Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 63



Lão thái giám thoạt nhìn khá quen mặt, chính là vị công công hai lần trước tới nhà họ Lục truyền chỉ.

Vị công công này nhanh chóng trở thành khách quen của nhà họ Lục, vừa thấy Lục Hàm Chi đã mỉm cười.

Ông ta mở thánh chỉ ra, bắt đầu tuyên đọc.

“… Nay có hoàng trưởng tôn Vũ Văn Linh Hi, tính tình lanh lợi thông minh, rất được lòng trẫm, phong làm Tần Kiêu quận vương…”

Nghe vậy Lục Hàm Chi ngẩng phắt lên, trợn tròn mắt. Tại sao A Thiền của cậu lại được phong làm quận vương?

Không phải Hoàng đế chỉ phong quận vương cho con trai thôi sao?

Lão làm sao vậy? Lại phong cháu trai của mình thành quận vương?

Đến khi thái giám tuyên đọc thánh chỉ xong, Lục Hàm Chi vẫn còn đang choáng váng.

Lão thái giám có thể hiểu được tâm trạng của cậu, suy cho cùng ở Đại Chiêu, đây là lần đầu tiên có một vị quận vương được sắc phong khi mới 6 tháng tuổi.

Ông ta cười, nói với Lục Hàm Chi: “Vương phi điện hạ, còn không mau đứng dậy tiếp chỉ, đây chính là vinh sủng cao nhất của tiểu Vương gia đó!”

Lục Hàm Chi hoàn hồn, dập đầu rồi đứng dậy tiếp chỉ.

“Thần Lục Hàm Chi tạ ơn ân sủng của Hoàng Thượng với con trai nhỏ.”

Sau khi tiếp chỉ, cậu mới bối rối hỏi: “Công công… chuyện này… sao đột nhiên Hoàng Thượng lại phong A Thiền làm quận vương? Không hợp lễ pháp cho lắm?”

Lão thái giám cười tủm tỉm, lắc đầu: “Nào có cái gì là hợp lễ pháp hay không, tất cả đều phải xem vạn tuế gia có thích hay không! Cao Tông yêu thích con út, vừa chào đời đã được phong thân vương. Hoàng Thượng yêu thích tiểu Thế tử của chúng ta, sao lại không thể phong quận vương? Tuy theo quy tắc từ thời tổ tiên, các Hoàng tử đã trưởng thành mới được nhận đất phong hào, nhưng nếu vạn tuế gia yêu thích thì đó là ngoại lệ, là hợp lễ pháp.”

Lục Hàm Chi bị dọa sợ ngây người, chẳng trách các Hoàng tử đều tranh nhau làm Hoàng đế, cảm giác duy ngã độc tôn này sảng khoái thật.

Nhưng cậu vẫn tỏ ra hết sức kính sợ: “Tạ ơn Hoàng Thượng, không biết A Thiền có xứng với vinh sủng bậc này không.”

Lão thái giám nghe xong cũng thở dài: “Sáng nay An Vương điện hạ đã tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng việc tiểu Vương gia bị tập kích. Hoàng Thượng nghe xong nổi trận lôi đình, thế mới sốt sắng phong hào cho tiểu Thế tử. Ở Đại Chiêu chúng ta, ám sát quận vương là tội nặng liên luỵ cửu tộc, chắc sẽ không còn ai dám mạo hiểm như vậy nữa đâu.”

Lục Hàm Chi kinh ngạc: “Vương gia… vừa sáng đã đi bẩm báo Hoàng Thượng?”

