Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 48: 48





Trên thực tế, là một con sói có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh, nó sẽ không tùy tiện sẽ bị dọa tới mức phát run như vậy.

Mà ngược lại, cũng là vì cảm giác của nó cực kỳ nhạy bén, mới có thể bị hơi thở của nhân loại này dọa tới.

Nhân loại này tuyệt đối còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng.

***********
Quý Vô Tu vẫn theo sát phía sau Otis, sống chết cũng không chịu rời đi, nếu không lúc trước y làm nhiều việc như vậy chẳng phải là uổng phí sao.

Otis vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, chỉ chỉ nơi xa, lại lần nữa trịnh trọng cảnh báo: "Mau quay về.

"
Quý Vô Tu lắc đầu, lại lần nữa dùng đôi mắt nhỏ nhuyễn manh nhìn Otis, cuối cùng run rẩy ôm lấy đùi, vẻ mặt rất luyến tiếc ngươi.

Otis: "! ! "
Thú biến dị nhà mình quá dính người không chịu thả hắn đi làm sao bây giờ?
Otis từ trước tới nay chỉ biết đánh giặc cảm thấy thực bất đắc dĩ.

"Coi như ta sợ ngươi.

" Otis rút chân về, tiếp tục bước đi, sắc mặt nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất nặng nề.

Quý Vô Tu nào biết giờ phút này Otis đáng suy nghĩ điều gì, chỉ nhịn không được muốn hoan hô nhảy nhót, lập tức gọi sói bạc phía sau mau đuổi theo.

Otis đi được vài bước, dường như nhận ra điều gì vội vàng quay đầu lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía sói bạc đang lặng lẽ đuổi theo, mày dần dần nhíu chặt.

Con sói này cũng đi theo?
Quý Vô Tu nhận thấy vẻ mặt của Otis không đúng, lập tức phát ra tiếng kêu khẩn cầu, cũng ôm chặt lấy sói bạc, đầy đủ dùng hành động tỏ rõ lập trường của bản thân vô cùng vững chắc.

Đó chính là —— y và sói bạc đều phải đi theo!
Otis lập tức đen mặt, nhưng lời cự tuyệt trong miệng như thế nào cũng không nói ra được, chỉ có thể xoay người rời đi, đi được vài bước, quay đầu nhìn hai con thú biến dị mặt ngây ngô, ngữ khí không tốt thúc giục: "Mau đuổi theo.

"
Lại sợ hai chúng nó không hiểu lời mình nói, còn hơi hơi vẫy vẫy tay ý bảo lại đây.

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, đối diện với sói bạc, từ trong mắt của nhau thấy được cái gọi là giảo hoạt.

Hai con thú biến dị lập tức đuổi theo, lịch bịch chạy ở phía trước.

Đặc biệt là con thú biến dị màu đen trắng kia, quả thực sắp béo thành quả bóng, từ xa nhìn lại cũng không đáng sợ như con sói còn lại.


Đặc biệt là con sói kia, ánh mắt hung tàn giống như tùy thời sẽ nhào lên cắn người.

Còn cục bột béo kia thì hoàn toàn khác, tuy vẻ ngoài rất kỳ lạ, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy ngốc ngốc nghếch nghếch, đáng yêu tới mực hận không thể sờ sờ.

Đương nhiên bọn họ cũng chỉ dám nghĩ một chút mà thôi.

Dù sao nếu thật sự hai con thú biến dị kia tới đây, chỉ sợ sẽ sợ tới mức không dám động đậy, chứ đừng nói là sờ.

Vẻ ngoài có đáng yêu có vô hại thế nào cũng không thể che giấu nó là một đầu thú biến dị sẽ ăn thịt người.

Nhưng không ít người vẫn đứng yên ở nơi đó, chỉ chỉ trỏ trỏ Quý Vô Tu, bình phẩm từ đầu tới đuôi.

Quý Vô Tu tuy không nghe rõ đám người hầu đang nói gì, nhưng từ trên mặt những người đó liền có thể đoán ra được bảy tám phần.

Tám phần là kinh ngạc cảm thán sao trên đời này lại có sinh vật đáng yêu như y.

Cũng phải, y chính là con gấu trúc duy nhất còn lại trên thế giới này.

Cảm giác về sự vượt trội lập tức bùng nổ.

Quả cầu đen trắng lập tức ngẩng đầu, ngực gấu khí phách hiên ngang, kiêu ngạo vô cùng.

Sói bạc đi theo phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cho dù biết rõ giờ phút này cũng không có bất cứ nguy hiểm gì, nhưng nó vẫn nhịn không được làm như vậy.

Giống như lúc mới đi vào trang viên này, muốn rời đi liền phải đi bằng phi hành khí mới có thể rời đi.

Otis cho hai con thú biến dị đi lên, sau đó mở ra hình thức tự lái.

