Say Nắng

Chương 35



Minh vuốt lưng tôi rất lâu, nó ngồi xổm xuống đất, thắt Dương trong lòng, tóc tôi không biết từ bao giờ đã được thả xuống, nếu tôi không mở miệng, có khi Minh sẵn sàng ngồi đó đến khi tôi ngủ thì thôi

- "Minh Thư... Con bé giống tao lắm hả"

Ánh Dương tôi nặng người cúi xuống sâu hơn, Minh vẫn bình tĩnh, nó cầm đôi tay đang nhũ cả mà chăm chú nhìn "Mày muốn tao kể lắm đúng không?"

"Ừm.."

"Vậy ngồi đàng hoàng, ăn chút hoa quả, tao kể tất tần tật cho mày nghe" Minh vừa nói vừa bế xốc tôi dậy, nhẹ nhàng đặt cả người ngồi lên giường, Minh chống một chân xuống với đấy đĩa hoa quả đã được cắt rất tỉ mỉ, xiên từng miếng đưa lên miệng tôi

- "Không cần đâu.. Tao lớn rồi" tôi tự cầm, ăn một vài miếng mặc cho Minh chứ nhìn chằm chằm "Kể được chưa?" "được rồi" nó đứng thẳng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nhẹ đi mấy phần, Minh bắt đầu nói thật nhiều

Nghe Minh nói, tôi cúi gằm mặt xuống, một vài lần lén nhìn biểu cảm của nó, nhưng rồi vẫn bị cuốn sâu vào câu truyện của Minh, nhìn người con trai truớc mắt trông vẻ rất điềm đạm, mạnh mẽ nhưng tôi biết Minh đang giữ trong lòng bao nhiêu vết cắt không dám chia sẻ cho ai

Tôi từng nghĩ rằng Minh thực sự có một cuộc sống rất tuyệt vời, lắm lúc so sánh hoàn cảnh với nhau, tôi còn cảm thấy tự ti, ấy vậy bây giờ Ánh Dương lại đang cảm phục sự chịu đựng đến não lòng của Minh

Nếu ông trời cho tôi một liều thuốc chữa lành, tôi chắc chắn sẽ đưa nó cho Minh...

Minh vật vã, khó khăn kể cho tôi, đôi lúc vừa nói vừa ngắt một tiếng, giấu đi cảm xúc mong manh của mình qua vỏ ngoài không đáng tin ấy, chẳng biết người con trai phía trước đã phải trải qua những gì, nhưng khi nhìn thấy nó khóc, lòng tôi lại không kìm được mà dâng lên một cảm giác khó chịu

Minh vừa khi kể hết, nó choàng tay qua ôm lấy người tôi, ngục xuống vai mà thở dài, Ánh Dương vỗ lưng cho Minh liên tục

- "Mày là người đầu tiên gỡ bỏ được một phần khó khăn trong cuộc đời tao đấy, mày biết không?"

Tôi không nói, nhưng Minh cũng đủ hiểu được rằng, chúng tôi đều đang là những viên thuốc chữa lành của đối phương, Minh thì lại cần thứ đó hơn cả, chúng tôi gặp nhau nhờ một cô gái lạ hoắc, rồi yêu nhau bằng chính những cảm xúc thật của bản thân, những thiên thạch khi va phải nhau, nó sẽ phát nổ tạo ra một luồng sáng ít ỏi trong vũ trụ vốn tối tăm ấy

Tôi và Minh là những thiên thạch, vũ trụ là cuộc đời không điểm sáng này, ít ra tôi còn hạnh phúc hơn Minh, tôi có được tình yêu của gia đình, có được sự ủng hộ của mọi người, còn Minh thì khác, nó phải chịu cú sốc lớn từ năm 7 tuổi, vết hằn khó phai ấy khiến nó sống như chẳng biết ai

Càng nghĩ, sống mũi tôi càng cay, thương Minh sao cho hết đây, cái cậu thiếu niên vốn dĩ nên được thế giới đãi ngộ thật tốt

Chẳng biết từ khi nào, bản thân Ánh Dương lại trở thành người được dỗ dành, Minh gật đầu mấy cái "không sao không sao, mọi chuyện đều qua rồi, tao không để trong lòng, chẳng phải bây giờ tao đang có mày đấy thây, có mày là một điều quá tốt rồi"

Đúng là đồ giỏi nịnh bợ

Không muốn Minh suy nghĩ nhiều, càng không muốn vì chuyện này mà tất cả các kí ức ấy hiện về mồm một trong tâm trí Minh, tôi với lấy cái balo ở trên giường, đẩy Minh ra rồi khắn giọng nói "Ừ, mày kệ tao cũng kệ, bây giờ ngồi làm đề đi, sắp thi cuối kì rồi đấy, lần khảo sát trước tao được có hạng 5 à, mày thì vẫn cày top bình thường, rõ ràng là có học gì đâu" Ánh Dương nhăn mặt ganh tị

- "Ai bảo mày là tao không học gì?"

- "Chứ hôm nào mày cũng nhắn tin cho tao, thời gian đâu mà học?"

Cái chất cười đểu hiện rõ trên khoé miệng Minh, môi nó mấp máy "Do sức mạnh tình yêu đấy"

Bố bốc phét là giỏi "thế tao cũng phải có, sức mạnh tình yêu gì mà từ hạng 2 rớt xuống hạng 5, đúng chuẩn yêu vào là ngu người mà"