Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 845: Giải quyết trong năm phút (1)



6 Bức tranh được cuộn lại, đặt ở một bên, Bạch Minh cùng với lão Mao không ngừng nhìn sang, rất tiếc nuối. Sự xuất hiện của mấy bức tranh này thực sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Shan-ben-tai-lang vốn dĩ người thì không ra làm sao nhưng đồ sưu tầm thì không tồi, bức tranh này cũng được tính là tác phẩm tinh xảo, trong nước rất hiếm thấy.

Hà Quan đứng bên cạnh giới thiệu quy tắc cá cược, Lý Dương chăm chú nghe, cũng chẳng khác trên tivi mấy, nhưng không có gì cần đặc biệt chú ý.

Shan-ben-tai-lang nhìn chằm chằm vào đống tiền xu của Lý Dương, khóe miệng nhếch lên. Nói một cách nghiêm túc thì, giá mấy bức tranh này của y trên thị trường cũng phải trên ba triệu USD, giá 5 triệu USD trên phiên đấu giá cũng có khả năng. Đây là những đồ vật tốt nhất trong số những gì mà y sưu tầm, thành quả của bao nhiêu năm cố gắng trân trọng lưu giữ.

Nếu không phải muốn Lý Dương mắc câu thì y sẽ không tung ra mấy bức tranh quan trọng này. Nhưng trong lòng y, chưa từng nghĩ mình có thể thua, y mười mấy tuổi đã bắt đầu chơi bài, năm nay 50 tuổi, cũng phải đến hơn 30 năm kinh nghiệm trong bài bạc, đối phó với kẻ gà mờ trong bài bạc như Lý Dương há chẳng phải là dễ như trở bàn tay.

- Lý tiên sinh, có thể bắt đầu chưa?

Hà Quan vừa giới thiệu xong, Shan-ben-tai-lang lập tức hỏi, số tiền xu 3 triệu, trong lòng y thậm chí có thể tính được thời gian, trong vòng 20 phút, nhiều nhất thì nửa tiếng sẽ thắng sạch của Lý Dương.

- Bắt đầu đi!

Lý Dương tiện tay bày tiền xu ra, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười tự tin như thường ngày.

Sau khi đặt tiền xong, Lý Dương liền nhìn sang mấy bức tranh cổ đặt bên cạnh, 6 bức tranh, có năm bức đều là tranh nổi tiếng Trung Quốc, điều này làm Lý Dương có cảm giác rất bùi ngùi.

Đã trải qua sự kiểm nghiệm của chuyên gia, Trung Quốc có hơn 200.000 bức họa cổ đang được lưu truyền, trong đó nước Nhật chiếm một phần ba, Shan-ben-tai-lang chỉ là một thương nhân bình thường, còn là thương nhân người nước ngoài, vậy mà lại có nhiều tác phẩm tinh xảo về tranh chữ của Trung Quốc đến như vậy, còn nhiều hơn một số nhà sưu tầm của Trung Quốc, hoàn toàn có thể chứng minh kết quả điều tra này rồi.

Nhiều tài sản quý báu của Trung Quốc như vậy, nhưng đều bị người khác cướp mất trong chiến tranh.

Lúc Lý Dương ngậm ngùi, Hà Quan đã bắt đầu chia bài, chiếc bàn không dài, năng lực đặc biệt của Lý Dương không cần mở rộng, cũng có thể nhìn rõ tất cả các con bài.

Bài trong tay Lý Dương có đôi, bài của Shan-ben-tai-lang cũng vậy, bài của Lý Dương to hơn một chút.

Ván bài bắt đầu rồi, Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang đều ngồi thẳng người, Lâm Bá Văn cũng luôn chú ý đến Lý Dương.

Shan-ben-tai-lang có ý gì y đều rất rõ, nếu Lý Dương thật sự thua thì Lâm Bá Văn sẽ nhảy ra nhắc nhở hắn, sẽ không để hắn thật sự mắc vào vòng luẩn quẩn của Shan-ben-tai-lang.