Lão thái giám thốt lên: “Hơn cả thế nữa đó Vương phi điện hạ của ta ơi, Vương gia đau lòng đến độ đỏ vành mắt. Hoàng Thượng vừa nghe nói tiểu Vương gia ở dưới đáy vực ròng rã một ngày đói đến bất tỉnh, tức giận ném vỡ chén trà, quăng cả tấu chương đi! Đây chính là hoàng trưởng tôn của chúng ta đó! Thân phận quý giá đến bậc nào, sao có thể để cho bọn giặc kia tùy ý bắt nạt? Hoàng Thượng đã ban thưởng rất nhiều kỳ trân dị bảo, nói là muốn tạo bất ngờ cho tiểu Vương gia, chắc sắp tới nơi rồi ạ. Quý phi nương nương cũng ban cho tiểu Vương gia rất nhiều quần áo vải vóc, đồ cổ ngọc khí. Ôi, vị Vương gia đầu tiên trong hàng cháu của Đại Chiêu chúng ta, cứ chờ được sủng ái đi!”

Lục Hàm Chi cũng bất ngờ, chẳng lẽ giống như trên sách viết?

A Thiền chân đạp thất tinh, có số quý nhân thật?

Cậu bày tỏ sự cảm kích với thái giám truyền chỉ, cũng móc ra một tấm ngân phiếu giá trị lớn nhét vào tay ông ta.

Lão thái giám liếc nhìn, dù đã quen với chốn quan trường nhưng vẫn bị sự hào phóng của Lục Hàm Chi làm cho giật mình.

Nét mặt của ông ta vô thức nghiêm lại, sau đó ngại ngùng nhìn Lục Hàm Chi, nói: “Cái này… Vương phi không hổ là xuất thân từ hoàng thương thế gia, ra tay thật hào phóng.”

Lục Hàm Chi cũng không biết ngân phiếu một ngàn lượng bạc mình đưa lại bằng 10 năm lương bổng của lão thái giám, tuy ông ta cũng được cấp dưới biếu tặng, nhưng bấy nhiêu năm cộng lại vẫn chưa bằng một tờ này.

Cậu ngượng ngùng cười: “Để công công chê cười, đây là chút lời lãi nhỏ của ta, không liên quan gì đến cơ nghiệp tổ tiên trong nhà.”

Ngụ ý là cha ta có tham ô hay không ta không biết, tiền này do chính ta kiếm được.

Lão thái giám khen: “Chao ôi, nô tài cũng nghe nói Vương phi điện hạ biết cách làm giàu, Hàm Ký Hương phường ở kinh thành thật sự rất hưng thịnh.”

Lục Hàm Chi khiêm tốn: “Buôn bán nhỏ thôi, mong công công vui vẻ nhận cho.”

Ai cũng thích tiền, lão thái giám sắp về hưu càng thích.

Ông ta lặng lẽ nhận tiền của Lục Hàm Chi, nói: “Về sau Vương phi có chuyện gì, chỉ cần nô tài có thể làm được, nhất định nói là làm.”

Lục Hàm Chi tiễn lão thái giám ra ngoài, chợt thấy từ xa xa có một đội người ngựa rầm rộ do Vũ Văn Mân dẫn đầu đi tới.



Nhóm người kia bê không ít thứ, xem ra chính là ban thưởng của Hoàng đế?

Lão thái giám đón Vũ Văn Mân, hành lễ với hắn rồi về cung.

Vũ Văn Mân xuống ngựa, đi về phía Lục Hàm Chi.

Cậu nhìn đống quà nhiều đến mức khiến người ta căm phẫn kia, chậc lưỡi hỏi: “An vương điện hạ cá mặn trở mình, nhận được ân sủng của bệ hạ?”

Vũ Văn Mân không hiểu: “Cá mặn?”

Lục Hàm Chi nói: “Cá mặn trở mình vượt Long Môn đó!”

Vũ Văn Mân mặt không đổi sắc, quay người đi vào trong vương phủ: “Không hiểu, cá mặn trở mình thì đâu còn là cá mặn nữa?”(*)

(*)Cá mặn ý chỉ những người không muốn tranh đua, sống tự tại, mặc kệ sự đời.

Lục Hàm Chi:??? Không thể phản bác!!!

Cậu theo chân Vũ Văn Mân đi vào trong, vờ lơ đãng hỏi: “Vương gia, ngài khiến Hoàng Thượng phong A Thiền làm quận vương?”

