Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 66: Cùng đứng trên bàn mổ



Sáng hôm sau, cô bị mèo con nhà hàng xóm đánh thức. Ghế sô pha quá cao, Khoai tây chiên nhảy lên không được, đành rút lui rồi vùi vào trong ngực Hamburger. Hamburger ngốc nghếch đang ngủ say như lợn.

Cố Diễn Chi ôm mèo con vào lòng, hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của bác sĩ ở bên cạnh. Xương quai xanh bên dưới lớp áo ngủ bị lật nghiêng ra, ngực trắng nõn lộ ra chút xuân quang. Cô nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, rón rén cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời khỏi đây.

Cô vỗ về chó ngốc của mình, nó rưng rưng sủa hai tiếng. Cố Diễn Chi bịt miệng nó lại: "Đừng sủa, đi thôi!"

Hamburger ngoan ngoãn theo cô đi ra ngoài, Cố Diễn Chi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lục Thanh Thời ôm gối trở mình, thẳng cho đến khi đồng hồ báo thức reo lên.

Hôm nay là ngày Ngô Tâm Nguyện được xuất viện. Sáng sớm, Ngô Tâm Ngữ đã mang cờ khen thưởng và quà tặng đến bệnh viện, đồng thời gửi thiệp chúc mừng tự vẽ tay đến từng nhân viên y tế đã chăm sóc cho chị gái của mình. Cờ khen thưởng là món quà dành tặng cho Viện trưởng Mạnh, biết được ông ra ngoài tham gia hội nghị, cô gửi ở phòng Nghiệp vụ Y.

Cờ tặng cho Lục Thanh Thời cũng giao cho Vu Quy chuyển giúp, bệnh tình của chị gái dần bình phục, khuôn mặt thiếu nữ cũng lấy lại vẻ rạng rỡ.

"Nếu không có bác sĩ Lục, chị gái tôi sẽ không thể kiên trì đến ngày được phẫu thuật. Mặc dù đây không phải là ca mổ của bác sĩ, nhưng chúng tôi đều vô cùng biết ơn cô ấy."

Vu Quy cầm cờ khen thưởng, cũng có chút xúc động: "Dù thế nào đi nữa, chỉ cần hai người ở bên nhau và nương tựa vào nhau thì cuộc sống sẽ dần dần tốt lên thôi, phải cố gắng lên nha!"

Mặc dù Đại học Y khoa Nhân Tế đã miễn giảm chi phí phẫu thuật cho Ngô Tâm Nguyện, nhưng chi phí điều trị trước đó sau khi trừ bảo hiểm y tế hiện tại vẫn là một con số khủng khiếp đối với họ.

Phiếu nợ là do Ngô Tâm Nguyện viết tay, bởi vì không thể dùng lực, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, bên dưới có chữ ký và dấu tay của hai người.

"Thật sự biết ơn mọi người đã cho tôi sinh mệnh thứ hai... Chờ đến khi tôi khỏe hơn, tôi sẽ đi dạy kèm. Tâm Ngữ cũng nghĩ kỹ rồi, có thể vẽ tranh cho người ta để tiết kiệm tiền. Mọi người nhất định phải nhận phiếu nợ này."

Vu Quy gấp mảnh giấy quý giá này lại bỏ vào trong túi: "Hai người yên tâm, tôi sẽ chuyển đến Phòng Nghiệp vụ Y."

Ánh nắng ban mai chiếu vào người, Ngô Tâm Ngữ phụ đẩy chị gái trên hành lang, càng lúc càng xa. Vu Quy nhìn họ rời đi, ai biết rằng khi đang chờ thang máy, người kia đột nhiên chạy trở về, bất ngờ nhào vào người cô.

"Cảm ơn cô, Bác sĩ Vu."

Vu Quy bị đụng một cái hơi loạng choạng, lấy lại tinh thần cũng từ từ ôm lấy cô ấy. Một cái ôm sạch sẽ mềm mại mạnh mẽ diễn ra dưới ánh nắng tháng bảy.

