Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 154: 154





“Kế hoạch là như cũ.

Lưu Béo dắt Đan Đan và Tuyết Tuyết lên ngọn núi kia đi.

Còn ta, Huyết Phong và Đại Cathay sẽ tiên phong.

Khi nào ngươi khai hỏa, chính là lúc hành động.

Như lúc đánh với gấu mẹ, nhưng phải cẩn thận đừng bắn trúng gấu mẹ.

Chúng ta cũng phải cẩn thận đừng để gấu mẹ ngộ thương.”
“Hiểu hết tình hình chưa?”
Ma Tùng Quân đưa cái điện thoại có hình ảnh gấu mẹ và gấu đen đang đánh nhau cho cả nhóm xem, sau đó bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho từng người.
“Đã hiểu!” – Lưu Béo gật đầu nói.
“Xuất phát.

Huyết Phong đệ cứ tấn công trước.

Cẩn thận luồng gió của cả hai con, đừng nhảy từ xa, tiếp cận gần rồi hãy nhảy.”
“Đại Cathay, đừng ném thương đi.

Đây không phải là trò ném lao, lần sau ném đi là đi luôn đấy.”
“Rõ rồi Quân ca.”
“Hiểu hiểu.”
Cả hai gật đầu nói.
...
“Grừ~~”
“Grào!!!!”
Tiếng gầm rú vang lên giữa thung lũng Hồ Ma.

Gấu mẹ và gấu đen lao vào cắn xé nhau, chúng vật nhau ra giữa thung lũng, liên tục giáng cho nhau những cú tát trời giáng.

Mặt đất xung quanh xuất hiện không biết bao nhiêu là vết nứt lớn nhỏ.
Khắp người gấu mẹ lúc này bọc lấy một bộ giáp băng cứng cáp, còn gấu đen thì bọc trên mình một ngọn lửa rực cháy, khiến cho tuyết xung quanh tan ra thành nước.


Điều làm Ma Tùng Quân ngạc nhiên hơn cả, chính là giáp băng của gấu mẹ thế mà có thể đối chọi được với ngọn lửa của con gấu đen kia.

Làm sao có thể có chuyện đó? Thế chẳng phải nói lửa của Đại Cathay còn mạnh hơn lửa của con gấu đen? Càng không thể nào có chuyện này được.
— QUẢNG CÁO —
[Sức mạnh của gấu mẹ cần vận hành qua hai bước.

Ban đầu gấu mẹ trong trạng thái bình thường sẽ rất dễ bị tổn thương với lực tác động mạnh.

Bước thứ nhất khi hình thành giáp băng, gấu mẹ phải tự đóng băng chính các tế vào của mình trước, khiến cho nó trở thành một lớp giáp băng mềm bên trong.

Bước thứ hai chính là tạo giáp băng cứng ở bên ngoài.

Khi cả hai bước được hoàn thành thì chỉ số phòng thủ của gấu mẹ cực kì cao.]
[Lần trước là do gấu mẹ khinh địch, không đặt túc chủ và đồng đội túc chủ vào mắt nên nó chỉ đang thực hiện bước đầu tiên ở các bộ phận bị tấn công.

Thậm chí còn chưa hoàn thành bước đầu tiên đã bị xuyên thủng.

Hiện tại trạng thái của gấu mẹ lúc này mới là trạng thái mạnh nhất, nhưng vì vết thương ở phần ngực khá sâu, nên lớp băng ở đó mỏng hơn những chỗ khác.]
Lập tức Phiền Bỏ Mẹ giải thích cho Ma Tùng Quân nghe.

Được giải đáp thắc mắc, Ma Tùng Quân thầm hô may mắn là mình quá yếu nên gấu mẹ mới không đặt vào mắt.

Nếu lọt vào mắt nó ngay từ đầu, sợ rằng ngày hôm qua không thể đánh bại nó dễ dàng như thế.
“Con gấu đực thì sao? Sức phòng thủ thế nào?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Phòng thủ của nó kém hơn, hệ thống đang tiến hành quét sơ bộ.

Từ thông tin ban đầu cho thấy nó là dạng chuyên tấn công bằng Hỏa, còn Phong thì dùng để phòng thủ.

Túc chủ để ý nó có hai luồng lửa, luồng bên ngoài để tấn công, luồng bên trong sát cơ thể của nó vận hành chung với gió, chạy theo một vòng xoáy nhất định.

Khi gấu mẹ tấn công, gió sẽ tập trung ở đó để cản bớt sát thương lại.

Do trong gió có lửa, nên túc chủ rất khó thấy, để Phiền Bỏ Mẹ vẽ ra các mũi tên quanh người nó cho túc chủ.]

Trước mắt Ma Tùng Quân bắt đầu hiện lên những mũi tên quanh người gấu đen.

