Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 273: Sách Tu Tiên





Cửa hàng trang sức là do Phiền Bỏ Mẹ chốt sale thành công với hắn, nếu không Ma Tùng Quân chỉ muốn dồn điểm đó để cộng vào cửa hàng phương tiện hoặc cửa hàng ngoại trang.

Bởi các cửa hàng khi nâng cấp thường có hai đặc quyền cơ bản.
Thứ nhất là giảm giá vĩnh viễn 10% trên tất cả các vật phẩm.

Thứ hai là tăng số lượng và chất lượng vật phẩm lên.

Vì thế điểm nâng cấp cũng rất quan trọng, nhưng nghĩ lại cửa hàng trang sức cũng cần thiết nên Ma Tùng Quân chọn nâng cấp luôn cửa hàng trang sức.
Bỏ cửa hàng trang sức qua một bên, Ma Tùng Quân nghía sang cửa hàng sách trước.

Ở đây có mỗi loại có mỗi phân nhánh khác nhau.

Trong đó nhánh võ thuật là đa dạng nhất, có sách dùng đến nội công, ngoại công – khí công.

Các đầu sách về khí công, thường là các sách chỉ dạy thể thuật.

Như Khống Ngục Thần Thuật của Ma Tùng Quân thuộc về khí công, cũng được xem là thể thuật.
Tiếp đó là phân nhánh của sách ma thuật.

Như đã nói, sách ma thuật rất thích hợp với thế giới này.

Thứ lực cần dùng là ma lực.


Mỗi đầu sách trong đây phẩm chất cao nhất chỉ có màu Tím.

Nhưng ngặt một cái lại không có sách cùng hệ với cả Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.
Sách cấp Tím thuộc dạng sách dành cho Ma Pháp Sư Trung cấp ở thế giới này.

Tìm một hồi, không có sách thích hợp.

Ma Tùng Quân lại ngó lên thời gian làm mới của cửa hàng.
“Cái gì? Hai ngày mới làm mới một lần, chủ động làm mới thì mất 10.000 Tích Điểm Cảm Xúc?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên.
Cái này quá hút máu người rồi, không thể chơi được.

Tay hắn run run bấm sang các phân nhánh khác, trong đó có độc thuật, nhẫn thuật, huyễn thuật, trận thuật, thuật pháp.
Đôi mắt Ma Tùng Quân dừng lai ở hai chữ thuật pháp.

Thuật pháp này là cái gì?
[Dùng để tu tiên đó túc chủ.]
“Tu tiên?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên.
Khái niệm tu tiên gì đó mà Đại Cathay và Lưu Béo lảm nhảm là có thật ư? Mà cũng đúng...!hắn còn bị đẩy đến thế giới này, Đại Cathay thì linh hồn cũng từ thế giới khác qua, đoạt xác người ta để sống đến tận ngày nay.

Chẳng có gì lạ nếu có thần linh tồn tại trên đời.
Mà cái Ma Tùng Quân khó hiểu chính là, con người có thể tu thành tiên thành thần hay sao?
[Chỉ là cái thuật pháp cùi bắp thôi túc chủ ơi.

Muốn tu thành tiên đâu có dễ, đây là thuật pháp do thần tiên lúc còn là con người, trong quá trình tu tiên để lại.

Cửa hàng của Phiền Bỏ Mẹ gom nhặt được ở nhiều thế giới khác nhau, nên mới có trong đây.

Số lượng quý hiếm, mất lần này, lần sau không có đâu.]
[Túc chủ thấy gì kia không, nó đó, tuy chỉ có có cấp Lam.

Nhưng đấy là sách tu tiên dành cho người mới, tu theo trường phái Hỏa hệ.

Đại Cathay quá ư là thích hợp.

Mua đi túc chủ, lần đầu Phiền Bỏ Mẹ giảm giá 50%, còn kèm theo một quyển sách hướng dẫn tu tiên Sơ cấp đến Thượng cấp.

Giảm giá lần này, lần sau không giảm giá.]
“...” – Ma Tùng Quân.
Mặc kệ Phiền Bỏ Mẹ, Ma Tùng Quân không mua.

100.000 điểm một quyển, có giảm giá một nửa thì vẫn là 50.000 điểm.
Hắn còn vài Tích Điểm Cảm Xúc để sống qua ngày, cho Đại Cathay nhịn vậy.


Dù sao thằng này cũng bất tử, đem ra chịu đòn vẫn còn tốt chán.
“Quân ca, đệ sơ chế xong hết đồ ăn rồi.

Hôm nay còn việc gì nữa không ca? Không thì đệ đi luyện tập, hắc hắc, không thể yếu hơn thằng cu Phong được.”
Lúc này Đại Cathay chạy tới, cười nói hớn hở hồn nhiên với Ma Tùng Quân.

Nghĩ lại, kiếp trước thằng này có phải là đại ca giang hồ không vậy? Cứ trông nó tưng tửng thế nào, Ma Tùng Quân lại thấy có lỗi.

Hay là bỏ 50.000 điểm ra mua quyển sách kia cho nó nhỉ?
Dù gì ở trong đội, khi thực hiện các nhiệm vụ, Đại Cathay cũng là người ăn đòn nhiều nhất.

Hắn luôn than vãn rằng bản thân chẳng thể nào gây ra được nhiều sát thương.