Khi buông ra, cô nói: "Bĩ cực thái lai."

(* Nỗi khổ đến chỗ cùng cực sẽ đến lúc vui sướng.)

Ngô Tâm Ngữ nắm chặt tay: "Bĩ cực thái lai. Hi vọng lần sau gặp lại, Bác sĩ Vu có thể đeo lên huy hiệu Bác sĩ điều trị chính."

Trong nửa năm thực tập tại Đại học Y khoa Nhân Tế, cô từng bị hiểu lầm, bị trêu chọc và bị bắt nạt, cũng từng trải qua rất nhiều điều bất công, lãnh đạo quấy rối, giáo viên hướng dẫn nói lời cay nghiệt, trải qua sinh tử ở hiện trường cấp cứu...

Nhưng chưa có giây phút nào làm cô cảm thấy hạnh phúc như lúc này, niềm hạnh phúc khác với hạnh phúc cùng Tri Hữu. Là sự hài lòng và vui sướng được thể hiện rõ nhất giá trị nhân sinh, làm cho bác sĩ trẻ vừa cười to vừa rơi nước mắt.

"Sẽ như vậy, hi vọng lần sau sẽ được xem triển lãm tranh của cô."

"Báo cáo điều tra về vụ nổ nhà máy hóa chất ở thành phố Cẩm Châu làm 45 người tử vong đã được công bố sáng nay. Nguyên nhân do nhân viên Trần hút thuốc trong khu vực nhà máy đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng về người và của, trực tiếp gây thiệt hại kinh tế đến hơn năm triệu nhân dân tệ. Hiện cơ quan công an đã lập hồ sơ điều tra đối với chủ nhà máy - người chịu trách nhiệm chính theo pháp luật, đồng thời áp dụng biện pháp cưỡng chế hình sự. Bí thư Tỉnh ủy và lãnh đạo các sở, ngành liên quan đã đến bệnh viện thăm hỏi gia đình người bị thương..."

Lục Thanh Thời tắt đài phát thanh, giọng nói của nữ phát thanh viên im bặt. Nàng liếc nhìn đồng hồ, tám giờ năm phút, nàng đã bị kẹt trên đường nửa tiếng đồng hồ. Xem ra sau này phải đi ra ngoài sớm hơn một chút, đều do Cố Diễn Chi, tối hôm qua chơi game quá muộn.

Bác sĩ lại che miệng, ngáp nhẹ một cái.

Tám giờ rưỡi, Ngô Tâm Nguyện xuất viện đã được nửa tiếng, xe cứu thương vội vã chen chúc xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, nhanh như chớp dừng lại trước cổng trung tâm cấp cứu.

Vu Quy đẩy băng ca ra tiếp ứng, cửa xe mở ra: "Tình hình thế nào..."

Còn chưa kịp nói hết câu, cô đột nhiên sững người tại chỗ. Ngô Tâm Ngữ vừa khóc vừa kéo lấy tay áo cô: "Cứu... Mau cứu chị gái tôi... Bác sĩ Vu..."

Bị nước mắt của cô ấy làm cho bỏng rát, Vu Quy định thần lại, nhanh chóng kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của Ngô Tâm Nguyện. Huyết áp 60-80, nhịp tim 70, oxy trong máu 80, tất cả các dấu hiệu sinh tồn đều không khả quan.

Cô cầm đèn bút soi vào đồng tử của cô ấy: "Mau đưa đến phòng cấp cứu số 1!"

Ngô Tâm Ngữ chạy theo cô vào trung tâm cấp cứu, nhưng bị ngăn lại ở cửa phòng cấp cứu: "Người nhà xin hãy chờ ở bên ngoài."

Ngô Tâm Ngữ níu lấy tay áo của cô: "Bác sĩ Vu..."

Vu Quy đeo khẩu trang, vỗ vỗ tay cô ấy: "Tin tưởng tôi."