Gấu mẹ lúc này vật gấu đen xuống rồi cắn vào tai gấu đực, mũi tên lập tức dồn lên trên phần tay của gấu đen, nó cuộn thành vòng xoáy để cản lại, cộng thêm với cả lửa.
Dù cắn được gấu đen, nhưng miệng của gấu mẹ cũng bị bỏng không ít.

Tiếp đến lại thấy gấu mẹ vật gấu đen sang bên cạnh, dùng tay tát thẳng vào mặt gấu đực.

Những móng vuốn bén nhọn tạo ra đường gió ngọt lịm cắt xuống cơ thể của gấu đen.

Nhưng trong mắt Ma Tùng Quân hắn lại thấy vô số mũi tên lao đến cánh tay của gấu mẹ, như để cản lại lực vỗ kia.
Nói thì chậm, thực tế diễn ra lại rất nhanh.

Ma Tùng Quân vẫn chưa tấn công vội, hắn dặn Huyết Phong và Đại Cathay đứng yên quan sát tình hình cùng hắn.

Trước khi nắm rõ được cách thức phòng thủ và tấn công, tuyệt đối không thể lao đầu vào đánh ẩu.
Còn khoảng vài phút nữa Lưu Béo mới leo lên được ngọn núi trên kia, Ma Tùng Quân tranh thủ gọi Huyết Phong và Đại Cathay lại để họp bàn chiến thuật.

Cách chiến đấu bắt buộc phải thay đổi, áp sát gấu đen như đánh với gấu mẹ dường như hơi khó.

Chỉ có thể tấn công cùng lúc để phân tán hiệu quả phòng thủ của nó đi thì mới đánh trúng được.
Vấn đề lớn nhất vẫn là lửa của gấu đen.

Vẫn giữ cách tấn công bằng lôi điện, nhưng chỉ hai viên ma tinh thạch hệ Lôi và đổi một viên thành ma tinh thạch hệ Thủy.

Bên kia Huyết Phong cũng đổi thành một Thủy một Lôi.
Còn Đại Cathay, vốn có thể thay đá được, nhưng như vậy lại không hiệu quả cho lắm.

Sợ sẽ bị nghịch với hệ của hắn, tự mình tổn thương mình.

Thôi thì cứ để cho Đại Cathay lao vào đánh, dù sao hắn cũng là kẻ bất tử.
...
“Béo ca ca, đừng bắn nhầm gấu mẹ đó.” – Yên Nhược Đan bên cạnh líu ríu nói.

Bình thường con bé lúc nào cũng hồ nháo, nhưng lần này lại nhỏ nhẹ cầu xin Lưu Béo.

Thấy thế Lưu Béo mỉm cười, vỗ ngực đảm bảo.

“Yên tâm, cứ để cho ca.”
Yên Nhược Tuyết đứng bên cạnh ôm chặt lấy con Meo, tuy con bé không nói gì nhưng cũng đang rất lo lắng.

Ở khoảng cách xa thế này, chúng không thấy được mấy con gấu con, với Lưu Béo thì hắn thấy.

Ở cách trận chiến hai con gấu không xa, ngay bên cạnh bờ hồ có ba con gấu nhỏ.

Trong đó một con nằm bất động, hai con còn lại liên tục dùng mũi và tay để lay con gấu kia dậy.
Thở ra một hơi dài, Lưu Béo lấy hơi hít vào thật sâu sau đó đưa súng lên.

Hắn vẫn chưa bắn vội mà đợi cho đến khi gấu đen lộ ra sơ hở.

Hắn cần phải nắm được chuyển động của cả hai con gấu để tránh bắn nhầm, mặc dù hắn thừa biết sát thương từ súng không thể tổn thương được gấu mẹ.
Đúng lúc này, gấu đen vùng lên được, nó hất văng gấu mẹ sang một bên, thời cơ tốt như thế, nó chỉ đứng một mình nhưng Lưu Béo vẫn chưa bắn.

Hắn vẫn chờ đợi, đợi đến khi gấu mẹ đứng vững lại, lao đến tát vào đầu gấu đen, rồi lại dùng răng cắn vào đầu của gấu đen.
Gấu đen hất văng gấu mẹ ra thêm lần nữa, nó tát trở lại một cú khiến cho lửa bắn lên tung tóe.

Một mảng băng trên vai gấu mẹ rớt xuống, lông bị cháy khét, nó rú lên một tiếng rồi dùng toàn bộ sức lực húc lấy gấu đen.
Thời khắc đó, cuối cùng Lưu Béo cũng nả đạn.