Phi hành khí ở thế giới tương lại hoàn toàn không giống máy bay ở địa cầu.

Ít nhất nó cất cánh trong nháy mắt, Quý Vô Tu không hề cảm giác được chút xóc nảy nào, toàn bộ hành trình giống như đi trên đất bằng, không có bất cứ điều gì không thoải mái.

Otis click mở màn hình phi hành khí, nhìn xem tới điểm đến cần bao xa.

Quý Vô Tu nhìn hoàn toàn không hiểu những lộ tuyến phức tạp đó, y chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hi vọng Otis có thể mau chóng sớm một chút tới chỗ Triệu Lợi Binh.

Sói bạc vẫn luôn nhìn trời xanh và chim bay ngoài cửa sổ, như có chút xuất thần.

Quý Vô Tu tiến lại gần, hỏi sói bạc làm sao vậy.

Lúc này sói bạc mới lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, không trả lời.


Nó vẫn chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ.

Rõ ràng trước kia cảm thấy ngoài cái nhà giam kia, nơi tự do nhất chính là bên ngoài, mà sau khi nó ngồi trên cái đồ vật biết bay này, mới phát hiện! ! đối với nó thế giới nhìn không thấy điểm cuối kỳ thực cũng là một cái nhà giam.

Khiến nó có một loại cảm giác, mặc kệ chạy trốn thế nào cũng không thể có được tự do.

Loại suy nghĩ xa lạ này, khiến nó cảm giác hiện tại bản thân trở nên không giống với trước kia.

Nếu Quý Vô Tu biết, nhất định sẽ nói cho sói bạc: "Ngươi đây là bệnh văn nghệ sĩ.

"
*******
Bay gần nửa tiếng, phi hành khí đột nhiên truyền ra giọng nữ điện tử.

[Đã đến nơi, có hạ cánh không?]
Otis không chút do dự ấn nút hạ cánh, chờ tới khi phi hành khí hoàn toàn an toàn hạ cánh xuống mặt đất, sói bạc đột nhiên bắt đầu trở nên nôn nóng, nó nhìn chằm chằm cửa kính, không hề chớp mắt nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.

Quý Vô Tu không biết vì sao sói bạc phản ứng lớn như vậy.

Nhưng khi y nhìn thấy tòa núi tuyết mơ hồ ở nơi xa, lập tức hiểu ra vấn đề.

Nơi này có lẽ chính là nhà của sói tuyết.

Quay về chốn cũ, lại lần nữa khai quật lên ký ức vốn đã bị bùi lấp, cùng với máu tươi đầm đìa thù hận khắc cốt, hai tròng mắt sói bạc trở nên đỏ au, đậm tới mức giống như sẽ nhỏ máu.

Trong lòng nó cực kỳ không bình tĩnh, thậm chí hận không thể lập tức lao ra đi báo thù.

Quý Vô Tu vội vàng trấn an sói bạc, nhưng mặc kệ y nói thế nào, cũng không thể sói bạc đang đắm chìm trong thù hận mất đi lý trí bình tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, sói bạc quay đầu chạy về phía cửa phi hành khí, nhưng cửa phi hành khí đang bị đóng chặt, sói bạc chỉ có thể điên cuồng dùng dị năng hệ băng tiến hành công kích, ý đồ mạnh mẽ phá hủy cửa khoang.

Quý Vô Tu vội tới mức xù cả lông, vội vàng ngăn cản sói bạc.

Sói bạc đã bị phẫn nộ bao phủ lý trí, quay đầu rít gào với Quý Vô Tu, hung ác lại bạo ngược, hình thành tương phản mãnh liệt với con sói bạc chỉ biết che chở mình trong ấn tượng.

Quý Vô Tu lập tức sững sờ, gấu trúc vốn đang gắt gao túm chặt sói bạc chậm rãi buông ra, toàn bộ bóng dáng đột nhiên trở nên khổ sở.

Y không phải muốn ngăn cản sói bạc báo thù.


Chỉ lo lắng sói bạc tùy tiện đi ra ngoài như vậy thật sự quá nguy hiểm mà thôi! !
Tất cả những điều này đều rơi vào trong mắt Otis.

Quả cầu lông vốn hoạt bát đột nhiên trở nên khổ sở như vậy, đặc biệt là bộ dáng ủy khuất kia lập tức khiến Otis không khỏi nhíu mày, trong lòng tràn ngập cảm giác hơi khó chịu.

Otis nhìn sói bạc vẫn đang phát điên, lập tức ngưng tụ ra một đạo tinh thần lực lạnh lẽo mà nguy hiểm, đâm vào đầu sói bạc! !
Đau đớn đánh úp tới, sói bạc nhịn không được thống khổ lắc lắc đầu, thù hận tràn ngập trong mắt cũng dần dần tiêu tán, lý trí của nó cũng dần dần trở về.