Lưu Thanh Vân đeo ống nghe chạy vào phòng cấp cứu: "Tình hình thế nào?"

"Suy đa tạng không rõ nguyên nhân" Vu Quy sứt đầu mẻ trán: "Phải tìm được nguyên nhân mới có thể kê đơn thuốc phù hợp."

"Hẹn trước làm siêu âm tim cấp cứu tại giường, chụp X-quang, chụp CT cắt lớp. Nhanh lên!"

Trần Ý tựa vào bên giường hoàn thành đặt nội khí quản, nhưng oxy trong máu vẫn không tăng lên lại: "Tiếp tục như vậy không được, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp."

Trong lúc cấp bách, Vu Quy nghĩ đến một khả năng, cô cầm điện thoại lên liền rống: "Khoa Cấp cứu mời khoa Tiêu hóa, khoa Ung bướu, khoa Gây mê và khoa Ngoại tổng hợp đến hội chẩn!"

Sau đó, kết quả chụp CT thực sự xác minh suy đoán của cô, khối u đã lan rộng và di căn, đồng thời có một bóng đen mới trên dạ dày.

Ngô Tâm Nguyện nằm trên giường bệnh phun ra một ngụm máu đen tanh hôi, mặt nạ dưỡng khí bị thấm ướt hoàn toàn. Vu Quy xoay đầu cô ấy sang một bên để tránh bị sặc máu bên trong đường hô hấp, cô quay đầu nhìn mọi người: "Đưa vào phòng cấp cứu đi."

"Tôi nói cô này Vu Quy, cô thật sự điên rồi! Không có Viện trưởng Mạnh, ai mổ chính chứ?! Cô sao?!" Lưu Thanh Vân theo sát cô từng bước, ngoài miệng nói lời ngăn cản, nhưng vẫn đẩy người vào phòng mổ.

Vu Quy mặc áo phẫu thuật vào: "Không phải có đồng nghiệp khoa Tiêu hóa sao?"

"Tôi tôi tôi... tôi chỉ là một bác sĩ điều trị nhỏ bé..." Bác sĩ điều trị trẻ tuổi bị bắt đến hội chẩn sợ hãi, run rẩy đứng ở cửa phòng mổ: "Hôm nay Chủ nhiệm của chúng tôi ra ngoài nghiên cứu..."

Vu Quy dắt người từng bước từng bước đi vào: "Thay quần áo đi, anh làm."

Hách Nhân Kiệt ôm trán, sao lại cảm thấy người này càng ngày càng giống Lục Thanh Thời vậy chứ?

"Đừng sợ, làm theo hướng dẫn phẫu thuật đi. Chúng tôi sẽ làm trợ lý cho anh, cắt bỏ hoàn toàn khối u và tái tạo lại đường tiêu hóa."

Đối với khối u của Ngô Tâm Nguyện, cô từng thực hiện nhiều loại phương án phẫu thuật, giờ này khắc này cô càng kiên định thêm vài phần. Cô Lục từng nói, nếu làm thì không nhất định có thể thành công, nhưng nếu không làm thì chắc chắn sẽ thất bại.

Liếc nhìn Ngô Tâm Nguyện, người đang được cắm ống trong miệng và gây mê, cô nghĩ thầm: Cố lên, nhất định sẽ bĩ cực thái lai.

Bác sĩ mổ chính ở đối diện cầm dao mổ hồi lâu không dám hạ thủ, tất cả mọi người đều đang nhìn anh ta, thời gian gây mê trôi qua từng chút từng chút.

Vu Quy chộp lấy: "Anh không làm thì tôi làm."

"Này đồ ngốc, sao không chờ cô Lục của cô đến đây rồi..."

Vu Quy khoét một lỗ trên vùng da đã khử trùng: "Chờ cô đến đây thực hiện phần then chốt, tôi cầm máu trước. Nếu không, cô ấy sẽ không kiên trì được lâu."

Trần Ý từ vị trí của bác sĩ gây mê đứng lên nhìn cô: "Cô từng làm loại phẫu thuật này chưa?"

