Sơ Lễ

Chương 37



Thời Sơ Thần quay về nhà ở hai ngày, Thời Đại Cường cùng Chu Thu Bình đúng lúc vừa từ nước ngoài về, vừa hay cô có thể nhân cơ hội này về nhà ở với họ vài ngày.

“Nghe mẹ con nói con có bạn trai rồi à?” Thời Đại Cường hỏi cô.

“Dạ, đúng rồi.” Thời Sơ Thần một bên vừa đánh chữ trên máy tính một bên vừa trả lời.

“Nói xem, tên nhóc đó trông thế nào?”

Vốn dĩ Thời Sơ Thần đối với Đàm Lễ là một bụng lời khen nhưng nghĩ tới dạo gần đây đang giận dỗi với anh ấy nên bực bội nổi lên: “Thì là vậy đó.”

“Vậy đó là sao? Vậy đó là thế nào?”

“Đẹp trai, chân dài, nhiều tiền được chưa?”

“Nông cạn.” Thời Đại Cường khinh bỉ cô: “Vậy khi nào thì dẫn về nhà hả?”

Thời Sơ Thần đóng máy tính lại, kéo tay của Thời Đại Cường: “Ba định làm gì, muốn gả con gái đi lắm rồi hả?”

Nói đến đây, thật ra Thời Đại Cường vẫn đang rất mâu thuẫn, một bên vừa hy vọng con gái mình có thể sớm tìm được bến đỗ, một bên lại cảm thấy con bé không kết hôn lại rất tốt, cũng hy vọng con bé không lấy chồng vẫn luôn bên cạnh bọn họ, không là vợ của ai hết, chỉ là con gái của bọn họ mà thôi.

“Ba…Ba đây không phải muốn con được hạnh phúc sao?”

Thời Đại Cường vỗ vỗ tay cô: “Ba nói con nghe, con nhất định phải tìm một người đối xử tốt với con, phải vô cùng vô cùng tốt, ngoại hình hay kinh tế gì đó không quan trọng, chỉ cần người đó nhất định phải đối tốt với con.”

“Ai đã từng lúc nào cũng nói muốn con tìm một người có điều kiện tốt vậy?”

Thời Đại Cường ý tỏ vẻ sâu xa: “Thì điều kiện cũng không thể tệ quá được, với gia đình chúng ta không thể kém xa quá, đối với con cũng không có ích gì.”

“Ây da, được rồi được rồi, con biết rồi.” Cô tựa vào vai Thời Đại Cường: “Yên tâm đi, con sẽ tìm người đàn ông đối xử với con thật thật tốt, nhưng mà con vĩnh viễn là tiểu công chúa của mẹ và ba, chỉ cần hai người không chê con phiền là được rồi.”

“Sao chê được! Công chúa nhà mình cưng còn không kịp nữa là.” Thời Đại Cường phản bác lại.

*

Tần Tinh gọi điện cho Thời Sơ Thần hỏi cô làm gì sau khi rời khỏi nhà hàng: “Vậy là cậu với thầy Đàm gọi là gì ta? Chiến tranh lạnh?”

Thời Sơ Thần chạy được mấy cây số trên máy chạy bộ, vừa kết thúc đang duỗi chân: “Gần giống vậy, nói chung không nói chuyện hai ngày nay rồi.”

“Cái này… tớ thật không tưởng tượng được dáng vẻ hai người cãi nhau.” Tần Tinh trong điện thoại liên tục tưởng tượng, Thời Sơ Thần là người không thích gây gổ, Đàm Lễ nhìn lên nhìn xuống căn bản không phải loại người thích gây chuyện.

“Cũng không thể tính là cãi nhau được. Tớ chính là không hiểu được sao có lúc anh ấy lại thiếu cảm giác an toàn như vậy nữa.”

“Ò, cậu là mối tình đầu của thầy Đàm à?” Tần Tinh hỏi Thời Sơ Thần.

“Tất nhiên là không phải rồi, cậu quên chị lần trước rồi à?” Thời Sơ Thần liền nhắc cô.

“À, đúng rồi ha, người mà mở phòng tranh.” Tần Tinh kịp phản ứng lại, “Vậy thầy Đàm bị làm sao vậy, làm như chưa từng yêu ai.”

Thời Sơ Thần cầm ly lên uống hai ngụm nước rồi lại lấy khăn bông lau mồ hôi nghe Tần Tinh nói tiếp: “Hai người sao giống cầm nhầm kịch bản quá vậy, người ta yêu đương con gái làm mình làm mẩy còn hai người thì ngược lại.”

