Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 496: Có chút mát mẻ





Chu Văn biết hiện tại mình chỉ là một con mèo, hơn nữa còn mất đi lực lượng, khẳng định không giải quyết được cục diện hiện tại, may mắn hắn vẫn có thể gửi tin nhắn, trước đó hắn đã nhắn cho A Sinh, bảo hắn mau chóng chạy tới.

Chuyện này không phải cứ dùng vũ lực mà giải quyết, coi như giết Lữ Khải Đức cũng vô dụng, bằng không Cổ Điển cũng không xong.

Lữ Khải Đức thấy A Sinh, lập tức quay người muốn chạy, nhưng không được mấy bước, một cây chủy thủ đã kề sát cổ hắn.

-Ngươi làm cái gì vậy? Ta là học sinh học viện.

Lữ Khải Đức trấn định lại.

A Sinh lạnh nhạt nói:

-Ta không cần biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi nhất định phải chết.

-Cổ Điển, còn không cứu ta.

Lữ Khải Đức cầu cứu Cổ Điển.

A Sinh nói không nhanh không chậm với Cổ Điển:

-Là Chu Văn để cho ta tới, chuyện của ngươi hắn đã nói cho ta biết, hắn để cho ta chuyển cáo ngươi, tin tưởng hắn, tất cả mọi thứ đều giao cho ta xử lý.


-Cổ Điển, ngươi hẳn rõ ràng, nếu ta chết sẽ có hậu quả gì?

Lữ Khải Đức biết Cổ Điển chính là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của hắn.

Tên của A Sinh, hắn đã nghe qua, hắn tới Lạc Dương chấp hành nhiệm vụ, làm sao không biết A Sinh An gia được.

Cổ Điển ôm Chu Văn, trầm tư một lát, mới quay về chỗ A Sinh, khẽ gật đầu.

A Sinh hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra ý cười trong tay nắm dao găm, lưỡi dao đã ép vào cổ Lữ Khải Đức.

-Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm.

A Sinh nói.

Lữ Khải Đức há miệng muốn nói cái gì, nhưng A Sinh lại trực tiếp hỏi:

-Nếu ngươi làm ta lãng phí thời gian, ta không ngại sử dụng trực tiếp Trí nhớ Tước đoạt thuật, trực tiếp lấy thông tin cần thiết trong đầu ngươi.

Sắc mặt Lữ Khải Đức lập tức đại biến, do dự tựa hồ đang quyết định.

-Đừng định tự sát, ta không cho ngươi chết, coi như là Diêm vương lão tử cũng không thu được mệnh của ngươi.

A Sinh nhàn nhạt nói một câu.

-Cái gì ta cũng nói, ngươi có thể cho ta một con đường sống được không?

Lữ Khải Đức cắn răng nói.

-Có khả năng.

A Sinh đáp.

-Ngươi thề.

Lữ Khải Đức không còn biện pháp nào khác, lúc này hắn không khác cá trên thớt, chỉ có thể cược một lần, hắn không muốn chết.

Vẻ mặt A Sinh bất động, phát ra lời thể, nếu trái với lời thề sẽ chết không yên lành, sau đó hỏi Lữ Khải Đức, sự tình liên quan đến Cổ Điển.

Bởi có Cổ Điển bên cạnh, Lữ Khải Đức không dám nói sai, đem tất cả sự tình nói rõ ràng.

Hắn có một đoạn ghi âm của Cổ Điển, nội dung là cuộc đối thoại của hắn và Cổ Điển, khi đó Cổ Điển vẫn coi hắn là bằng hữu duy nhất của hắn, cho nên cái gì cũng nói.

Đoạn ghi âm này, Lữ Khải Đức không giao cho bất luận kẻ nào, chẳng qua hắn đăng ký trên mạng mấy cái tài khoản, thiết trí tự động thay mới, nếu không có người thay đổi thời gian đổi mới, đoạn ghi âm này sẽ bị phát tán trên mạng.

A Sinh không nghe đoạn ghi âm này, chẳng qua xóa bỏ tất cả nội dung.


-Cái khác đâu? Đừng nói với ta, ngươi không có.

A Sinh xóa xong, lại nhìn Lữ Khải Đức hỏi.

-Trên một giá sách tại ký túc xá của ta, trong một quyển Thần thoại Hi Lạp, không có người nào sẽ lật cuốn sách kia xem.

Lữ Khải Đức đáp.

Sau đó A Sinh lại hỏi lai lịch Lữ Khải Đức, hắn thừa nhận hắn là người cục giám sát bồi dưỡng, thi vào Tịch Dương học viện chính là vì giám thị An gia cùng hiệu trưởng Tịch Dương học viện, nhiệm vụ gần đây của hắn, là phải nghĩ cách xách Chu Văn vể tổng bộ, cho nên hắn tính toán lợi dụng Cổ Điển.