"Từng làm cho thỏ ở phòng phẫu thuật mô phỏng." Vu Quy đặt dao mổ xuống: "Dụng cụ mở ngực."

Đám người gục ngã.

Hách Nhân Kiệt đưa dụng cụ vào tay cô với đôi mắt ngấn nước: "Đồ ngốc, tiền đồ của anh em đều giao hết cho cô."

"Banh cơ. Kéo kéo kéo, kéo lại, hướng về bên kia."

"Được rồi, có thể."

"Dẫn lưu."

Một dòng máu tươi không ngừng được hút vào bình chứa máu, vị trí của khối u đã lộ ra hoàn toàn.

Tình hình phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của cô, trải qua ca phẫu thuật dao nano lần trước, tuyến tụy đã thu nhỏ lại chỉ bằng một nắm tay. Xám đen cứng rắn, khối u dạ dày có kích thước như quả quýt. Cô lật xem những phần bị tổn thương, trên động mạch chủ bụng và tá tràng cũng có.

Trên trán Vu Quy đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô kiên trì nói: "Dao điện đơn cực."

Khi cô chuẩn bị cắt, cửa phòng mổ đột nhiên mở ra, Từ Càn Khôn nhanh chóng bước vào, y tá theo sau ông ta nhanh chóng buộc chặt thắt lưng.

"Đừng động! Bệnh nhân này là tình nguyện viên của phẫu thuật dao nano, ca mổ của cô ấy chỉ có thể được thực hiện bằng dao nano!"

Vu Quy xiết chặt dao điện trong tay: "Tình hình của cô ấy bây giờ rất phức tạp, dùng dao nano căn bản không trị được tận gốc!"

Từ Càn Khôn đi đến bên cạnh cô: "Tránh ra, cô là Chủ nhiệm hay tôi là Chủ nhiệm, tôi nói chữa khỏi là có thể chữa khỏi!"

Đương nhiên ông ta không lấy tính mạng của bệnh nhân ra nói đùa, ông ta cũng cần bệnh nhân cung cấp dữ liệu lâm sàng quý giá làm tài liệu nghiên cứu khoa học. Như vậy, luận văn của ông ta mới có thể được đăng trên tạp chí và có được giá trị ảnh hưởng.

Vu Quy cứng cổ không chịu nhượng bộ, bị mấy người ba chân bốn cẳng kéo xuống, dao điện đơn cực rơi cạch vào khay.

Hách Nhân Kiệt kéo lấy tay cô: "Đừng xúc động, mặc dù ông ta cư xử không đứng đắn nhưng cũng có chút vốn liếng, nếu không cũng không thể ngồi vào chức Chủ nhiệm."

Vu Quy đỏ mắt nhìn chằm chằm ông ta, chỉ cần Ngô Tâm Nguyện có một chút gì đó không ổn, cô đều hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta.

"Lấy dao nano ra."

Trợ lý kết nối dụng cụ, liếc nhìn ông ta: "Được rồi, Chủ nhiệm Từ."

Từ Càn Khôn nhét đầu dò vào khoang bụng của bệnh nhân, xác định chính xác vị trí: "Chuẩn bị —"

Còn chưa dứt lời, tiếng bước chân vững vàng truyền đến, Lục Thanh Thời mặc đồng phục phẫu thuật màu xanh lá chậm rãi đi vào.

"Anh không thể thực hiện ca phẫu thuật này."

Trần Ý nhanh tay lẹ mắt nhấn công tắc.

Lục Thanh Thời được y tá giúp đỡ mặc áo choàng phẫu thuật vào, vừa đi vừa tự mình thắt dây lưng.

"Tránh ra."

Vu Quy vui đến phát khóc: "Cô Lục!"

Từ Càn Khôn tức giận đến mức môi cũng phát run: "Lục Thanh Thời, cô không nên quá đáng!"