“Lời cậu nói cũng đúng, có người bình thường thì lại rõ tự tin, Đàm Lễ ưu điểm đầy mình mà tự ti cái gì chứ.”



Tần Tinh bật cười haha: “Dù sao trong lòng tớ cũng dễ chịu đôi chút, hai người còn chiến tranh lạnh, tớ với Mạnh Dịch Nghiêu giận dỗi cỏn con có là gì?”

Thời Sơ Thần cười nói: “Hai người như vậy mà nhỏ á hả? Có muốn sang nhà mình dùng cơm không? Nói dì Nguyệt làm vài món cho hai người.”

“Không đi đâu, đang giảm béo đây này, gần đây ăn hơi nhiều quá rồi.” Tần Tinh thẳng thừng từ chối.

“Vậy thôi, haizz không nói với cậu nữa, tớ có điện thoại gọi tới.” Thời Sơ Thần nhìn xem điện thoại, là của chủ nhà.

“Dì Tiền.” Thời Sơ Thần vừa cất lời chào thì đầu dây bên kia dì Tiền bảo hai vợ chồng bọn họ sắp dọn đến Úc rồi, con dâu sắp sinh em bé nên bọn họ muốn nhanh nhanh bán nhà sau đó sang bên kia định cư, mấy hôm nay có người đến xem.

“Dạ, được, sao lại không không đồng ý cơ chứ, hai hôm nay con ở bên nhà ba mẹ, dì xem sáng ngày mai được không?”

Đầu dây bên kia vui vẻ đồng ý, Thời Sơ Thần cùng bên chủ nhà hẹn trước với nhau rồi tắt điện thoại.

Thời Sơ Thần mở xem wechat, muốn nói với Đàm Lễ chuyện này, nghĩ ngợi một lúc rồi lại thôi, đâu phải là cô không tủi thân đâu, cho dù bản thân Đàm Lễ không có lỗi đi nữa thì cũng không biết sang dỗ dành cô một chút à?

Sáng hôm sau Thời Sơ Thần quay lại Giang Duyệt Loan, chủ nhà dẫn đến xem nhà là một cặp vợ chồng son, đã xem qua rất nhiều phòng rồi, đây là căn mà họ hài lòng nhất, cực kì muốn mua nó. Vừa tiễn bọn họ đi, Thời Sơ Thần nhìn qua căn nhà này, chắc sẽ rất nhanh nói tạm biệt với nó rồi.

Buổi chiều cô đến tiệm cà phê, vị trí của quán không nằm ở nơi buôn bán sầm uất, những ngày bình thường khách đến con đường ẩm thực này cũng ít, còn những ngày cuối tuần cũng rất hiếm thấy cảnh tượng xếp hàng dài mua hàng.

Đang lúc đánh máy thì Thời Sơ Thần nhận được điện thoại của nhân viên bên đài truyền hình đã từng liên lạc cô trước đây, là vì muốn mua bản quyền tiểu thuyết của cô chuyển thể thành phim, ngày trước bọn họ từng dò hỏi mua quán cà phê của cô, bây giờ ngoài việc muốn mua quyền tác giả của tiểu thuyết họ còn có ý muốn thuê quán cà phê để quay phim nữa.

Thời Sơ Thần có ý muốn từ chối nhưng nghĩ lại những lời lúc trước Viên Thuyên Thuyên nói nên quyết định nói chuyện thử xem sao, cô nói cô chỉ có thời gian là nửa tiếng thôi nhưng lại không ngờ rằng người của đối phương chưa đến nửa phút đã tới rồi.

Tiểu Nhạc mang danh thiếp lên lầu: “Chị Sơ Thần, dưới lầu có đạo diễn bên đài truyền hình đến tìm chị nói là có hẹn trước rồi ạ.”

Thời Sơ Thần cầm tấm danh thiếp đối phương thành ý cũng không ít, trực tiếp chính boss tự thân xuất hiện.

“Chị biết rồi, em xuống trước đi, chút nữa chị xuống sau.”

Lúc Thời Sơ Thần xuống lầu, nhìn thấy Giang Nhất Triệt đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Sau khi nghe vô số lần đạo diễn Giang Nhất Triệt siêu cấp đẹp trai từ miệng của Viên Thuyên Thuyên, cô có tìm kiếm ảnh người này trên mạng, ngoài đời nhìn còn đẹp hơn trong anh, nhưng nếu phải so sánh thì vẫn kém hơn Đàm Lễ của cô nhá.

