Say Nắng

Chương 25: Phạm Văn Tuấn



Khi Minh và Lan đi xuống khán đài, mọi người đều vỗ tay ồ ạt, vài tiếng hét còn dư lại "eo ôi người gì mà đẹp trai thế, có bạn nữ bên cạnh cũng mười phân vẹn mười" "tao sẽ đu couple này, quá hoàn hảo"

Tôi cố tình ngồi bấm điện thoại ở hàng ghế chờ để không bị lộ cái khuôn mặt đang nhăn nhó khó chịu, Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh cầm bình giữ nhiệt nó đã để nước trong ấy, Minh lấy lên định uống nhưng bị tôi giật lại, nó hoang mang nhìn tôi "sao thế? Không cho tao uống à, tao sắp chết khát rồi đấy"

- "Cái này mày mua cho tao mà? Giờ nó thuộc quyền sở hữu của tao, không ai được đụng vào cả, ô kê?" tôi lôi cái lý do ngang ngược bổ vào mặt Minh, nó nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu "nước tao mua, tao khát thì tao uống, ơ kìa mày giận gì à??" tôi lắc đầu kiên quyết trước câu nói của Minh

- "Bố mày không phải trẻ con" ừ thì là thế, tôi cũng hơi không vui nhưng cũng không đến nỗi là giận, Minh vẫn ngồi đó nhìn tôi chằm chằm, tôi lườm mấy lần nhưng nó chỉ cười rồi vẫn thế, đến khi Lan đi tới với chiếc váy trắng tinh chưa thay, nó cầm lon coca đưa Minh

- "Mày uống không? Tao mới chạy ra kia mua đấy" cái dáng vẻ thục nữ hiền lành của Lan là tôi đã đoán chắc được rằng, nó thích Minh vãi ra, nhìn hai bạn chướng mắt quá, nhân lúc Minh đang bối rối thì Ánh Dương tôi đã chuồn ra chỗ khác, tôi ghét cái cảnh nhìn mấy bạn tình tứ lắm, nhận thì nhận không nhận thì từ chối mẹ đi, cứ hay thích làm màu, bảo sao chơi thân được với badboy Khắc Đạt, BátBoy Gia Phong

Ở toà C khá rộng, hôm nay là đại hội của toàn Xã, các trường khác cũng chọn nơi đây là chỗ tổ chức cuộc thi hai sáu tháng ba, nên vậy, những cái mặt xa lạ đến từ nơi khác khi tôi đi dọc hành lang với bộ váy nâu nhạt, khá là gượng, tôi không tự tin rằng bản thân mình có một chiếc nhan sắc mê người, nhưng ít nhất ở trong khối, nhan của tôi cũng rất nổi bật

Ánh Dương muốn xuống dưới sân trường mua ít đồ ăn vặt, bỗng chốc khựng chân lại khi thấy một cái bóng to lớn, là Phạm Văn Tuấn.. Một cậu trai hồi cấp 2 từng say tôi như điếu đổ, cậu ta dành tất cả các thứ ngọt ngào nhất trên thế giới đem tặng cho tôi, với một độ tuổi khá nhỏ khi đó, không ai thích được một cách đàng hoàng như cậu ta

Trong khi mọi người đều thúc dục, nối dây giữa tôi và Tuấn, Ánh Dương lại làm ngơ, nói thật rằng tôi không thích cậu ta một chút nào, vả lại khi ấy thứ tôi đội lên đầu là học hành, không có hứng thú với tình yêu linh tinh

Tuấn chắn trước người không cho tôi đi, giọng nó nhỏ nhẹ, như vẻ mới tìm thấy một món đồ đã bị thấy lạc "Ánh Dương nhớ tao không? Tao thì nhớ Ánh Dương lắm đấy, hửm"

Tuấn nắm lấy cổ tay tôi, nó tiếp tục nói "tại sao Dương lại trốn tao? Rõ ràng Dương bảo vào Mĩ Đức B cơ mà, tại sao lại đổi nguyện vọng sang Mĩ Đức A chứ? Dương bảo sớm hơn một chút, có lẽ tao đã cố gắng hơn được rồi" Tôi im lặng nhìn thẳng mắt nó "Dương không thích tao cũng được, nhưng tại sao lại tước đi quyền được nhìn thấy Dương mỗi ngày"

Những câu hỏi tại sao, tại sao phát ra liên tục từ đối phương, tôi chẳng biết Tuấn đã nói những gì, cho đến khi có tiếng bước chân chạy nhanh về phía chúng tôi "Ánh Dương! Mày bỏ bố mày lại đi đứng với trai à, đcm mày ngon rồi" là cái Vy, nó cùng bộ áo trắng chạy tới, Vy từng học với tôi hồi cấp 2 nên nó biết, nó biết chuyện giữa tôi và Tuấn

- "là bạn Thảo Vy đấy ư? Hình như không nhầm là Nguyễn Hiền Thảo Vy, ồ đã lâu không gặp" Tuấn cười mỉm nói một câu khách sáo, gật nhẹ đầu , nhưng Vy nó vẫn giữ nguyên cái biểu cảm như ban đầu, giọng nói trở nên thúc dục tôi hơn "Dương đi nhanh lên, thằng Minh không thấy mày đâu nó đang lo lắm đấy" Vy nhanh nhẹn nắm lấy tay tôi

- "Thằng Minh đợi tao làm gì? Rõ ràng nó đang rất vui cùng Lan cơ mà" tôi giảm âm lượng xuống mức thấp nhất nhưng Vy vẫn nghe thấy mồn một "chèn ơi, nó lo cho mày thấy bà chứ Lan Lan nào ở đây, mày mà không đi là con Lan bê Minh của mày đi thì đừng có khóc đấy nhé" "tao việc gì phải khóc? Minh có phải của tao đâu, ai bê đi thì kệ chứ, bỏ ra tao muốn theo Tuấn đó? Mấy cái chiêu của mày tao nắm trong lòng bàn tay"

Chẳng biết tính cách của tôi trở nên ương bướng từ khi nào, chỉ biết rằng hiện tại tôi đang rất giận Minh, tôi không muốn liên quan tới nó nên muốn bám vấu lấy Tuấn để vênh mặt, và Ánh Dương đã hối hận ngay sau đó, bóng Minh xuất hiện đột ngột từ đằng sau Vy, nó nhếch miệng "Ánh Dương, mày chắc chưa"

Mèn đét ơi, Minh giống tổng tài vãi... Ghét thì ghét chứ cái gì đẹp của bạn, mình vẫn phải khen, tôi lắc đầu lia lịa "chưa chưa chưa" rồi chạy bám lấy tay Minh