Vũ Văn Mân đáp: “Ta chỉ kể lại sự thật, là Hoàng Thượng tự phong A Thiền làm quận vương.”

Lục Hàm Chi mặt dày kéo tay Vũ Văn Mân lại, nói: “Này, không phải chứ, ta nghe công công truyền chỉ nói ngài khóc trước mặt Hoàng Thượng, ha ha ha, ngài khóc trông thế nào? Hôm nào đó cho ta xem với? Tò mò quá!”

Vũ Văn Mân dừng bước, quay đầu nhìn Lục Hàm Chi.

Hắn cảm thấy không phải là mình muốn khóc, mà là muốn đánh cho người trước mắt mình đến phát khóc.

Hắn tỏ ra hứng thú: “Ồ? Thật ra ta cũng rất tò mò, không biết đánh ngươi khóc sẽ trông như thế nào?”

Lục Hàm Chi: “…”

Cậu đột nhiên dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ tội nghiệp: “Thôi bỏ đi thì hơn? Khẩu vị của điện hạ thật nặng.”

Khóe miệng Vũ Văn Mân giật một cái, hắn quay người bước nhanh về phía trước.

Đội trưởng phân đội bưng quà thưởng theo hắn vào phủ cũng bước nhanh theo, lại phát hiện mình theo không kịp bước chân của An Vương.

Hắn đành đứng yên tại chỗ, cao giọng gọi: “Điện hạ, điện hạ, ban thưởng của bệ hạ cùng nương nương, chúng tiểu nhân nên để chỗ nào?”

Giọng nói trầm trầm của An Vương điện hạ từ xa truyền đến: “Hỏi Vương phi.”

Vương phi Lục Hàm Chi tự chỉ vào mình: ” Ta…?” Đúng là không nên đi ra ngoài!

Cậu quay người đối mặt với khuôn mặt cười nịnh nọt của tiểu thái giám, đau đầu nói: “Đi theo ta!”

Cậu tìm người tính sổ sách, lật 1 quyển sổ trống không, cầm cây bút lông ngồi ở trước bàn.

Người tính sổ vốn cho là cậu tới kiểm tra sổ sách, không ngờ đối phương lại đưa bút cho hắn, dặn: “Ngươi đọc danh sách, còn ngươi viết, xong thì nhập kho hết.”

Đám người xác nhận xong là bắt đầu bận rộn, Lục Hàm Chi ung dung về phòng.

Đúng lúc A Thiền thức giấc, Loan Phượng đang đùa với bé.

Thấy cha về, A Thiền lập tức giang cánh tay nhỏ về phía cậu.

Lục Hàm Chi bước tới ôm lấy bé, nói: “Không ngờ A Thiền của cha đã là quận vương. Tần Kiêu quận vương, sao nghe cứ thấy quen tai nhỉ?”

Có gì to tát đâu, Tần Kiêu quận vương mà tấn thăng thì coi như là Tần Vương.

Người được phong là Tần Vương toàn là những vị Vương gia phi phàm. Nhưng nếu bạo quân mà thôi cái nghiệp lớn làm phản, vậy Tần Kiêu quận vương của chúng ta sẽ là quận vương cả đời.

Mà chưa chắc, nhỡ hắn tạo phản thành công, phong A Thiền làm Tần Kiêu Vương thì sao?



Lục Hàm Chi đoán trúng mở đầu nhưng không đoán đúng phần cuối, dù sao dự định của bạo quân tương lai là trực tiếp phong A Thiền làm Thái Tử.

Bởi vì hắn chưa hề nghĩ tới mình sẽ có con, cũng không muốn sinh con cùng ai.

Lúc Lục Hàm Chi ôm A Thiền đi ngang qua hồ rửa kiếm trong hậu viện, xa xa đã nhìn thấy Vũ Văn Mân đang rửa Trầm Kha.

Mặt mày hắn lạnh lùng, thân hình oai vệ, đẹp trai khiến người khác phải đố kỵ.