Chu Văn, Lý Bồi luôn ở bên cạnh, nghe Lý Xán không ngừng kể về chuyện trong hai năm nay của Lý Dương. Hai người mấy năm không gặp Lý Dương, vốn không hiểu mấy về tình hình hiện giờ của Lý Dương, Lý Xán nói càng nhiều, miệng của hai người họ càng há rộng hơn, cuối cùng giống như nghe chuyện thần thoại đơ người một chỗ.

Mấy năm không gặp, lão đại của bọn họ bây giờ là người đứng đầu trong giới cược thạch, còn là nhà kiểm định và sưu tầm nổi tiếng trong nước, còn là người nổi bật nhất trong đại hội kiểm ngọc lần này.

Hai người họ không xem tivi nhưng sự việc đại hội kiểm ngọc cũng có nghe nói một chút, đặc biệt là lúc chiều, bất luận là khách hàng hay là nhân vân viên làm việc trong sòng bạc, rất nhiều người đều bàn luận về đại hội giám định.

Mấy ngày này, việc được để ý và bạn luận nhiều nhất chính là đại hội giám định này.

Nhưng hai người họ không mấy chú ý đến sự kiện này, hai người bây giờ vẫn đang ở trong giai đoạn bắt đầu làm việc, vốn không nhàn rỗi đi sưu tầm, và cũng không có hứng thú gì với việc sưu tầm.

Hai người sở dĩ nghe thấy đại hội giám định là vì sự xuất hiện của ngọc tỉ thần kì của Trung Quốc, chiều nay, sau khi đại hội giám định kết thúc, có không ít đồng nghiệp trong sòng bạc nói với họ về chuyện này.

Người Trung Quốc ở trong sòng bạc này vốn không nhiều, hai người lại là người Trung Quốc chính cống.

Qua thuật lại của người khác, hai người biết được ngọc tỉ xuất hiện trong đại hội giám định lần này, còn gây nên trấn động rất lớn, cùng với những tranh luận về đao Trung Quốc, kiếm Nhật Bản, còn có kiếm thần kì của Trung Quốc cũng xuất hiện rồi.

Nhưng bọn họ thế nào cũng không thể ngờ được, người tạo ra một loạt những trấn động đó lại là Lý Dương, bạn đồng môn cũng là bạn cùng phòng của họ, lúc sáng có người nhắc đến cái tên Lý Dương, lúc đó bọn họ còn cho rằng chắc có người cùng tên cùng họ, vốn không hỏi kĩ càng.

Trong ấn tượng của hai người, đến tham gia đại hội giám định, đều là những chuyên gia nổi tiếng trong giới sưu tầm, vậy tuổi tác đương nhiên lớn một chút.

Chu Văn còn nhớ, lúc Lý Bồi nói đến cái tên Lý Dương liền cười nói với bọn họ:

-Cái người Lý Dương lấy ra ngọc tỉ truyền quốc mà là lão đại của bọn họ thì tốt, lấy lại vinh quang cho đất nước, bọn họ cũng được thơm lây.

Bây giờ câu nói này không ngờ đã thành sự thật.

Lý Bồi nuốt nước bọt, nhìn về phía Lý Dương, những gì Lý Xán nói khiến y cảm thấy có chút hư ảo, cứ như không phải sự thật vậy, lão đại ở trước mắt, cũng khiến y có cảm giác lạ lẫm.

- Nhị ca, tứ ca, các cậu bỏ việc thì tốt rồi, quay về tìm lão đại giúp đỡ, nhất định sẽ giúp các anh tìm được công việc tốt hơn, tôi bây giờ làm việc trong công ty đấu giá, cũng là do lão đại sắp xếp đấy!

