Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 11: Cổ



Lời của vị đạo sĩ kia nói ra khiến Hàn Khang Dụ không khỏi giật mình, yêu đến mạng cũng không cần còn có thể là chỉ ai nữa kia chứ. Chẳng lẽ tên đạo sĩ này biết được chuyện của hắn và y ở kiếp trước sao ? Không thể nào, Hàn Khang Dụ trước nay chỉ tin thần phật, không tin bói toán.


"Ngươi nói vậy là có ý gì ?"
Hàn Khang Dụ cố tỏ ra bình tĩnh hỏi ngược lại vị đạo sĩ kia


"Ta nói gì thì người cũng rõ kia mà"
Bây giờ mới để ý vị đạo sĩ này khá trẻ so với những người mà hắn từng gặp, chỉ là khuôn mặt khá tầm thường nên không khiến người khác chú ý.


"Ngươi đừng cố tỏ ra thần thần bí bí. Ta..."
Hàn Khang Dụ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị vị đạo sĩ kia chặn lại.


"Ta không đến để đôi co với ngươi, ta là đến để cứu cái mạng nhỏ của y"
Vị đạo sĩ vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn về Cảnh Ninh


"Ngươi đừng có nói bậy, Cảnh Ninh vẫn..."
Hàn Khang Dụ vẫn là chưa nói hết câu thì đã bị làm cho sợ hãi.


Cảnh Ninh từ nãy giờ vẫn ổn chỉ là bỗng dưng lại ngất xỉu, cả người đổ nhào về phía trước nếu không phải Hàn Khang Dụ nhanh tay thì hẳn là đã không đỡ kịp người rồi.


"Đạo sĩ, ngươi là có ý gì ?"
Dù đang rất hoảng loạn nhưng Hàn Khang Dụ vẫn đủ thông minh để biết rằng người trước mắt này có thể giúp hắn cứu y.


"Y đã bị người khác hạ cổ"


"Vì sao ngươi lại biết trong khi ngươi còn chưa bắt mạch cho y, chẳng lẽ cổ là do ngươi hạ?"
Hàn Khang Dụ vẫn không mấy tin người trước mặt này. Hắn biết người này có thể cứu Cảnh Ninh nhưng hắn không đảm bảo được việc cổ có phải do người này hạ hay không hoặc mục đích của người này khi đến gặp bọn họ là gì.


"Ngươi không tin ta cũng không sao nhưng ta đến đây chỉ để cứu y, đời trước ta đã không kịp làm gì thì đời này ta không thể lại để người khác hại y nữa"


Khi nghe xong câu nói này thì Hàn Khang Dụ đã tin vị đạo sĩ hơn trước, hắn đoán có lẽ người này biết về chuyện trùng sinh của hắn nhưng hiện tại không phải là lúc để lo chuyện này. An nguy của Cảnh Ninh mới quan trọng.


"Chuyện này nói sau đi, đưa Cảnh Ninh hồi cung trước mới quan trọng"
Gã sai vặt đi theo vị đạo sĩ kia nói, từ nãy đến giờ hắn vẫn im lặng nên không ai biết hắn đang tồn tại.


Nói rồi họ liền nhanh chóng đưa Cảnh Ninh hồi cung.


"Y như thế nào rồi ?"
Hàn Khang Dụ từ lúc ôm Cảnh Ninh hồi cung đến lúc Vũ An Nghi bắt mạch cho y xong thì hắn vẫn luôn ngồi im lặng cầm tay của Cảnh Ninh.


"Hiện tại chỉ là hôn mê sâu nhưng sau bảy ngày nữa nếu không tìm được người hạ cổ để lấy máu của người đó làm giải dược thì ta không đảm bảo y có thể tỉnh lại nữa hay không"
Vũ An Nghi nói với giọng lo lắng. Y và Hoa Việt Bân đã tính đến chuyện tìm cách đến gần để bảo vệ Cảnh Ninh rồi, nhưng hai người bọn họ còn chưa kịp làm gì thì y đã cảm nhận được Cảnh Ninh không ổn rồi nên chỉ còn cách giả làm đạo sĩ đến giúp Cảnh Ninh.


