Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 302: Cung chủ Nam Thiên Hồng.



Chương 302:

"Chuyện quái gì vậy? Sao bọn chúng ra một đòn tất sát chúng ta thì được, nhưng khi ta phản công thì lại bị lôi kiếp của thần linh xóa bỏ là thế nào?"

Một lão già dị tộc Kình Vân tộc phát hiện ra điều bất thường thì liền lên tiếng cảnh giác, ở trong dị tộc không thiếu kẻ thông minh cũng thấy được điểm là liền ngưng công kích mà chuyển sang bị động.

"Bọn chúng không bị ảnh hưởng bởi pháp tắc thần linh, nhưng làm sao bọn chúng có thể tránh khỏi pháp tắc thần phạt?"

Rất nhiều người đã không nhịn được nổi sợ trong lòng mà liên tục thoái lui trước sự công kích của Vạn Niên Cung, Tiêu Hạo vác thương trên vai nghiêng đầu cười nói:

"Bây giờ mới nhận ra đúng là ngu ngốc, nhưng ta có lời khen cho tên Nam Thiên Khải kia, hắn đã sớm nhìn ra nên mới cầu hòa với bọn ta, ha ha ha."

Dị tộc ai cũng khiếp sợ đã không còn hi vọng để lật ngược thế cờ, Hàn Vũ Thiên một quyền ngưng tụ Tổ Huyết cùng dồn nén khí vực hỏa diễm hướng tới Nam Phong một quyền đấm ra.

Nam Thiên Khải chớp động thân hình dùng lưng ngăn lấy một đòn, miệng hắn chảy ra vệt máu nhỏ cũng không quan tâm mà nắm lấy cổ áo của Nam Phong lao thẳng về phía trước, Mộc Thiên không biết từ khi nào xuất hiện cắm rễ xuống đất quát:

"Đại Mộc Sâm Lâm..."

Mặt đất trồi lên hàng loạt trễ cây xông thẳng lên trời rồi nối lại với nhau vây kin lối thoát của Nam Thiên Khải.

"Phong Sát."

Nam Thiên Khải định chém ra một thương mở đường chạy thoát, nhưng phía sau truyền tới sát khí kinh người vượt quả những kẻ cuồng sát từ trước tới giờ hắn từng gặp, theo phản xạ Nam Thiên Khải chỉ kịp đưa thương ra sau lưng ngăn cản, cơ thể đập vào hàng rào cây ở trước.

Nam Thiên Khải định bay ra thì phát hiện cơ thể của mình cũng đã bị mấy cái rễ cây không biết từ khi nào trói chặt, hắn hừ lạnh chuẩn bị dùng khí tức đánh tan đám rễ này thì cảm nhận được sức nóng kinh người.

"Mộc Long Bạo Viêm."

Bức tường phía trước hóa thành mộc long há to miệng bên trong tràn đầy hỏa diễm ngậm lấy Nam Thiên Khải, sau đó ầm một tiếng nổ thành từng mảnh gỗ bốc hỏa rơi xuống mặt đất, hai bóng người vọt ra từ hỏa diễm lại vung thương phá vây mà ra.

Nam Thiên Khải sẽ không có dễ dàng thụ thương trước mấy kẻ như Mộc Thiên, nếu như không phải đang dồn toàn lực che chở cho tên báo hại Nam Phong thì đòn vừa rồi của Mộc Thiên ngay cả một vết xước cũng không tạo ra nổi.

"Muộn rồi."

Nam Thiên Khải nhìn Hàn Vũ Thiên đã đứng ở trước mặt, khí tức đã cường hãn tới cực điểm, hắn có một dải băng ma khí đang lơ lửng trông như dải băng của tiên tử, nhưng thay vì là tiên khí thì là ma khí tràn đầy đáng sợ, Thâm Uyên Ma Thể hình thái đơn giản nhất, cũng là thứ bộc lộ ra toàn lực, Chân Ma Đế.



Tay trái là thủy lưu âm u như đến từ nơi sâu nhất của cửu u chi địa, tay phải là xích hỏa rực cháy như thái dương có thể xua tan hắc ám, hai chân thì có hàn khí bao phủ như hầm băng vĩnh cửu, còn dải băng ma khí lại đang lập lòe và phát ra tiếng xoẹt xoẹt của hắc lôi.

"Cung chủ?"

"Cung chủ sao lại thay đổi thành một người khác rồi?"

"Ngài ấy lại sử dụng tới thuật biến thân à?"

"Ngài ấy đã thành THẦN?!"

Rất nhiều người Vạn Niên Cung vẫn còn ngơ ngác, nhưng cũng có những người theo chân hắn đã lâu cũng biết bản thân hắn có khả năng biển đổi trạng thái chiến đấu, thực lực tăng mạnh trong thoáng chốc cũng phải đi kèm theo với cái giá của chính nó.

"Thần?"

Nam Thiên Khải và không ít người đều trong một chống trừng lớn mắt rung động mà nhìn, hình thái cao thượng kia không khác nào một vị thần thực thụ cả, đây khiến cho muốn lập tức quỳ xuống đem lòng kính ngưỡng tới tận sâu trong linh hồn, đôi mắt Hàn Vũ Thiên chậm chậm mở ra, mắt trái là Đạo Nhãn Kiếm Ý, mặt phải bông tuyết tuyệt đẹp.