Khác với vẻ đẹp của Lục Hàm Chi, hai người này đứng chung một chỗ chính là hai thái cực trong vẻ đẹp của đàn ông.

Lục Hàm Chi tiến lên, Vũ Văn Mân nhìn thấy cậu bèn hỏi: “Có việc muốn hỏi ta?”

Lục Hàm Chi ngồi xuống tảng đá bên cạnh hồ rửa kiếm: “Đúng vậy!”

Vũ Văn Mân hỏi: “Là chuyện về Thái Tử?”

Lục Hàm Chi miễn cưỡng cười một tiếng: “Chỉ phu quân hiểu ta.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Hàm Chi lại nhìn ra trên mặt Vũ Văn Mân vẻ… không vui?

Tên mặt đơ này, trên mặt ngoại trừ “Ngươi muốn đánh nhau phải không” thì rất khó có được biểu cảm nào khác.

Ngay tại lúc Lục Hàm Chi cho là mình nhìn lầm, Vũ Văn Mân đột nhiên hỏi: “Ngươi vẫn còn tình cảm với hắn ta sao?”

Lục Hàm chi lộ ra vẻ mặt kinh hãi, khoát tay nói: “Không không không, chưa bao giờ có tình cảm luôn ấy chứ!”

Vũ Văn Mân lại hỏi: “Móng heo lớn của ngươi không phải là hắn ta đúng không?”

Lục Hàm Chi làm rớt miếng cá khô trong tay cái “bẹp”, luôn cảm thấy vị An Vương này có đôi khi hỏi rất vô tri.

Mà trong phủ Thái Tử, trên cổ tay Tô Uyển Ngưng quấn lụa trắng, sắc mặt tái nhợt, là biểu hiện của mất máu quá nhiều.

Thái Tử ôm nàng ta, đau lòng đến mức trái tim như tan nát.

Hắn ta ôm chặt “tình yêu đích thực”, khàn giọng nói: “Uyển nhi, tại sao nàng lại muốn làm như vậy?”

Hơi thở của Tô Uyển Ngưng yếu ớt, dường như hết cả sức nói chuyện.

Nàng ta gượng hít sâu một hơi, nói: “Thái Tử điện hạ, Uyển nhi là tội nhân hại Thái Tử bị phạt, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng điện hạ nhất định phải đón Chiêu Vân quận chúa trở về, tỷ ấy sẽ là trợ lực cho tương lai của ngài, Trấn Bắc Vương cùng Trưởng công chúa đều sẽ nhìn ngài với con mắt khác. Thiếp chết thì chết, chỉ cần ngài đừng quên thiếp, Uyển nhi chết cũng không tiếc!”

Nói xong Tô Uyển Ngưng ngoẹo đầu ngất đi.

Thái Tử rốt cục nổi giận, đứng dậy hô to: “Mau mời thái y!”

Phủ Thái Tử rối loạn, không lâu sau đã có thái y mang theo hòm thuốc tiến vào phủ.

Lục Hàm Chi còn đang nhức đầu vì logic thần kỳ của Vũ Văn Mân, dù đời trước “Lục Hàm Chi” thật sự gả vào phủ Thái Tử, nhưng đời này cậu không hề liên quan đến hắn ta.

Đúng là trước khi cậu xuyên vào trong sách, nguyên chủ từng si mê Thái Tử nhiều năm, nhưng anh không thể đổ chuyện này lên đầu tui được!

Tui không gánh oan được đâu!

Lại nghe Vương gia mặt lạnh ném cho cậu một câu kinh thiên động địa: “Cha ruột của A Thiền… không phải là Thái Tử đấy chứ? Hơn nữa, ta thấy bọn họ trông cũng giống nhau.”

Lục Hàm Chi:.. Ô hay… tôi có thể chửi đm cả họ nhà anh không? (Xin dùng từ lễ phép)

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Vũ Văn Mân: Đánh khóc dường như không tốt lắm, không bằng… “làm” cậu tới mức khóc? ( Biểu cảm dần trở nên biến thái)

Lục Hàm Chi:… Run lẩy bẩy