Quý Vô Tu không biết đã xảy ra chuyện gì, y chỉ biết sói bạc hình như đã khôi phục lý trí, lập tức áp xuống tất cả cảm xúc, vội vàng trấn an sói bạc, đem sự tình lợi và hại đều nói cho nó.

Nếu thật sự tùy tiện đi ra ngoài.

Chẳng những không báo được thù, mà thậm chí còn có khả năng sẽ ném cả bản thân bù vào.

Sói bạc theo bản năng gào thét phản bác:
—— Ta không sợ chết.

Quý Vô Tu đã sớm đoán được sói bạc sẽ nói như vậy, vì thế hỏi nó nếu chết, còn có ai có thể báo thù cho sói mẹ?
Sói bạc bỗng nhiên im lặng, không nói một lời.

Quý Vô Tu thấy thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra sói bạc đã nghe lọt những lời này rồi.

Ít nhất nó có thể bình tĩnh lại.

********
Hai loài thú biến dị khác nhau nói chuyện với nhau, thanh âm a ô và ngao ngao vang lên hết đợt này đến đợt khác, tuy tiếng kêu khác nhau, nhưng lại giống như thật sự có thể hiểu lẫn nhau.

Một màn này tuy nhìn vừa thú vị vừa buồn cười, nhưng lại khiến Otis kinh ngạc không thôi.

Mọi người đều biết, thú biến dị khác loài không thể câu thông với nhau, giống như nhân loại vĩnh viễn không thể câu thông với thú biến dị vậy, là chướng ngại không thể trừ bỏ.

Nhưng hai đầu thú biến dị này!.

.

chẳng những sống chung với nhau, thậm chí còn có thể không chướng ngại câu thông.

Quý Vô Tu trấn an xong sói bạc, kêu vài tiếng với Otis, đồng thời dùng tay gấu vỗ nhẹ vào cửa khoang.

Otis quả thực đi qua, dưới vẻ mặt chờ mong của quả cầu lông xách nó lên, đặt tới chỗ khá xa cửa khoang, trách cứ nói: "Đứng yên ở đây.

"
Nụ cười của quả cầu lông dần dần biến mất.

Otis phủi đi lông gấu trúc trên người, ấn nút trên cửa khoang chuẩn bị rời đi, Quý Vô Tu vội vàng ôm lấy đùi Otis, vẻ mặt cầu xin, đem ý tứ muốn đi theo biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Kỳ thực Quý Vô Tu không muốn đi, nhưng việc này lại liên quan tới sói bạc.


Otis không thể nhịn được rút chân về, lập tức xách quả cầu lông lên đặt sang một bên: "Đứng yên ở đây.

" Sau đó dùng ngón trỏ chọc chọc bộ lông mềm mụp của Quý Vô Tu, giọng nói lạnh lùng: "Nghe lời.

"
Quý Vô Tu: "! ! "
Sói bạc ngồi ở chỗ kia nhìn, càng ngày càng nôn nóng.

Nó hoàn toàn không hiểu đồ xấu xí và nhân loại này đang chơi trò gì, nó còn phải đi đánh nhau báo thù nữa đấy, không có thời gian rảnh ở đây đâu.

Sói bạc phẫn nộ gào lên, nhưng cũng không có người và gấu trúc nào quan tâm tới nó.

Otis đứng lên, bước chân lập tức chùng xuống.

Gấu trúc đang ôm chặt lấy chân hắn như đồ trang trí, dáng vẻ kia đáng yêu tới mức không có bất cứ kẻ nào có thể từ chối.

Từ trước tới nay đều không có!
Nhưng —— ngoại trừ Otis.

Hắn cong lưng, lãnh khốc vô tình ném đồ trang trí ra bên ngoài, nhanh chóng mở cửa khoang rời đi, toàn bộ quá trình nhanh đến nỗi không thể tin nổi.

Ngay cả sói bạc cũng chưa kịp lao ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, sói bạc và Quý Vô Tu lặng im không tiếng động.

Quý Vô Tu rốt cục nổi giận
Ông đây đã bán manh với người còn không được.

Ngươi sao phải bức ông đây sử dụng bạo lực.

"Hệ thống, lập tức thăng cấp 3 cho ta.

" Quý Vô Tu nghiến răng nghiến lợi, hai tròng mắt phát ra hừng hực lửa giận.

Sói bạc không có cách nào để mở ra cửa khoang, chỉ có thể dùng dị năng tiếp tục công kích.

Nhưng phi hành khí được chế tạo chuyên môn cho chiến đấu, có thể hiểu trình độ cứng rắn là như thế nào.

Cửa khoang vẫn bóng loáng như mới, ngay cả vết xước cũng không có.

Nhưng —— mọi việc đều có ngoại lệ.

Ví dụ như?
Gấu trúc đại nhân thăng cấp 3.

.