Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 401: May mắn hợp thành





Ngoại trừ thời gian đi ăn căng tin, sau đó thuận tiện mang bữa sáng cho Vương Lộc, Chu Văn cơ hồ không bước ra khỏi nhà.

Sau khi có Tiểu lão hổ, hiệu suất cày quái tăng lên rất nhiều, Thứ nguyên kết tinh và trứng Phối sủng tuôn ra, vô luận số lượng và chất lượng đều tăng lên không nhỏ.

-May mắn + 5 đã cải thiện hiệu suất rõ ràng như vậy, nếu như tăng thêm vài điểm nữa, chẳng lẽ tỉ lệ rơi đồ tăng gấp bội?

Chu Văn thầm nghĩ, muốn đi kiếm thêm một đầu Phối sủng tăng may mắn nữa.

Bởi Mệnh cách Tiểu lão hổ có tính duy nhất, cho nên hắn mang thêm một đầu Tiểu lão hổ, sẽ không có hiệu ứng chồng chất may mắn, nên Chu Văn bây giờ cày Tiểu lão hổ nữa cũng vô ích.

-Chờ một chút, Mệnh cách Khí vận của Tiểu lão hổ không thể chồng chất sử dụng, như vậy nếu hợp thành không biết có tăng thêm không? Hai Phối sủng khác nhau dung hợp, có khả năng sinh ra Mệnh cách khác, tựa như Ngân Dực phi nghĩ và Thiên Tri Chu kết hợp, Mệnh cách biến thành Thiên Không Chi Vương, đem Tiểu lão hổ kết hợp với một con Phối sủng khác, không biết có thể thay đổi Mệnh cách khác, đem hiệu ứng may mắn chồng chất thêm không?

Chu Văn đang suy nghĩ, không biết chuyện này có khả thi hay không.

Nếu quả thật được như vậy, vậy hắn có thể đem Mệnh cách của Tiểu lão hổ kết hợp với một Phối sủng mạnh mẽ khác, thu được một đầu Phối sủng mới vừa mang thuộc tính may mắn vừa có lực chiến mạnh mẽ.


Hiện tại Chu Văn chỉ có thể tưởng tượng như vậy, Nhân vật tí hon không thể chết, như vậy Phó bản không thể quét mới, những ý nghĩ này đều viển vông, bây giờ không thể nào đi cày Tiểu lão hổ được.

Bởi mấy ngày hôm nay Phó bản không được quét mới, Chu Văn cơ hồ đem quái trong các Phó bản cày hết, từ khi đạt được điện thoại thần bí đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Văn gặp phải tình huống dở khóc dở cười.

Mặc dù có một số Phó bản như Lão Quân sơn… vẫn còn chưa cày, nhưng Chu Văn không dám đi, sợ Nhân vật tí hon chết bên trong đấy.

May mắn Chu Văn có rất nhiều sách cần xem, cũng không đến mức không có gì để làm, mỗi ngày hắn trầm mê trong tri thức, vô phương kiềm chế.

Trịnh Thiên Luân muốn khóc cũng không khóc nổi, vốn hắn nghĩ đến cách, lợi dụng quan hệ đồng học, nghĩ rằng lấy một sợi tóc Chu Văn không khó lắm, hắn bắt đầu tìm thành viên Huyền Văn hội, nói muốn cùng bọn hắn liên hợp hành động, hi vọng Lý Huyền và Chu Văn tham gia.

Tất cả phí tổn đều do hắn phụ trách, vì thế hắn còn bỏ ra cái giá rất lớn, kiếm một chút giấy thông hành đi đến một số Dị thứ nguyên lĩnh vực đặc thù.

Nhưng ai Lý Huyền nói Chu Văn đang bế quan, xin miễn hết thảy các hoạt động, kết quả tiền bỏ ra nhưng không thấy Chu Văn.

-Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Trịnh Thiên Luân vạn phần lo lắng, thời gian quái nhân kia cho hắn còn không tới một ngày, hắn nhất định phải lấy được tóc Chu Văn mới được, hắn không dám tưởng tượng hậu quả thật bại, không dám suy nghĩ đến hình ảnh con chó hoang kia.

Trịnh Thiên Luân suy nghĩ rất nhiều phương pháp, kết quả lại đều thất bại, cuối cùng không có cách nào khác, hắn chỉ có thể đi tìm Chu Văn, dù như thế nào cũng phải lấy được sợi tóc của hắn.

Chu Văn đang đọc sách ở ban công trên lầu hai, ánh nắng rơi trên người, khiến thân thể hắn ấm áp, cảm giác hết sức thoải mái.

Bởi vòng tai Đế Thính một mực đang ở trên lỗ tai hắn, cho nên Trịnh Thiên Luân chưa đến cửa viện, Chu Văn đã nghe được thanh âm Trịnh Thiên Luân hướng về bên này.

-Hắn tới làm gì?