Cô đi đến bên quầy gọi nước, cầm lấy ly giữ nhiệt đưa sang nhân viên: “Rót thêm cho chị một ly coca, cho nhiều đá một tý, thêm mười tám viên.”

“Anh Giang phải không?” Cô đi đến trước mặt Giang Nhất Triệt, đưa tay ra: “Chào anh, Thời Sơ Thần.”

“Xin chào.” Giang Nhất Triệt đứng dậy bắt tay với cô: “Giang Nhất Triệt.”

“Nghe danh đã lâu, tôi từng xem qua phim của anh, tên của anh cũng rất đặc biệt, rất giống với… một minh tinh người Nhật.(*)”

(*)Có nhắc tới là minh tinh nào rùi nghen =)))))

Thời Sơ Thần yeutruyen.net ngồi xuống đối diện rồi khen anh ta: “Người thật ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh.”

Giang Nhất Triệt nhìn cô: “Cô Thời đây không giống với tưởng tượng của tôi chút nào.”

Thời Sơ Thần cười nhẹ, vừa đúng lúc nhân viên quán mang ly giữ ấm đưa lại cho cô, cái vỏ nắp màu đen bọc giữ ấm bị cô “bang” cho một cái văng ra ngoài, ngửa đầu lên uống ly coca ừng ực ừng ực, uống xong thở nhẹ ra một hơi: “Phòng ban bên các người đến tìm tôi không phải là lần đầu tiên rồi, lần trước là muốn mua bản quyền tiểu thuyết của tôi, lần này thì muốn thuê tiệm của tôi.”

Đúng lúc đó nhân viên mang lên một ly cà phê, Thời Sơ Thần muốn bày tỏ thành ý nên đặt ly xuống trước mặt Giang Nhất Triệt: “Mời anh Giang dùng thử món đặc biệt ở quán chúng tôi, mùi vị của Singapore sling, không có cồn.”

“Rất ngon.” Giang Nhất Triệt đặt ly cà phê xuống, cầm chiếc khăn giấy lên lau lau vết nước đọng lại trên tay.



Thời Sơ Thần mỉm cười, người đàn ông đang ngồi trước mặt cô không hề thích ly cà phê này: “Anh Giang đây hôm nay đặc biệt đến là để bàn chuyện này phải không?”

“Không phải.” Giang Nhất Triệt kèm theo nụ cười, không hề có ý che giấu ý đồ của mình: “Nghe nói bánh gato ngàn tầng ở đây rất nổi tiếng, bạn gái tôi rất thích những đồ ăn như vậy.”

Thời Sơ Thần cười đáp trả, thì ra là vì bạn gái: “Vậy thật không khéo, bánh ngàn tầng của chúng tôi phải ngày mai mới có lại, bình thường buổi sáng đều bán yeutruyen.net hết.”

“Xem ra chỉ có thể đợi lần sau rồi.” Giang Nhất Triệt nhún nhún vai.

“Thật lòng mà nói, bản thân tôi không muốn bán bản quyền của cuốn tiểu thuyết cũng không muốn cho thuê cái tiệm này.” Thời Sơ Thần tiếp tục nói, cô nhấc chân trái mảnh mai rồi đặt lên chân phải của mình, kiễng chân lên suy nghĩ điều gì đó rồi tiếp tục lên tiếng: “Nhưng mà nể tình cái mặt tiền đẹp trai của anh cùng với việc mất công anh đi về tay trắng nên tôi miễn cưỡng nghe anh nói chi tiết vậy.”

Giang Nhất Triệt không hề nghĩ tới cô lại thẳng thắn như vậy, nhưng đơn giản trò chuyện ngay thẳng như vậy cũng tốt hơn là bên ngoài luồn lách lắt léo, miệng ngọt xơi mà kết quả là ăn không.

Thời Sơ Thần cũng không hề nghĩ đến hạng mục phim ảnh mà Giang Nhất Triệt đem đến lại hợp với ý cô như vậy, chi bằng nói công ty của bọn họ vô cùng thấu hiểu tiểu thuyết của cô, thậm chí khi nói đến một số chi tiết cô chỉ muốn gật đầu đồng ý thôi.

