Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 144



Các nàng xuống núi, dân làng trên đường tò mò nhìn các nàng mang rổ và túi còn có hai con gà rừng trong tay Dương Quỳnh. Tuy dân làng luôn sống trong núi nhưng đồng ruộng màu mỡ nên thôn dân hiếm khi lên rừng.

Đoàn phim nghe Dương Quỳnh bắt được gà rừng cũng thấy hiếu kỳ. Có người rảnh rỗi đến góp vui.

Hai con gà rừng chưa chết, chỉ bị Dương Quỳnh đánh ngất. Bây giờ tỉnh lại, kêu "ó ó", muốn chạy.

Dương Quỳnh thấy đầu bếp của đoàn đến, đưa một con cho hắn: "Anh Kim, anh lấy con này nấu cho đoàn mình ăn đi."

Cô không nỡ đưa con mập vì đây là để tẩm bổ cho Thu Hoa của cô. Mọi người góp vui, ồn ào rồi rời đi. Dương Quỳnh xuống bếp hầm gà rừng cho mềm rồi cho nấm vào, hương vị vô cùng thơm ngon. Trong nhà có đứa nhỏ tên Sơn Hạnh nhìn cô nấu mà thèm.

Dương Quỳnh múc một chén lớn có thịt gà, có nấm cho bé, Sơn Hạnh bưng chén, vừa cười vừa chạy đi.
Dương Quỳnh quay đầu thấy Tề Duyệt và Liễu Du cũng đang chờ mong. Tuy hai người không xuất thân phú quý, nhưng các nàng là dân thành phố, chưa từng ăn gà rừng, nấm rừng đặc biệt là do mình hái thì càng ngon.

"Hai đứa tự múc đi, chị đi đưa cho Thu Hoa, uống nhiều canh vào, canh bổ nhất đó." Cô bưng chén nhiều canh ít thịt vào phòng, thấy Thẩm Thu Hoa vừa tắm xong.

Thẩm Thu Hoa không chịu được mồ hôi, nàng thấy người dính dính nên vừa về đã tắm. Nông thôn muốn tắm phải nấu nước, may mắn bếp nấu nước khác với bếp nấu cơm.

"Mệt lắm không em? Uống canh đi rồi chị mát xa cho. Em ngủ một giấc, sáng dậy là khỏe." Dương Quỳnh dâng chén canh như vật quý đến cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nhìn chén canh trong suốt, cười, nhận muỗng, nếm thử: "Quả nhiên thơm ngon, khác với bình thường."
"Đương nhiên rồi! Ngày thường dù có bán gà rừng cũng không ngon bằng. Nếu em thích ăn, sau này chị sẽ thường vào núi săn." Dương Quỳnh cảm thấy hôm nay thu hoạch không tệ, đã sớm có ý muốn vào rừng tìm gà rừng ăn.

"Chị coi chừng người dân khiếu nại chị đó. Người ta sống nhiều đời ở đây, chị vừa đến đã bắt gà hái nắm, không phải là chiếm tài nguyên người ta sao." Thẩm Thu Hoa không muốn phiền phức. Dựa núi ăn núi, nàng cảm thấy đây là tài sản của dân làng.

"Cùng lắm thì chị đưa tiền. Mấy món này ở ngoài có tiền cũng khó mua. Mua được cũng không yên tâm, ai biết có phải người ta tự trồng không? Tự mình bắt chị mới yên tâm hơn nữa còn bồi bổ được cho em." Dương Quỳnh nhìn nàng uống canh, trong lòng vui vẻ.

Đang vui thì Thẩm Thu Hoa đút cho miếng gà ăn. Cô nhìn thấy yêu thương trong mắt nàng: "Em biết chị thương em nhưng chị phải biết chăm mình. Nếu chị bị thương thì em đau lòng lắm."
Lời này còn ngon hơn miếng thịt trong miệng. Hai người em một miếng chị một miếng, thịt gà chui phân nửa vào bụng Dương Quỳnh. Thẩm Thu Hoa không thích ăn thịt, nàng chỉ ăn nấm và uống canh.

Ăn xong hai người ngồi trò chuyện một lúc, Dương Quỳnh thấy Thẩm Thu Hoa hơi mệt. Cô bảo Thẩm Thu Hoa nằm trên giường, mát xa cho nàng. Chỉ chốc lát, Thẩm Thu Hoa đã ngủ mất.

Dương Quỳnh mát xa cho nàng xong, chỉnh chăn lại cho nàng thì thấy Tề Duyệt thò đầu ở cửa. Nàng thấy Thẩm Thu Hoa ngủ rồi, lập tức chui vào.