"Người quá đáng chính là anh, vì cái đồ bỏ luận văn gì đó mà không thèm quan tâm, đặt bệnh nhân vào tình thế nguy hiểm, còn kéo Viện trưởng Mạnh xuống nước. Ca mổ thành công thì tất cả đều vui, ca mổ không thành công thì chính là đệm lưng của anh! Từ Càn Khôn, anh không xứng làm bác sĩ!"

Nàng hiếm khi tức giận, giọng điệu rất uy nghiêm mạnh mẽ, đôi mắt vẫn lạnh lùng sắc bén, từ trên cao nhìn xuống ông ta, khí thế bức người.

Trong phòng phẫu thuật câm như hến, mọi người thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có dụng cụ phát ra tiếng kêu to.

Bác sĩ gây mê đứng lên: "Không được rồi, mất máu quá nhiều, huyết áp lại tụt xuống!"

Lục Thanh Thời dùng bả vai chen vào đám người, đứng ở vị trí mổ chính: "Vu Quy, đi làm tờ đơn xin truyền máu."

"Bác sĩ gây mê, chuẩn bị tuần hoàn ngoài cơ thể!"

"Băng gạc, đưa tôi băng gạc."

Lục Thanh Thời cầm lấy, nhấn vào: "Chỉ tự tiêu 4.0."

"Dopamine 6mg, tiêm tĩnh mạch qua ống thông."

Tiết tấu của Lục Thanh Thời rất nhanh, mọi người trong phòng mổ bị sai khiến đi vòng quanh, không ai nhàn rỗi.

Khi Vu Quy mang theo máu chạy về, suýt chút nữa va vào Hách Nhân Kiệt đang cầm bệnh lý.

"Cô... cô Lục, máu đến rồi!"

Cô xích lại gần quan sát, thời gian cô đi lấy máu trước sau chưa đầy mười phút, đường tiêu hóa đã hoàn thành xong, Lục Thanh Thời đã cắt thêm 2 mm ngoài rìa của ca mổ lần trước vì bệnh lý.

Kết quả bệnh lý nhanh chóng được đưa đến phòng mổ, nàng cầm lấy dao điện đơn cực: "Tuyến tụy không duy trì được nữa."

Vu Quy cắn răng: "Như vậy dự đoán bệnh tình sẽ rất kém..."

Có khả năng phải gắn máy bơm iínulin trong suốt phần đời còn lại.

Lục Thanh Thời không chút do dự: "Quan trọng là bảo vệ tính mạng, nói chuyện với gia đình đi."

Tuyến tụy cứng rắn xám đen được cắt ra khỏi khoang bụng, Vu Quy đặt vào khay, thở phào nhẹ nhõm: "Tuyến tụy đã được cắt bỏ."

Lục Thanh Thời xử lý khối u thứ phát của dạ dày: "Khâu lại."

Vu Quy liếc nhìn thời gian phẫu thuật trên tường, còn ba mươi phút nữa sẽ kết thúc quá trình gây mê, hai người tách ra tự hoàn thành phần của mình là phương pháp nhanh nhất.

Cô khẽ gật đầu: "Vâng."

Vừa dứt lời, cột máu sưng to phun lên kính lúp, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, máu tươi tanh hôi ấm áp văng khắp mặt mũi, đại não đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình.

Bàn tay đang cầm kim của Vu Quy bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh từ trên trán lăn xuống, sống lưng cũng lạnh toát.

Trong cơn hoảng hốt, chỉ nghe thấy tiếng hỗn loạn trong phòng mổ: "Nhanh lên, mau đi lấy năm đơn vị hồng cầu!"

Lục Thanh Thời gầm lên: "Không kịp! Kích hoạt máy hồi máu tự thân!"

"Bác sĩ gây mê treo mannitol lên!"

"Dùng dopamine để duy trì huyết áp!"

Nàng liếc nhìn Vu Quy đang ngơ ngơ ngác ngác ở phía đối diện, hận không thể túm lấy cổ áo đánh thức cô: "Cmn sao không nhanh chóng khâu lại, đứng ngốc ở đó làm gì!"