*

Tận trưa Đàm Lễ mới từ bên ngoài về công ty phiên dịch, lúc vừa đậu xe chuyện đầu tiên mà anh để ý là xe Thời Sơ Thần cũng có ở đó, trong lòng không khỏi vui mừng, đậu xe xong không tự chủ được mà đi ngang qua tiệm cà phê nhìn xem.

Thời Sơ Thần cùng người đàn ông khác ngồi cạnh cửa sổ đang nói chuyện với nhau, người kia thì anh chẳng quen, không biết đang nói về cái gì mà Thời Sơ Thần vẻ mặt cứ tươi cười, anh nắm chặt tay lái trong vô thức.

Điện thoại anh vang chuông, là của kiến trúc sư mà Tô Lệ Vãn đã hẹn trước ngày hôm qua: “Thật xin lỗi cô Hạ, vì chiều nay lúc hai giờ rưỡi tôi có cuộc họp, chúng ta có thể hẹn lại thời gian không hay nếu như cô cảm thấy tiện có thể ghé qua phòng làm việc ở công ty của chúng tôi nói chuyện.”

Bên kia nói thêm vài câu, Đàm Lễ nhìn qua đồng hồ: “Được, vậy làm phiền cô Hạ rồi.”

Nhà thiết kế rất đúng giờ đậu ở bãi giữ xe dưới tầng lầu của công ty phiên dịch, đậu xe ngay ngắn xong rồi gửi cho Đàm Lễ một tin nhắn, Đàm Lễ đang ở lầu một đợi cô.

“Thật xin lỗi cô Hạ, phiền cô chạy đến đây một chuyến.” Đàm Lễ quơ tay ra hiệu: “Trời hơi nóng nực, chúng ta qua quán cà phê nói chuyện.”

Vốn dĩ là muốn mời nhà thiết kế lên phòng dịch thuật nói chuyện chi tiết nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, hoàn toàn không thích hợp chút nào, chuyện thứ nhất đó là việc riêng của anh, thứ hai, vừa hay anh có cơ hội để đến quán cà phê.

Thời Sơ Thần đang ngồi với Giang Nhất Triệt ở bàn thứ hai bên cạnh cửa sổ, lúc nhìn thấy Đàm Lễ bước vào, ánh mắt Thời Sơ Thần như sáng rực lên, thế nhưng đang trong lúc định đứng dậy thì nhìn thấy anh kéo cửa ra, phía sau là một cô gái xinh đẹp bước vào trước.

Tiểu Nhạc cũng giật mình một phen, nhìn Đàm Lễ rồi lại nhìn sang Thời Sơ Thần.

“Cô muốn uống gì?” Đàm Lễ hỏi Hạ Tiêu.

“Caramel macchiato đá ít đường.” Hạ Tiêu bị vài người đứng bên cạnh che khuất nên không thấy người ngồi bên cửa sổ.

Thời Sơ Thần nhìn thấy dáng vẻ của Đàm Lễ, bất giác cảm thấy mắc cười, cô có thể nhìn ra là Đàm Lễ còn biết cố tình làm vậy.

“Anh Giang.” Thời Sơ Thần đưa tay ra nói tiếp: “Hợp tác vui vẻ.”

Giang Nhất Triệt nhíu mày, cảm thấy ngạc nhiên, anh ấy còn chưa nói hết kế hoạch mà.

Tay Thời Sơ Thần lại đung đưa, Giang Nhất Triệt liền đưa tay ra đáp lại, vừa chạm vào thì bị cả hai tay cô cầm lại, anh ta muốn rụt tay lại, Thời Sơ Thần càng nắm chặt hơn, thấp giọng nói nhỏ: “Ngồi gần tủ trưng bày kia là người mà tôi thích, anh giúp tôi, chuyện tiểu thuyết và cửa hàng đều dễ thương lượng.”

Đàm Lễ trả tiền xong xuôi, cùng Hạ Tiêu xoay người lại, rõ ràng bọn họ mỗi người đều ngồi tựa lưng vào ghế nhưng tay vẫn nắm liền nhau, tờ hóa đơn cũng bị Đàm Lễ nhào nặn nhăn nhúm.

Thời Sơ Thần liếc nhìn Đàm Lễ, lại quay sang nhìn Giang Nhất Triệt đang ngồi đối diện: “Tôi vừa phát hiện ra tay của anh cũng đẹp quá chứ, đeo nhẫn nhất định sẽ đẹp lắm đây.”

Âm lượng cô phát ra không nhỏ, nói xong lại liếc nhìn Đàm Lễ, quả nhiên, sắc mặt của anh lại tối sầm lại.