"Rõ ràng sáng nay y vẫn còn rất khỏe mạnh, sao tự dưng lại bị người khác hạ cổ"
Hàn Khang Dụ vẫn không hiểu được tại sao lại như vậy, nếu có gì gây nguy hiểm cho Cảnh Ninh thì hắn đi chung với y rõ ràng sẽ biết được mà.


"Cổ này không phải mới được hạ, chỉ là do hôm nay cả hai người xuất cung, Cảnh Ninh tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nhiều hơn hẳn bình thường nên cổ phát triển mạnh hơn rồi dẫn đến y ngất xỉu"


"Nếu y không xuất cung vào hôm nay thì bao giờ mới thấy được biểu hiện bị hạ cổ của y?"


"Khoảng hơn hai mươi ngày nữa"


Hàn Khang Dụ hiểu rồi, hóa ra là muốn hạ cổ y để làm trì hoãn khiến hắn có nguy cơ không tham gia đại hội săn bắn vào tháng sau. Vì đại hội săn bắn là thời điểm các hoàng tử tranh nhau thể hiện cho phụ hoàng xem nên bớt được hắn thì bọn hoàng huynh, hoàng đệ của hắn liền được thêm chút cơ hội thể hiện. Chỉ là hắn không hiểu vì sao bọn họ lại nhắm đến Cảnh Ninh, chẳng lẽ là biết được đời này Cảnh Ninh chính là vảy ngược của hắn sao ? Không có khả năng này lắm vì cho đến nay hắn chưa có biểu lộ gì quá mức với y, đám quan lại bên ngoài cũng chỉ đồn thổi y là tâm phúc của hắn mà thôi.


Hàn Khang Dụ biết điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra người hạ cổ càng nhanh càng tốt để cứu Cảnh Ninh. Hắn không thể để y cứ vậy mà biến mất được vì hắn đã hứa đời này sẽ đối xử tốt với mình y rồi. Hắn rời khỏi phòng, đứng trước cửa phòng huýt sáo nhẹ một tiếng liền có một bóng đen đáp xuống trước mặt hắn.


"Ngươi mau phái người đến phủ nhị hoàng tử và Vương thừa tướng điều tra xem bọn họ có ai biết về cổ thuật hay có liên quan gì đến nó hay không, càng nhanh càng tốt"


Phân phó xong mọi chuyện Hàn Khang Dụ lại nhanh chóng quay trở lại bên Cảnh Ninh. Y vẫn nằm yên ở trên giường, gương mặt vẫn hồng hào như cũ cứ như là đang ngủ say mà thôi. Bình thường khi nhìn thấy gương mặt say ngủ này luôn khiến Hàn Khang Dụ cảm thấy bình yên đến lạ thường. Nhưng hôm nay cảm xúc bình yên đó đã bị thay bằng sự lo lắng.


Không gian càng yên tĩnh lại càng làm Hàn Khang Dụ sợ hãi. Từ lúc Cảnh Ninh ngất xỉu cho đến giờ hắn vẫn luôn trấn an mình phải bình tĩnh vì chỉ có bình tĩnh hắn mới có thể tìm cách cứu y nhưng giờ đây khi không gian quá đổi yên tĩnh thì nỗi lo lắng cùng sợ hãi đã dâng lên muốn trấn áp hắn.


Hắn sợ y cứ như thế mà sẽ ngủ mãi không tỉnh. Hắn sợ sẽ chỉ còn mình hắn tồn tại trên cõi đời này. Hơn hết là hắn sợ sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy nụ cười ngô nghê của y. Từ lúc trùng sinh đến nay mục tiêu của hắn chỉ có đối xử tốt với y hết mức có thể và trả mối thù của bản thân kiếp trước. Nhưng bây giờ nếu có thể chọn thì hắn muốn chọn Cảnh Ninh bình an tĩnh lại.