-Tất cả ta đã giao phó, hiện tại ngươi có thể thả ta đi được không?

Một lúc sau, Lữ Khải Đức nói.

-Những thứ ngươi giao phó, ta làm sao biết được nó là đúng hay sai?

A Sinh bình tĩnh nhìn Lữ Khải Đức nói.

-Ta đều nói thật, ta đến mức này, không cần thiết phải lừa ngươi.

Lữ Khải Đức nói.

-Cái kia chưa chắc, cái này can hệ trọng đại, ta nhất định phải tự mình nghiệm chứng mới được.

A Sinh nói xong, trên thân xuất hiện Hắc quang, những hắc quang kia như u linh ma quỷ, hướng về chỗ Lữ Khải Đức, từng tia từng tia lao vào đầu óc hắn.

-A. . . Ngươi đã thề thả ta một con đường sống.. Bằng không ngươi sẽ chết không yên lành. .

Lữ Khải Đức kinh hãi kêu to, hắn đoán được, A Sinh muốn tước đoạt linh hồn và trí nhớ của hắn, hắn liều mạng giãy dụa.

-Trước khi ngươi đến Lạc Dương, hẳn biết ta còn có ngoài hiệu là Ma quỷ phó quan đúng không? Ngươi thấy ma quỷ có tuân thủ ước định không?

A Sinh cười nói.

-Ngươi…Ngươi không thể làm thế đối với ta…Không thể…

Lữ Khải Đức vừa sợ vừa giận, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, phẫn nộ và không cam lòng.

Nhưng Phối sủng kia cắn xé linh hồn hắn, như đem đầu óc hắn xé thành từng tia, khiến hắn thống khổ muốn kêu to, nhưng hắn mở miệng rộng, không phát ra nửa điểm thanh âm.

A Sinh lạnh lùng nhìn hắn, hắc quang trên người không ngừng xâm nhập đầu óc hắn, ánh mắt của Lữ Khải Đức dần mất đi tiêu điểm.

Thời điểm hắc quang ma quỷ trên người Lữ Khải Đức chui ra ngoài, trở lại thân thể A Sinh, Lữ Khải Đức đã biến thành một bộ thi thể lạnh băng, trên mặt còn mang theo vẻ thống khổ vặn vẹo.

A Sinh đem bao vải mở ra, đem thi thể Lữ Khải Đức đặt vào, sau khi đeo lên lưng, nói với Cổ Điển:


-Sau này, ngoài trừ ta và Chu Văn ra, không có bất luận kẻ nào biết được bí mật của ngươi, thật đáng tiếc, không thể đem ta và Chu Văn cùng nhau diệt khảu, chỉ có thể làm như thế này.

-Tạ…Tạ..ơn...

Cổ Điển có chút lạng quạng nói ra hai chữ này, hắn chưa bao giờ nói qua hai chữ này.

-Đừng nói hai chữ kia, ngươi không cần cảm tạ bất luận kẻ nào, bởi ngươi chính là bằng hữu người kia.

A Sinh nói xong, đem thi thể Lữ Khải Đức đi.

-Bằng hữu sao?

Vẻ mặt Cổ Điển cổ quái.

Trước kia có lẽ hắn tin tưởng có bằng hữu, lúc ấy hắn bị Lữ Khải Đức cảm động, coi hắn là thành bằng hữu chân chính, kết quả là sự phản bội, hắn tình nguyện cùng mèo làm bạn, chứ không chịu làm bạn với người, càng không tin trên đời có bằng hữu.

Mặc dù hiện tại hắn không tin, nhưng trong lòng vẫn có chút biến hóa.

Ít nhất Cổ Điển tin rằng, sau khi giải quyết chuyện này, hắn không bị uy hiếp nữa, không phải làm những chuyện mình không muốn làm.

-Ta. . . Cuối cùng giải thoát rồi. .

Chu Văn lấy lại tinh thần, giơ Tiểu miêu trên ngực lên, trên mặt lộ ra nụ cười.

Hắn thấy con Tiểu miêu này mang may mắn cho hắn, khiến hắn có thể trở lại chính mình.

Cổ Điển nắm tiểu hoa miêu nâng trên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, mặc dù khuôn mặt hắn vẫn hung ác như vậy, nhưng lại khiến người ta khó kiềm chế cười theo hắn, trên mặt Tiểu miêu cũng lộ nụ cười.

Đúng vào lúc này, Cổ Điển lại đột nhiên cảm giác trọng lượng Tiểu miêu nặng dần, hình thể của nó đang biến hóa, trong chớp mắt Tiểu miêu đang được Cổ Điển nâng lên hóa thành nam nhân đang sống sờ sờ.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí trong một sát na này phảng phất ngưng kết, nụ cười trên mặt Chu Văn và Cổ Điển tắt ngấm.

Gió nhẹ thổi qua, Chu Văn chỉ cảm thấy toàn thân có chút mát mẻ.