Nếu không có vũ khí do Lưu Béo chế tạo, sợ rằng với sức bình sinh của hắn, khó mà tiếp tục thăng tiến trong cái thế giới này được.

Chịu đòn giỏi là một chuyện, ít ra cũng phải đánh đấm được gì đó, cảm giác nó thỏa mãn hơn là đứng cho người ta đánh.

Bẩn thân Ma Tùng Quân cũng là người hiểu rõ chuyện này, nên hắn mới vò đầu bứt tai.
Trông thấy vẻ mặt Ma Tùng Quân biến đổi không ngừng, Đại Cathay thở dài quay mông đi chỗ khác nói với Yên Nhược Tuyết đang ngó về đây:
“Quân ca phát bệnh nữa rồi.

Tuyết Tuyết, con đi bắc nồi nước đi, cơm hôm nay để ta nấu.”
Bấy giờ Đan Đan đang cho Tiểu Bối ăn, nên không để ý đến Ma Tùng Quân.

Chuyện nấu cơm, hôm nay tới phiên Tuyết Tuyết phụ giúp, con bé lập tức thở phì ra một tiếng.

Thân hình bé nhỏ bê cái nồi nước to muốn gấp đôi tấm thân mà đặt lên trên bếp.
Vừa đặt lên xong, Yên Nhược Tuyết cảm giác đầu mình bị ai sờ lấy.

Rất nhanh con bé cảm nhận được chủ nhân bàn tay đó là ai, mà không cần phải quay đầu lại.

Đó là tay của Ma Tùng Quân, trong nhà, chỉ có tay của Ma Tùng Quân mới lớn đến thế.

Yên Nhược Tuyết híp mắt, tận hưởng việc Ma Tùng Quân xoa đầu mình.
“Đại Cathay, cầm lấy...” – Giọng Ma Tùng Quân run lên.
Nghe thế, Đại Cathay ngoái đầu lại, nhìn vẻ mặt nhăn nhúm của Ma Tùng Quân.
“Đau bụng hả ca?” – Đại Cathay hỏi.
“Không...! là xót tiền.

Sắp tới chắc chúng ta phải săn bắt bên ngoài nhiều hơn, nếu không chết đói cả đấy.” – Ma Tùng Quân cười khổ nói, hắn ra hiệu cho Đại Cathay mau cầm lấy mấy quyển sách trên tay hắn.
Chính xác là trong người hắn chỉ còn hơn 200.000 Tích Điểm Cảm Xúc, sau khi mua cho Đại Cathay quyển sách tu tiên gì đó xong.

Trên người Ma Tùng Quân còn hơn 150.000 điểm.


Mà số điểm này, dùng để sống đến lúc tìm ra thành trì kế tiếp.
Ai biết trong quá trình đó, còn gặp bất trắc gì nữa, đấy là còn chưa kể tiền lời luôn khấu trừ mỗi ngày cho đến khi hắn trả hết nợ.
“Cái gì đây ca?” – Đại Cathay nhận chồng sách trên tay Ma Tùng Quân.

Quyển sách đầu tiên có màu đỏ mọng như cà chua, trông cứ như một quyển truyện tranh.

Bên ngoài có ghi một dòng chữ theo phương thẳng đứng.

Ở trên tay Ma Tùng Quân thì chữ một kiểu, lúc chạm vào tay Đại Cathay thì lại ra chữ mà hắn hiểu.
“Thực Hỏa Linh Thụ Quyết?”
Đọc mấy dòng chữ trên tay, khiến cho Đại Cathay hiếu kỳ.

Hắn bắt đầu lật quyển sách ra, đọc các dòng chú thích ghi bên trong đó.

Đọc một lúc, Đại Cathay nhíu chặt hai hàng lông mày, sau đó lại nhìn Ma Tùng Quân.
Hắn cứ lặp đi lặp lại hành động như thế vài lần.

Sau cùng nhắm chặt mắt lại, như thể trong đầu hắn đang hiện lên vô số hình ảnh lạ kỳ.

Chừng nửa buổi sau, Ma Tùng Quân mặc cho hắn đứng như trời chồng ở đó mà đi nấu cơm.
Lúc này Đại Cathay đọc sang đến mấy quyển sách kia, trên quển sách trông có vẻ bình thường chỉ ghi mấy chữ đơn giản “Sách dạy tu tiên vỡ lòng của Phiền Bỏ Mẹ.” Kế đó là logo mặt chim lợn được in chìm.
Nấu cơm xong Ma Tùng Quân còn chưa kịp vươn vai thì Đại Cathay cùng lúc tỉnh dậy.

Hai mắt như bốc hỏa chạy đến ôm nẫng Ma Tùng Quân lên, nhấc cả người Ma Tùng Quân rời khỏi mặt đất mà hoan hỉ:
“Quân ca!! Ha ha ha, tu tiên, ta được tu tiên rồi.

Quân ca, ca lấy thứ này ở đâu ra vậy? Từ giờ ta có thể thành thần ha ha ha!!”
“Bốp!!”
Còn chưa cười xong, Đại Cathay bị Ma Tùng Quân xuống trỏ một phát ngay giữa đỉnh đầu.

Khiến cho hắn ôm đầu lăn quay sang một bên.
“Bớt nháo lại đi.

Ta thử đọc qua rồi, tu tiên gì đó không đơn giản như vậy đâu.

Sợ rằng hai năm sau ngươi mới có thể tu tiên được.” – Ma Tùng Quân lèm bèm nói..