"Cô Lục... em..." Ánh mắt của cô rơi vào tay phải của mình, không khống chế được mà run lên.

"Thời gian gây mê còn lại mười lăm phút." Bác sĩ gây mê bấm đồng hồ đếm giờ, bắt đầu tính thời gian.

Đôi tay của Lục Thanh Thời không ngừng chuyển động, công việc của nàng nặng hơn cô rất nhiều. Đường tiêu hóa vẫn chưa được tái tạo lại, việc thông nối mật-ruột đang được tiến hành, dù là ở bước nào thì bây giờ cũng chưa phải lúc dừng lại.

"Đừng sợ chảy máu. Về mặt lâm sàng, ngay cả phẫu thuật xâm lấn tối thiểu cũng không thể hoàn toàn không chảy máu. Đây là con đường mà mọi bác sĩ đều phải trải qua. Nếu trình độ chảy máu này mà em cũng không thể vượt qua được, còn nói gì đến kế hoạch muốn ở lại Đại học Y khoa Nhân Tế làm bác sĩ điều trị chính. Nực cười!"

"Hi vọng lần sau gặp lại, Bác sĩ Vu có thể đeo lên huy hiệu Bác sĩ điều trị chính."

Thiếu nữ đứng trước mặt cô nói chuyện, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng và khát khao đối với cô.

Vu Quy hít sâu một hơi: "Em biết rồi."

"Kẹp." Bàn tay nhuốm máu đưa ra, y tá đặt dụng cụ vào lòng bàn tay.

"Kẹp cầm máu." Vu Quy lại đưa một bàn tay khác ra nắm chặt kẹp cầm máu trong tay.

Hai tay cùng làm là một trong những thao tác khó nhưng cô có độ hoàn thành rất cao. Cô và Lục Thanh Thời cùng đứng trên bàn mổ, một trái một phải, hai đôi tay cùng đeo bao tay màu trắng giống nhau, thao tác nhanh chóng dưới ánh đèn không hắt bóng.

"Chỉ tự tiêu 4.0."

"Chỉ tự tiêu 4.0."

Hai người đồng thời đưa tay ra, y tá đưa cho hai người kim đã được luồn chỉ.

"Còn mười phút nữa ca mổ sẽ kết thúc."

Luồn kim, xâu chỉ và thắt nút là những thao tác cơ bản đã được rèn giũa hàng trăm nghìn lần trong thầm lặng. Động tác của Vu Quy vừa thô bạo vừa tinh tế, không hề mất đi tốc độ.

Ngược lại, Lục Thanh Thời lại có một vẻ đẹp uyển chuyển nước chảy mây trôi. Cả người đứng trên bàn mổ với khí chất tràn trề, mi mày sắc sảo, hết sức tập trung, từng đường khâu từng đường chỉ đều rất vừa vặn.

"Còn năm phút nữa ca mổ sẽ kết thúc."

Bác sĩ gây mê lại báo thời gian.

Một lớp mồ hôi mỏng chảy ra trên trán Vu Quy.

"Hoàn tất thông nối mật-ruột."

Lục Thanh Thời đặt kim xuống: "Đưa cho tôi chỉ tự tiêu 6.0."

Xét cho cùng, nàng là bác sĩ có nhiều năm thực hành lâm sàng và kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, cho dù Vu Quy đã cố gắng hết sức, tốc độ của cô vẫn không đáng được nhắc tới ở trong mắt Lục Thanh Thời.

"Còn ba phút nữa ca mổ sẽ kết thúc."

Vu Quy im ​​lặng cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ ngầu.

Tuyệt đối không thể thua.

Tuyệt đối không thể.

Bác sĩ ở bên cạnh quan sát, khoa trương há to miệng: "Cái này..."

Ba phút cuối cùng, tốc độ của Vu Quy và Lục Thanh Thời duy trì sự cân bằng mong manh.