Chu Văn thầm nghi hoặc, rõ ràng Trịnh Thiên Luân đang hướng về chỗ hắn đi tới, sắp tới cửa sân trước.

-Nhất định phải lấy được tóc của hắn…Nhất định phải lấy được tóc của hắn…

Chu Văn cẩn thận nghe ngóng, nghe được thanh âm Trịnh Thiên Luân lẩm bẩm, hắn gần như không phát ra thanh âm, người bình thường đứng cạnh hắn chưa chắc đã nghe được, nhưng có Đế Thính phụ trợ thì khác, Chu Văn vẫn có thể nghe rõ ràng.

-Hắn muốn tóc người nào? Ta sao? Muốn tóc ta làm gì?


Chu Văn lập tức có chút liên tưởng không tốt.

Bên trong Liên bang có rất nhiều lực lượng Dị thứ nguyên thần kỳ, truyền thuyết bên Tây khu có một số người có thể lợi dụng Nguyên Khí kỹ nguyền rủa, cho dù người ta ở cách hắn thiên sơn vạn thủy vẫn có thể nguyền rủa chết.

Trước mắt Chu Văn không hiểu rõ phương diện này lắm, đánh nhau bình thường, vô luận đối phương là Sử thi cường giả nhân loại hay Sử thi Phối sủng, Chu Văn đều có lực đánh một trận, nhưng loại hình không thấy đối phương mà chiến đấu này, rất dễ bị trúng chiêu của đối phương.

Đối đầu với loại sức mạnh này, cho dù có lực lượng hủy thiên diệt địa, nhưng không thể tìm thấy mục tiêu đả kích, hoàn toàn không có đất dụng võ.

Tựa như chuyện thăm dò Dị thứ nguyên lĩnh vực, không ít cường giả nhân loại mạnh mẽ tiến vào thăm dò, nhưng không thể nhìn thấy Dị thứ nguyên sinh vật, trực tiếp chết oan uổng, không phải bọn hắn không đủ mạnh, mà năng lực đối phó với lực lượng không biết quá kém, lực lượng mạnh đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là mãng phu.

Đương nhiên, nói đến mãng phu, có thể nói đến vị anh hùng Hạ gia, trước kia tu luyện Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, đạt tới trình độ vạn pháp bất xâm, không có lực lượng nào có thể giết chết hắn.

Có điều cuối cùng hắn vẫn bị mắc lừa, rơi vào bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, kết thúc không yên lành.

Cho nên Chu Văn một mực tin tưởng vững chắc một câu, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, có thể không mạo hiểm nên không mạo hiểm, dù sao mạng chỉ có một.

Thời điểm Chu Văn đang suy tư, Trịnh Thiên Luân đã đứng bên ngoài nhấn chuông cửa.

-Xem ra là người cục giám sát tới.

Chu Văn đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, suy nghĩ một chút, xuống mở cửa, hắn muốn một chút thông tin từ chỗ Trịnh Thiên Luân, xem xét người từ cục giám sát gửi tới là ai.

-Trịnh Thiên Luân, tìm ta có chuyện gì?

Chu Văn nhìn ra ngoài hỏi Trịnh Thiên Luân.

-Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, có thể cho ta vào được không?

Trịnh Thiên Luân cẩn thận từng li từng tí nói.

-Vào đi.

Chu Văn một mực duy trì đề phòng, luôn giữ khoảng cách với Trịnh Thiên Luân.


Ai biết Trịnh Thiên Luân sau khi vào cửa, trực tiếp đóng cửa một cái, bịch một tiếng quỳ xuống:

-Chu Văn, xin ngươi cứu ta, ngươi không cứu ta, lần này nhất định ta chết chắc.

-Ngươi làm cái gì vậy?

Chu Văn khẽ nhíu mày.

Trịnh Thiên Luân nói:

-Khuya ngày hôm trước, ta xin phép về nhà, thời điểm đang đi trên đường, đụng vào một tên trung niên cổ quái…

Trịnh Thiên Luân đem chuyện phát sinh đêm hôm đó nói với Chu Văn, hắn nghĩ tới nghĩ lui, muốn mạnh mẽ cướp lấy tóc Chu Văn là chuyện không thể nào, hơn nữa hắn biết Chu Văn là người An gia, hắn không đắc tội nổi.

-Chu Văn, ta van cầu ngươi, cứu cứu ta đi, ta thật không muốn chết.

Trịnh Thiên Luân nói xong, muốn dập đầu.

Chu Văn duỗi tay vịn chặt Trịnh Thiên Luân, tuy hắn không có hảo cảm gì với Trịnh Thiên Luân, tuy nhiên cả hai không có thù oán gì, đối phương chủ động tới tìm hắn, khiến hắn có chút không được tự nhiên.

Nhưng ai biết tay Chu Văn vừa mới đụng phải Trịnh Thiên Luân, chỗ hai người tiếp xúc, chỗ đó của Trịnh Thiên Luân đột nhiên nổ tung, hai cánh tay trong nháy mắt biến thành sương máu.