khu, nhưng Tô Ngưng vẫn lo lắng anh hồn bay phách lạc đi trên đường lại xảy ra chuyện gì đó, vì thế đã khoác áo lông vũ dài đến mắt cá chân rồi đi ra cửa đưa Phó Đình Viễn về nhà.

Nhưng để tránh gây hiểu lầm, Tô Ngưng đi chậm theo phía sau Phó Đình Viễn, hai người vẫn cách nhau một khoảng tầm mười bước.

Nếu cô ấy và Phó Đình Viễn nổ ra scandal nào đó, thì đúng là chủ đề nóng cho phóng viên các phương tiện truyền thông, cái gì mà nữ diễn viên nổi tiếng cạy góc tường nhà bạn thân, vậy thì quả là quá đen đủi.

Đương nhiên, cô ấy tuyệt đối sẽ không để người khác bắt được nhược điểm này.

Vất vả lắm mới đưa được lão phật gia về đến nhà, nhìn Phó Đình Viễn bước vào cửa Tô Ngưng mới dám thở phào một hơi.

Trên đường trở về, chiếc áo lông vũ quấn quanh người cô ấy, tiếng thở dài vang lên, chứng kiến chuyện của Phó Đình Viễn và Du Ân, cô ấy lại không kìm được lòng mà nghĩ tới bản thân mình.

Nếu sớm biết rằng yêu một người lại khổ như vậy, thì lúc trước cô ấy có chết cũng không đi trêu chọc cậu thiếu niên học giỏi lạnh lùng ít nói kia rồi.

Sau khi về đến nhà, Tô Ngưng gọi điện cho Du Ân, nói chuyện Phó Đình Viễn vừa mới tới tìm cô ấy.

“Cảm ơn.” Đầu dây bên kia, lời cảm ơn của Du Ân truyền tới: “Nếu không nhờ có cậu nói những lời đó, thì không chừng ngày mai anh ấy sẽ lại chạy tới tìm tớ, như vậy có lẽ anh ấy đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.”