Theo quan điểm của người ngoài cuộc, Lục Thanh Thời nhanh hơn một chút, nhưng từ phương diện chuyên môn, Vu Quy cũng tuyệt đối không được xem là chậm.

"Thật lợi hại..." Các thực tập sinh cùng thời không khỏi khen ngợi.

"Cậu làm được không?" Người được hỏi chính là thực tập sinh chiến thắng trong cuộc thi lần này.

Đối phương suy tư một chút rồi lắc đầu: "Trong thời gian ngắn như vậy, tôi không làm được, huống chi..."

Đối phương đưa mắt về phía Lục Thanh Thời: "Còn có một cái máy phẫu thuật tự nhiên như vậy tồn tại, đứng bên cạnh cô ấy, bản thân đã là một loại áp lực rồi."

"Đếm ngược, mười."

Bác sĩ gây mê bấm đồng hồ, ai nấy đều toát mồ hôi hột vì hai người họ.

"Sáu."

Khi đếm đến sáu, Lục Thanh Thời buông kim xuống: "Hoàn tất tái tạo đường tiêu hóa."

Nàng nhìn chằm chằm vào Vu Quy, nhưng đối phương không quan tâm đến ánh mắt của nàng, chuyên tâm vào thế giới của riêng mình, động tác trên tay không giảm, nhanh chóng rút kim thắt nút.

"Bốn."

Tất cả mọi người đang nhìn cô.

"Ba."

Bởi vì dùng lực thời gian dài tốc độ cao, cổ tay chịu không nổi bắt đầu phản kháng, một cơn đau thấu tim.

Vu Quy cắn chặt môi dưới, mồ hôi trượt xuống, y tá lau đi cho cô.

"Hai."

Cô lại rút ra một mũi kim khác.

"Một."

Tay phải thắt nút gọn gàng.

Còn mũi cuối cùng mới được xem là hoàn thiện.

Cô lại đưa kim vào.

"Không! Kết thúc ca mổ!" Tiếng reo vang lên cùng lúc với tiếng báo thời gian của bác sĩ gây mê.

Vu Quy hoàn thành vào giây cuối cùng, rút kim ra ngoài, một tay thắt nút.

Bác sĩ gây mê đứng lên dõng dạc tuyên bố phẫu thuật thành công, dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân đã ổn định.

Hách Nhân Kiệt chạy đến, húc mạnh vào vai cô: "Không tầm thường nha Vu ngốc!"

Vu Quy còn chưa định thần lại, bị đụng một cái, dụng cụ trong tay rơi xuống, cổ tay co rút dữ dội kéo cô về với thực tại.

Cô nắm lấy tay phải, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, biểu cảm trên mặt có chút rối bời, vừa đau đớn lại vừa tràn đầy niềm vui sướng.

Lục Thanh Thời đặt kim xuống, cởi bao tay ném vào thùng rác: "Quá chậm, lần sau phải nhanh hơn chút nữa."

Mọi người cúi đầu chào nàng: "Vất vả rồi, Chủ nhiệm Lục."

Nàng bước ra khỏi phòng phẫu thuật mà không hề ngoảnh lại, khóe môi khẽ nhếch lên.

Vu Quy vội vàng báo tin vui cho Ngô Tâm Ngữ, cũng cởi áo phẫu thuật chạy ra ngoài, Trần Ý gọi cô lại.

"Bác sĩ Vu."

Cô xoay người lại.

Bác sĩ gây mê từ trên ghế đứng lên: "Vất vả rồi."

Lưu Thanh Vân: "Vất vả rồi."

Hách Nhân Kiệt: "Vất vả rồi, Vu ngốc!"

Thực tập sinh cùng thời với cô: "Vất vả rồi, Bác sĩ Vu. Lần sau nhất định phải học hỏi cô thêm."

Vu Quy khẽ nhếch khóe môi, ngượng ngùng cười cười, cúi người chào mọi người.

"Cảm ơn mọi người."