Lý Xán cười ha ha nói, lúc nói đến công việc Lý Xán ưỡn ngực tự hào, Lý Xán rất hiểu Lý Dương, anh em trong nhà chỉ cần tìm hắn, hắn nhất định sẽ giúp đỡ, càng không phải nói, Châu Văn và Lý Bồi bỏ việc cũng có chút liên quan đến Lý Dương.

- Cậu yên tâm, lần này tôi quyết định theo lão đại, về nước làm ăn!

Lý Bồi gật mạnh đầu, trong lòng có chút hưng phấn, hưng phấn vì Lý Dương cũng vì bản thân nữa.

Làm việc ở nước ngoài, nghe thì rất hay nhưng sự chua cay trong đó thì chỉ có những người thực sự từng làm việc ở nước ngoài mới hiểu được, hai năm trước bọn họ ở trên thuyền, có lần suýt thì mất mạng, sau đó đến Canada, làm công việc thấp nhất trong sòng bạc nổi tiếng, càng nếm đủ vị đắng cay mặn ngọt.

Như giờ có cơ hội về nước, bản thân lão đại lại có thể giúp đỡ được mình, Lý Bồi tính cách khá thẳng thắn không nghĩ gì nhiều, trong lòng chỉ có niềm vui.

Chu Văn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lý Dương.

Y nghĩ nhiều hơn một chút, nếu có thể cùng Lý Dương về nước, lại có cơ hội phát triển thì không gì tốt hơn, nhưng nếu làm phiền Lý Dương thì chi bằng không mở lời.

Trong sáu người ở cùng một phòng, Chu Văn là người cẩn thận nhất, cũng là người hay nghĩ cho người khác nhất.

Vừa rồi y chủ động kéo Lý Dương rời khỏi, cũng là chứng minh tốt nhất cho tính cách này.

- Lý tiên sinh, bái phục!

Shan-ben-tai-lang cầm lên ba quân bài, nói thẳng ra, bài trong tay y không lớn lắm, chỉ hai lượt nữa là xong, nhưng thái độ của Lý Dương lại khiến y có chút mơ hồ.

Y đánh bao nhiêu thì Lý Dương cũng đánh bấy nhiêu, hơn nữa trên khuôn mặt Lý Dương luôn nở nụ cười tự tin, đến bài chưa lật cũng không thèm nhìn.

Điều này hoàn toàn không giống với những người đánh bài khác, nhưng Shan-ben-tai-lang cũng không đặc biệt chú ý, đây chỉ là ván bài đầu tiên, y cùng lắm cũng chỉ thua 10 nghìn USD, về sau còn nhiều cơ hội nữa.

Ván đầu tiên, lúc mọi người còn chú ý bàn luận về mấy bức tranh, đã nhanh chóng kết thúc, Lý Dương thắng.

Hà Quan xếp bài, khóe miệng Lý Dương nở nụ cười vui vẻ.

Ván bài đầu tiên rất có ý nghĩa, Lý Dương là ba con ba, bài trên tay có thể xuất hiện hai con ba, bài chưa lật cũng là ba, bài chưa lật của Shan-ben-tai-lang cũng là ba, nhưng bài trên tay y lại là đôi năm và đôi mười, bài có hai đôi. Trên bài xuất hiện hai đôi, vậy là không có cơ hội thắng bộ ba.

Quả nhiên, lúc đôi thứ nhất xuất hiện, nụ cười trên mặt Shan-ben-tai-lang liên tục xuất hiện, tiền đánh cược cũng tăng từ 100 nghìn lên 200 nghìn.

Rất nhanh, bài của hai người được hạ xuống, những người xung quanh thì thầm to nhỏ rồi nhìn bài, lúc này ngay lập tức yên lặng, yên lặng nhìn bàn bài.

- 500 nghìn!

Cuối cùng Shan-ben-tai-lang đặt cược, bài y có hai đôi, Lý Dương chỉ có một đôi, bài y khả năng thắng lớn hơn của Lý Dương rất nhiều, nhìn bài Lý Dương, Chu Văn và Lý Bồi đều không nói gì, lông mày cũng căng thẳng chau lại.

