Say Nắng

Chương 30



Tuấn vừa đi vừa kể chuyện cuộc đời những năm cấp 3 thiếu bóng tôi, nó thừa nhận rằng mình quen qua rất rất nhiều cô gái, nắm tay có chạm môi có, nó hôn rất nhiều người nhưng người nó thích thì chưa được hôn lần nào cả, Tuấn cứ ung dung kể cho tôi hết tất cả những chuyện nó trải qua trong những năm lớp 10, nó từng đến nhà tôi, nhưng rồi ngậm ngùi ra về khi nghĩ mình đang làm phiền đến cuộc sống của người khác

- "Ánh Dương không biết những ngày ấy tao đã chật vật như nào đâu, tao không biết Ánh Dương học trường nào, còn tưởng Dương đã chuyển đi, rồi chính ngày hai sáu tháng ba, khi đôi mắt tao vừa nhắm được vào một bóng lưng nhỏ nhắn, ý định lúc đầu vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa, nhưng tao biết được đó là Dương, lòng tao như nở 1 vườn hoa vậy"

Tuấn vừa nói vừa thở hắt ra thật dài, nó giảm tốc độ xuống còn 15km/h bảo sao tôi lại cảm giác chậm thế, đánh vào vai nó, tôi cằn nhằn

- "mày vít mạnh lên xem nào, cứ thế này thì bao giờ tao mới về tới nhà được?"

Nó im lặng một lúc, vẫn giữ nguyên cái tốc độ ban đầu "cho tao được ở gần Dương thêm một chút đi..." giọng nó như kiểu đang rất tủi thân vậy, Tuấn biết tôi khó chịu nên cũng tăng đến 20km/h

- "vẫn chậm" tôi lẩm bẩm, bỗng nó cười nhỏ, giọng nói như đang rất hạnh phúc vậy

- "Ánh Dương, mày vẫn vô tư như lúc trước, chỉ là bây giờ mày biết mở lòng hơn rồi, mà lúc mày mở lòng tao lại không bên cạnh, chẳng biết mà đã để ý ai chưa"

- "Có lẽ là rồi... Nhưng mà cũng giống mày thôi, chẳng được bao lâu"

- "này đừng nói thế nhé, tao thích Ánh Dương hơi bị lâu đấy, tới giờ vẫn còn thích đó nha, tao hơi bị kiên trì"

- "Nhìn lại xem mày đã yêu bao nhiêu em mà bảo kiên trì?"

- "quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả thôi

Bảo không vui là dối lòng, nói chuyện với Tuấn có vẻ tôi thoải mái hơn rất nhiều, bởi người nắm bắt được những nhược điểm xấu trong quá khứ của Ánh Dương thì chỉ có Tuấn với Vy, ấy nên cái người ta hay gọi là "mặt nạ" tôi hay đeo bây giờ lại được lại được gỡ

Khi về đến đầu ngõ, Tuấn trả xe cho tôi, nó cười mỉm nhắc tôi ăn tối học bài rồi ngủ sớm, thức đêm sẽ rất có hại, tôi cong mày hỏi bạn về kiểu gì, Tuấn nói rằng sẽ gọi người đến đón, tôi không phải lo

Tuấn chào tôi rồi đi thẳng ra đường lớn, tôi ôm cặp sách lên ngực, bởi bây giờ cũng đã xế chiều, trời bắt đầu tối dần, khu tôi tôi hay có mấy vụ cướp giật, Ánh Dương thì biết rồi đó, một đứa con gái và chẳng có thứ gì để tự vệ ngoài chiếc cặp sách của mình

Suy nghĩ linh tinh hoá ra lại thành thật, đang rón rén đi trong ngõ, bỗng có một bóng đen nắm lấy tay tôi, lôi vào một góc, Ánh Dương giật mình thon thót, miệng định hét lên thì bị đối phương bịt lại

- "Đêm tối này còn đi một mình, mày muốn doạ tao chết hả Ánh Dương!!" giọng nói khàn khàn phát lên , tôi ngớ người khi nhận ra đối phương cũng mang cặp y như mình, ngước lên nhìn thẳng vào mắt nó, là Khải Minh

- "M..Minh, sao mày ở đây" tôi ú ớ hỏi, giọng như đã rất hoảng rồi, nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Minh, tay Dương chẳng tự chủ nổi, nhón người lên đặt tay vào vai Minh xem xét

- "Sao thế? Sao lại khóc, ai làm gì mày hả" Ánh Dương liên tục hỏi, Minh thì chẳng nói gì, bất giác gục cả người xuống vai tôi, tay đang đặt trên người Minh bỗng bị một lực khá nặng, ép tôi phải đón lấy thân hình 1m8 nặng trĩu của nó, chuyện gì vậy?? không phải nó đã chở Lan về à? Sao lại xuất hiện ở đây?? Giấu hỏi đặt lên đầu Dương rất nhiều, Minh vẫn như thế, tay buông thõng mặt kệ tôi đang vỗ lưng chấn an nó

Như vậy có được gọi là ôm không...?

Minh ấm quá, người nó cứ như vừa mang từ trong lò nung ra vậy, chúng tôi cứ như thế đến khoảng 5 phút, Minh đứng thẳng dậy, mắt nó nhìn chằm chằm tôi, và bắt đầu mấp máy môi nói

- "Hôm nay tao không chở Lan về.."

- "Tao biết"

- "Nhưng hôm nay mày lại để Tuấn chở về"

- "ừm, tao xin lỗi"

- "mày biết tao ở đằng sau đúng không?"

- "ừ"

- "Vậy sao mày vẫn để cho Tuấn lai?"

Giọng Minh nhỏ lại khi nói đến câu cuối, giờ thì Ánh Dương tôi đoán chắc rằng, crush mình đang rất bị tổn thương

Tôi nhịn cười chọc nó "Tuấn có lòng thế cơ mà, không lẽ tao để chân sưng tấy lên à, tao đẹp chứ tao đâu có khùng" tôi nhoẻn miệng, nâng cao một bên mày nhìn Minh

Lần này nó chủ động ôm tôi, thân hình to tướng cộng thêm cái chiều cao như núi của Minh, nó thành công nhét cả người tôi vào lòng nó

Giọng Minh phả ra hơi ấm vào vành tai tôi, Minh nhấn mạnh

- "Tao chỉ muốn ra oai một chút thôi, ai lại ngờ Ánh Dương mày tự chui vào chuồng sói khác, bố mày nhắc cho biết, trừ con sói đẹp trai như tao thì không được đứa đéo nào đớp được vào người mày cả"

- "tao tưởng mày là thỏ, thỏ đẹp trai cơ mà?"