"Chị Thu Hoa ngủ rồi hả chị?"

Dương Quỳnh gật đầu hỏi: "Hai đứa em đến đây làm gì? Đi đâu chơi mà nãy giờ chị không thấy?"

Tề Duyệt lườm cô bảo: "Chị còn nói? Hai chị cứ úm nhau trong phòng, em và tiểu Duyệt sao có thể không biết ngại mà chui vào chơi."

Dương Quỳnh vừa giơ nấm đấm, Tề Duyệt đã rụt cổ.

"Thu Hoa ngủ rồi, hai đứa về phòng đi." Cô đứng lên tính dọn lại bệ bếp. Tuy cô luôn không chú ý nhiều chuyện nhưng thói quen dùng xong phải đặt vào vị trí cũ vẫn không đổi. Dùng đồ nhà người ta đương nhiên phải dọn sạch.

Vừa ra đã thấy Liễu Du và Sơn Hạnh đang rửa chén ở bếp. Sơn Hạnh thấy Dương Quỳnh, cười đáp: "Ba con cảm ơn cô đã đưa thịt gà cho con, nó có thể tẩm bổ cho bà con. Ba bảo lần sau muốn lên núi với cô để bắt gà rừng."

Dương Quỳnh xoa đầu con bé hỏi: "Ba con cũng có thể lên núi bắt gà rừng được mà. Sao lại không đi?"

Sơn Hạnh lắc đầu đáp: "Vậy con phải đi hỏi ba." Nói rồi chạy đi.

Dương Quỳnh quen vận động, cô phải hoạt động đến đẫm mồ hôi mới thoải mái. Cô ngồi trong vườn, xé nấm vừa hái về, phơi khô trên rèm tre.

Ba Sơn Hạnh đi đến, vừa hút thuốc vừa hỏi: "Tiểu Dương, sao cô bắt được gà rừng? Gà rừng trên núi khôn lắm, dân làng khó bắt được tụi nó."

"Tôi dùng viên đá ném một con, rồi dùng dao chém con còn lại." Dương Quỳnh nói rồi cũng tò mò: "Anh Tôn, trong núi của thôn anh, cái gì cũng có, sao không thấy các anh hái hay bắt về?"

Ba Sơn Hạnh thở dài: "Mấy năm trước, dân làng cũng nhân lúc trời đẹp lên núi săn bắn. Sau đó, có người bị thú dữ tấn công, còn có người chết nên không ai dám lên nữa. Vì mấy món trên rừng không đáng mạo hiểm."

Dương Quỳnh nghe vậy hoảng sợ: "Vậy sao tôi dẫn người lên núi, các anh không ngăn lại?"

Hắn đỏ mặt, may mắn trời tối không thấy rõ: "Phong cảnh thôn tôi đẹp nên hay có đoàn phim đến quay. Nếu như việc trên núi có thú dữ bị phát hiện, ai mà muốn đến đây quay phim?"

"Vậy sao bây giờ anh lại nói tôi nghe?" Dương Quỳnh hứng thú hỏi.

Hắn xoa tay: "Tôi thấy cô có bản lĩnh, cũng là người kín miệng sẽ không nói chuyện này ra ngoài."

"Mà thú dữ là con nào? Có xuống núi tấn công người không?"

Hắn lắc tay nói: "Không đâu. Chuyện chúng tôi thấy thú dữ đã nhiều năm trước rồi đến giờ chúng tôi cũng không gặp lại. Tôi nghĩ là lợn rừng vì chỉ có số ít người nhìn thấy, khi đó họ bị dọa chỉ nói giống lợn rừng nhưng lớn hơn nó."

"Lợn rừng sao." Dương Quỳnh cảm thấy bớt hứng thú. Còn tưởng rằng là thú dữ hiếm có nào? "Lợn rừng là động vật được quốc gia bảo vệ, không thể săn gϊếŧ." Cô cảm thấy có gặp thì cũng nên tránh.

"Chúng ta lên đó bắt gà hay thỏ cũng được." Ba Sơn Hạnh nóng lòng muốn thử.

Dương Quỳnh lắc đầu: "Anh Tôn, nếu đi thì chỉ mình tôi là được rồi. Anh còn cần nuôi gia đình, lỡ gặp chuyện, tôi không chịu trách nhiệm nỗi."