Ở bên kia, Shan-ben-tai-lang lộ nụ cười vui mừng, Lý Dương càng đen đủi thì y càng vui sướng.

Bây giờ trên mặt bàn hai người đều đặt hơn 500 nghìn tiền cược, lúc này nếu bỏ cuộc thì số tiền hơn 500 nghìn cũng không còn nữa, nếu theo tiếp, có khả năng sẽ thua hơn 1 triệu, Lý Dương bất luận theo tiếp hay bỏ cuộc thì đều chết dở.

Trong lòng Shan-ben-tai-lang đã chắc rằng Lý Dương sẽ thua trận này.

- 500 nghìn, đừng đánh tiếp nữa, không có hi vọng thắng đâu!

Chu Văn khẽ nói một câu, trên mặt có chút lo lắng, Lý Dương có một đôi ba, bất luận thế nào cũng không lớn bằng đôi 5 và đôi mười trong tay Taro Yahamoto, nếu như y bốc được con bài tốt vậy thì Lý Dương chắc chắn thua rồi.

Sau khi Shan-ben-tai-lang đặt cược, trong lòng cũng có chút căng thẳng.

Lần này, y thực sự rất muốn ra đòn quyết định, ngay lập tức khiến Lý Dương thua sạch, chỉ sợ Lý Dương sợ chạy mất, mới đặt cược 500 nghìn.

Con bài y bốc không phải con bài đẹp mà là con 3, cũng tức là cả bộ bài chỉ còn lại một con ba, khả năng Lý Dương bốc được 3 là rất mong manh.

Hơn nữa, trên bài của Lý Dương, còn có một con 6 và một con 9, e rằng khi thành đôi thì đôi 9 và đôi 3 cũng không thẳng nổi hai đôi của Shan-ben-tai-lang.

Lúc này bất luận thế nào thì khả năng Shan-ben-tai-lang thắng Lý Dương cũng rất cao.

Lý Dương khẽ cười, nói:

- 500 nghìn, tôi theo!

Shan-ben-tai-lang trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, chưa thở xong thì Lý Dương đã đẩy gần hết số tiền cược trước mặt ra.

- Tôi đặt hết số tiền trên bàn!

Sau khi Lý Dương đẩy hết số tiền đặt cọc ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra, người chiếm ưu thế tuyệt đối trong ván bài là Shan-ben-tai-lang nhưng không cược hết, người đang ở thế yếu như Lý Dương lại cược hết, có mấy người đầu óc cứ ong ong, có chút khó hiểu.

Còn nữa, đây mới là ván bài thứ hai, thời gian còn chưa hết ba phút, lúc này đã chốt rồi, ván bài này diễn ra hơi nhanh.

Đẩy số tiền cọc ra, Lý Dương vẫn ngồi cười như trước, trên khuôn mặt vẫn là vẻ tự tin đó.

- Lão đại, vẫn chưa bốc bài đó!

Lý Bồi đột nhiên khẽ nói, những người khác tiếp tục ngẩn ra, không sai, Lý Dương từ đầu đến cuối chưa bốc bài, đến con bài chưa bốc là gì cũng chưa xem đã cược hết tiền, mọi người lúc này có một cảm giác choáng váng.

Lý Dương vẫn chưa lật bài, thực sự mà nói, từ lúc ngồi lên bàn, đến bài hắn cũng không xếp.

Chỉ đẩy mấy đồng tiền cược.

Chưa xem bài bốc lên, bài trên tay đang ở trong tình trạng vô cùng bất lợi, Lý Dương không ngờ lại dám cược hết, điều này thực sự là kẻ điên mới làm, Lý Bồi che mắt lại, không dám nhìn nữa.

Chu Văn cũng chau mày lại, e rằng Lý Xán và Bạch Minh vô cùng có lòng tin vào Lý Dương, lúc này nét mặt cũng vô cùng khó coi.