Say Nắng

Chương 13: Mày Tốt Nhất



Từ trước tới nay tôi chỉ biết Đạt được bọn con gái cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, chứ chưa nghe rằng nó sẽ hạ bộ xuống mập mờ với một em gái khác, lại là em khối 10, nó từng nói với tôi rằng, nó ghét cái cách bọn trẻ con yêu nhau, nếu sau này Đạt mà có bị con đ.ĩ tình yêu quật, thì ắt hẳn người đó cũng là một phú bà giàu nứt đố đổ vách, có đôi chân đủ to để nó ôm cả đời, gậy ông đập lưng ông, tôi cũng khá bất ngờ về lời nói của Vy, nó cứ đứng đó hấp tấp xin lỗi

- "thôi nào, tao không thích Đạt nữa, mày không cần quá hối lỗi thế đâu"

- "nói dối! Tao chơi với mày hơn 1 năm rồi, tao biết tính mày, mày hiếm lắm mới thích được một người, mà giờ nói không thích là không thích hả?"

- "tao nói thật mà, Đạt tuyệt vời thì có thật nhưng núi này cao còn có núi khác cao hơn, thế nên m..."

Chưa nói rứt câu, Vy cười ha hả "ý mày là đạt tuyệt vời thì thật, nhưng Đạt vẫn chưa với được tới Minh chứ gì" nó gỡ bỏ khoảng cách của hai chúng tôi bằng một câu nói nửa đùa nửa thật "lỡ sau tao có chơi les thì ai mà biết được, đâu phải có mỗi Minh?"

Nguyễn Hiền Thảo Vy chọt chọt vào vai tôi, nó cười khằng khặc, nước mắt từa lưa "dạo này tao thấy mày với nó hơi bị dính nhau á nha... à mà quên mất, Lâm bảo tao hỏi mày xem có tập được vai cai lệ không, không thì để nó đổi xuống vai bà lão hàng xóm cho mày" tôi bày ra bộ mặt suy nghĩ một chút "để tao nghĩ rồi có gì tao nhắn Lâm sau, cũng muộn rồi, mày về đi chứ kẻo bố mẹ lo"

- "oke thế nhé, baii"

Nói không buồn là nói điêu, chí ít tôi cũng chấp nhận được việc Đạt không hề có tình cảm với mình, nhưng bản thân lại cảm thấy có chút tiếc nuối , đúng là tình đầu nên được gấp kín để trưng bày

Tôi thở dài nhìn bóng Vy dần khuất, quay lưng bước vào nhà, không phải tôi không nghĩ đến chuyện của mình và Minh, cảm giác mình cũng hơi thân thiết quá mức, nhưng rõ ràng chúng tôi coi nhau như bạn bè bình thường không hơn không kém

Kể ra vụ Đạt đánh nhau hôm nay cũng ảnh hưởng khá nhiều đến tâm trạng tôi, chẳng hiểu sao, lúc đấy tôi không cảm giác lo cho Đạt quá mức như tưởng tượng mà lại nắm chặt lấy cánh tay đang run cầm cập của Minh, ý chí tôi mách bảo, nếu không có ai ở đó, Minh có thể vác dao ra cho Đạt chém người thật

Bọn con trai cực kì khó hiểu luôn

Ánh Dương tôi bận nằm trên giường suy tư, bỗng tin nhắn hiện lên, là Minh

( mày đang làm gì thế )

( tao nằm không thôi à, sao vậy??)

( lại suy nghĩ đến chuyện hôm nay à, tin tao tốc biến sang nhà mày cho mấy cái bạt tai không)

( không dám cãi đại ca )

( bớt suy nghĩ vớ vẩn đi, không thấy nặng đầu hay gì, thoáng như tao có phải tốt không )

( ừ, mày tốt nhất )

[..]

Hôm nay Minh đưa tôi đến lớp, dù tôi đã nói rằng mình có thể tự di chuyển được, vết thương 1-2 ngày là khỏi, nhưng nó nhất quyết không nghe, tôi nói mười chữ thì chả chữ nào lọt nổi vào tai nó, cứ thế nó nhấc tôi lên, đặt vào yên xe, rồi phóng thẳng đến trường

Khi thấy tôi đi cùng Minh, thằng Lâm liếc nhìn bằng một ánh mắt rất đánh giá

- “khai đê, chúng mày quen nhau chưa để tao còn báo cô Thư”

Tôi lườm nó “báo cái đầu mày, nay tao đau chân mày không thấy hả, ai đó có lòng tốt nên tiện đường đưa tao đến thôi”

Lâm lắc đầu tặc lưỡi trả lời “thế có đóng được cai lệ nữa không? Để tao đổi thể luôn” “có chứ, chỉ đến mai là chân tao lại bình thường ngay ấy mà, không cần quan tâm”

- “ừ, thế bố kệ mẹ mày đấy, nhớ đi tập đầy đủ để không làm ảnh hưởng đến mọi người là được rồi”

Tiết học ngày hôm nay có vẻ khá chán, tôi ghét Sử, đúng thế, chưa có môn học nào khiến tôi chán ghét như Sử cả, để đến đứa học sinh lớp 11 mà hỏi về kiến thức Sử cấp 2 thì phải nói là mù tịt, do tính lười bẩm sinh với cả mấy nay nhiều drama quá, lần thi thử hôm nay tôi rớt từ hạng 2 xuống hạng 5, ấy thế thái độ cũng chẳng được tốt là bao

thằng Lâm đứng lên trước lớp nói về vấn đề của Đạt, và tuyên bố sẽ chọn một bạn nam khác đóng thay, bọn lớp tôi nó nhanh lắm, biết thằng Lâm xếp nữ thành nam nam thành nữ, chúng nó chẳng đứa nào chịu tham gia, Lâm ép cũng không nổi bọn nó nữa , đành phải thay phiên của Minh với Đạt

Minh bên ban phụ trách âm thanh ánh sáng nên vốn dĩ chỉ cần ngồi một chỗ mà chỉnh, cái khó ở đây là 2 bọn nó giận nhau, Đạt thì thế nào cũng được, nhưng Minh không thích

Nó bảo tôi không suy nghĩ lung tung về chuyện đấy, thế mà lại vì tí xích mích mà giận nhau , không cả thèm nhìn mặt, hết thằng Lâm, con Vy, con Trang khuyên nó đến cạn lời, cuối cùng vẫn không chịu, Lâm vò đầu bứt óc, bất lực với cái đội kịch lớp mình

Cứ thế này làm sao mà giành được giải như lời nó đã hứa với cô Thư đây