Ba Sơn Hạnh muốn khuyên, Dương Quỳnh đã giơ tay ngăn cản: "Anh yên tâm, đồ tôi săn được chắc chắn sẽ chia một nửa cho anh. Nhưng việc này đừng để lộ ra ngoài, hai chúng ta biết là được rồi." Cô nhìn nấm đang phơi: "Mấy cây nấm này phơi khô, tôi sẽ mang đi. Anh trông chúng giúp tôi."

"Được, cô yên tâm." Tuy hắn không thể cùng lên núi với Dương Quỳnh nhưng nghe có thể chia được mồi. Chỉ người thành phố mới thấy nấm tốt chứ dân núi bọn họ không quan tâm đến chúng.

Dương Quỳnh đợi sau ngày mưa lại mang giỏ và dao lên núi. Lần này cô có chuẩn bị, không ai đi theo nên tốc độ đi mau chóng. Trên đường cô thấy nấm, mộc nhĩ sẽ hái một ít mang về. Tuy nhiều lần gặp được gà rừng nhưng cô không tham, bắt được hai con là ngừng.

Trong rổ toàn là đặc sản trên núi nên cô không thể xách gà rừng về như vậy quá nổi bật. Cô còn phải chia một con với nhà Sơn Hạnh nên cô không thể để lộ ra. Dương Quỳnh đến bên suối gϊếŧ gà, cô rút lông, làm sạch phần bụng rồi cắt thành miếng gói vào bịch nilon nhét vào giỏ rồi mới về thôn.

Sơn Hạnh thấy Dương Quỳnh, vội vàng chạy đi tìm ba. Ba bé đang làm việc, mẹ bèn bảo em yên lặng. Nàng đỡ lấy giỏ lớn của Dương Quỳnh, thấy cô lấy thịt gà ra, kinh ngạc không thôi.

"Đây là phần của nhà chị. Chị mau nhận đi đừng để người ngoài thấy. Còn chỗ này tôi mượn bếp nhà chị hầm canh."

Mẹ Sơn Hạnh vỗ đùi. "Tiểu Dương, cô khách sáo quá. Cô đã phân đồ cho nhà tôi sao tôi có thể để cô nấu canh? Cô cứ giao thịt gà cho tôi, tôi sẽ hầm canh giúp cô."

"Vậy được. Cảm ơn chị." Dương Quỳnh không khách sáo. Cô tiếp tục phơi nấm lên sào trúc, mẹ Sơn Hạnh bảo cô bé đến giúp cô. Dương Quỳnh mừng rỡ, rửa sạch giỏ rồi đi tìm Thẩm Thu Hoa.

Hôm nay Thẩm Thu Hoa có nhiều suất diễn. Nàng đã thành thạo ngôn ngữ ký hiệu và sử dụng linh hoạt, bây giờ người gặp khó lại là diễn viên đối diễn với nàng, phải nhớ rõ ký hiệu cuối cùng của nàng, phải biết khi nào nhìn ký hiệu, khi nào diễn tiếp.

Thẩm Thu Hoa không có lời thoại, ngoại trừ dùng tay miêu tả thì chỉ có thể diễn xuất bằng biểu cảm. Đặc biệt là đôi mắt không thể hiện sự uyển chuyển, ngây thơ, trong sáng.

Thẩm Thu Hoa trải qua hai kiếp làm người, đôi mắt nàng chứa nhiều cảm xúc nhưng đây là điều khiến đạo diễn đau đầu. Dưới sự chỉ dẫn của các tay lão luyện trong nghề cộng thêm sự thông minh, Thẩm Thu Hoa cũng tìm được cảm giác ngây thơ, trong sáng.

Đôi mắt ấy như trẻ thơ, không chút vấy bẩn. Đạo diễn Hàn Dũng cảm thấy lúc trước mình chọn nàng là sáng suốt. Cô diễn viên này thật sự rất có tâm với nghề, không chỉ chịu khó nghiên cứu nhân vật, còn dỗ các diễn viên kỳ cựu vui vẻ.

Cuộc sống trong núi an nhàn, các diễn viên thâm niên cũng không có mưu tính, cả đoàn phim chìm trong không khí hết lòng đóng phim. Bọn họ càng diễn càng thấy thú vị nên sức sáng tạo cũng tăng cao, đưa ra rất nhiều kiến nghị tốt cho đạo diễn.

Gần đây Thẩm Thu Hoa rảnh rỗi, nàng được các thầy thay nhau chỉ dạy, diễn xuất tiến bộ nhanh chóng. Dương Quỳnh nhìn thấy Thẩm Thu Hoa luôn tươi cười cũng vui lây.