Hắn bắn điểm hạ, một lúc hai viên, nhưng thao tác lại cực kì nhanh, trong năm giây hắn bắn ra hơn nửa băng đạn.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng...”
Chuỗi âm thanh dài vang lên, tất cả viên đạn đều ghim thẳng vào người gấu đen, từ vùng bụng cho đến vùng đầu.
“Bụp bụp bụp...”
Bấy giờ, Ma Tùng Quân đang chăm chú quan sát.

Khi tiếng đạn cất lên, hắn thấy được viên đạn găm thẳng vào thịt của gấu đen.

Tuy nhiên chỉ được một nửa thì lại rơi ra ngoài do hai con gấu đang vật nhau.

Những đầu đạn rơi xuống, cái nào cũng nhuốm máu khiến cho Ma Tùng Quân vui mừng trong thoáng chốc.
“Gràooooooo!!!”
Gấu đen thét lên một tiếng đau đớn, nó trở nên cuồng bạo, dùng hai tay vỗ thẳng lên đầu gấu mẹ khiến cho giáp băng vỡ nát.

Sau đó há miệng lên định cắn vào cổ gấu mẹ.

Đúng lúc này Huyết Phong đã chạy tới bên dưới tự lúc nào, hắn bật lên không trung, tung ra một cước đá thẳng vào mỏ gấu đen khiến cho đầu gấu đen bị đánh bật sang một bên, cứu gấu mẹ khỏi bị cắn.

Đại Cathay cùng lúc cũng lao đến, một tay cầm thương phi thẳng lên ngực của con gấu đen.
— QUẢNG CÁO —
Ma Tùng Quân vác theo kiếm đã kích hoạt sẵn, lao đến chém thẳng vào chân con gấu đen.

Lưỡi kiếm được bọc bởi nước sắc bén và lôi điện tí tách xung quanh.

Kiếm vừa chém tiếp xúc với lửa của con gấu, nước lập tức bốc hơi, nhưng điện vẫn còn đó.

Khi nước bốc hơi tạo ra một luồng khí vừa nóng vừa lạnh, cộng thêm lôi điện tiếp xúc với lửa tạo ra một loạt vụ nổ nhỏ đánh văng cả Ma Tùng Quân sang một bên.
Nhưng trước khi hắn bị đánh văng đi thì đã kịp để lại một dây boom ngay dưới chân nó.

Trên đầu con gấu, Huyết Phong ném thẳng một dây boom đã rút chốt vào miệng.

Còn Đại Cathay thì chơi đòn hi sinh, hắn không ném xuống hay cột lại được nên treo thẳng sợi dây boom vào cây thương đã ghim vào ngực gấu đen.
Ngay khi hoàn thành xong, cả ba rơi xuống mặt đất cắm đầu cắm cổ chạy.
“ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!!!!!!!”
Một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Khói lửa tỏa lên tận trời, tạo ra một cảnh tượng hùng vĩ giữa thiên nhiên đầy nguy nga tráng lệ này.
Sau khi chuỗi âm thanh nổ kết thúc, cả ba người Ma Tùng Quân đang ôm đầu nằm dưới đất liền quay người đứng dậy xem xét tình hình.

Trước mắt bọn họ, con gấu đen đứng thẳng bằng hai chân, nhìn chằm chằm lấy bọn họ bằng đôi mắt đầy giận dữ.
Cái miệng dưới của nó bị boom nổ cho tan tác, nửa miệng trên thì cháy khét.

Nhưng mà ngực của nó thì chẳng bị thương mấy, bất quá dưới chân cũng bị thương đôi chút, lông cháy khét lộ ra thịt đỏ hỏn bên trong, máu cũng bắt đầu rỉ ra từ phần thịt đỏ đó.
Dù thế nào đi nữa, nó vẫn còn đứng được, vết thương ở miệng không hề chí mạng đối với nó.

Ma Tùng Quân không hiểu tại sao phần ngực của nó lại không bị thương gì ngoài việc lông của nó rụng xuống phân nửa.

Chắc là nó chỉ cản được một vụ đánh boom, ở mặt chặn không kịp, dưới chân thì cũng không kịp.
Nhìn kỹ mới thấy các mũi tên đều đi ra từ phần ngực của nó, vậy chứng tỏ chỗ đó là nơi phòng thủ mạnh nhất.
“Ngươi còn dùng thương như thế nữa, ta nói Lưu Béo đấy.” – Ma Tùng Quân vẫn nhìn chằm chằm gấu đen, nhưng lại gằn giọng mắng Đại Cathay.
“Chuyện đó quan trọng sao? Nó sắp điên lên rồi kìa.” – Đại Cathay hét lên.
Tiếng thét của Đại Cathay như kích hoạt cơn điên loạn của con gấu đen, nó nhào tới hòng tấn công bọn họ.

Thì đột nhiên gấu mẹ ở bên phải nó, huỳnh huỵch lao đến húc văng gấu đen sang một bên..