Bịch một tiếng đã có vô số thân ảnh quỳ trên mặt đất ngẩn đầu tràn đầy kính ngưỡng, không có thần uy, không có tinh thần thần linh, không có tu vi Thần Cảnh lại càng không có Thần Đạo, vậy mà lại được vạn linh kính ngưỡng thì trong lịch sử vạn cổ chỉ có mình hắn.

"Giữ vững đạo tâm của các ngươi, hắn chưa phải thần linh."

Một đạo thanh âm vang khắp đất trời toát ra một cổ khí tức làm xoa dịu rung động trong lòng các dị tộc xuống, một trung niên tử bào đầu tóc búi gọn bộ dáng thản nhiên, Nam Phong thấy được người này lập tức khóc rống nói:

"Phụ thân, cuối cùng người cũng đến rồi, nếu phụ thân tới chậm thêm một chút thì hắn sẽ giết ta mất."

Nam Thiên Khải ôm quyền nói:

"Huynh trưởng."

Trung niên vừa tới không ai khác chính là Nam Thiên Cung Chủ, Nam Thiên Hồng, hải tộc lần đầu thấy được kẻ đứng trên đỉnh phong Nam Thiên Cung thì tràn đầy kinh ngạc, bao lâu rồi bọn họ chưa được chứng kiến Nam Thiên Cung Chủ tự xuất thủ.

Nam Thiên Hồng nhiên tới Hàn Vũ Thiên không có bộ dáng kiêu ngạo hay nhún nhường, vẫn rất bình thản nói:


"Phong nhi lỗ mãn, ta thân làm cha dạy dỗ con không đúng mực, xin đạo hữu thủ hạ lưu tình, xem như nể mặt bản cung lần này."

Hàn Vũ Thiên mở lòng bàn tay ra một đạo cương lôi phóng xuất nói:

"Tại sao bản cung chủ phải nể mặt ngươi? Kẻ trong mắt cung chủ xem như vật chết, thì nhất định phải chết, Lôi Diệt!"

Hắc lôi từ lòng bàn tay được chưởng ra lao tới Nam Thiên Hồng, hắn giơ tay định đỡ lấy thì hắc lôi phân tán thành bảy hướng nhắm tới Nam Phong phía sau.

"Nhanh quá!"

Nam Thiên Khải cũng không ngờ được Hàn Vũ Thiên sẽ lại bỏ qua huynh trưởng, Hỏa Thái Cực phía sau lưng vung tay hóa thành hỏa xà đánh tới, ngăn cản đường lui của Nam Thiên Khải.

Nam Thiên Khải một tay ôm Nam Phong cũng không thể ngăn cản được hết công kích hai phía, hắn vung thương lựa chọn ngăn cản lôi đình của Hàn Vũ Thiên, còn lưng sẽ hứng công kích của Hỏa Thái Cực, nhưng đột nhiên Nam Thiên Hồng xuất hiện bắt lấy cổ áo hắn rồi kéo hai người bay lên, lôi điện và hỏa diễm va chạm ầm ầm nổ vang.

Nam Thiên Hồng thở dài nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Đạo hữu, bản cung chủ không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng không làm gì được ta, chi bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không để..."

Còn chưa dứt lời thì một đạo hồng quang sắc bén lao thẳng tới, Nam Thiên Hồng trầm mặc bắt lấy hư không một thanh trường côn gõ xuống ngăn cản hồng quang đáng sợ kia.

Nam Thiên Hồng đánh bay kiếm ý Uy Quốc lên cửu thiên, tạo thành vụ nổ chiếu sáng một màu hồng nhuận khắp thiên địa, Hàn Vũ Thiên không có nhiều lời trực tiếp phi thân mà tới, ma ảnh chớp động lại hóa ra ngàn vạn ma trảo bay múa ngập trời.

Một ma trảo vạn trượng từ phía trước ập tới, Hàn Vũ Thiên xuất hiện bên trái ngưng tụ bốn đạo thủy lực bắn tới.

"Căn Nguyên Xung Pháo."

Thân hình lại động đứng ở phía sau Nam Thiên Hồng lại ngưng tụ ba đạo thạch trụ sắc bén như đao vung tới.

"Thạch Đạo Bạo Phá."

"Thái Dương Hạ San."

Hắn rất nhanh lại đứng ở bên phải Nam Thiên Hồng, một quả thái dương nóng rực lại được ném ra, phía trên ngưng tụ lôi vân giáng xuống hắc lôi long, Hàn Vũ Thiên cuối cùng là đứng ở phía bên dưới nhìn lên Nam Thiên Hồng, Cửu Hàn Kiếm toát ra hàn khí cực âm, lưỡi kiếm phát ra lam quang theo tay chém ra hóa thành đóa băng liên tuyệt diễm.



"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

"Huynh trưởng."

Nam Thiên Khải kinh hãi không ngờ được Hàn Vũ Thiên chỉ trong một thoáng đã chặn hết đường lui của Nam Thiên Hồng, ngay cả một kẻ như hắn khi còn ở đỉnh phong cũng chưa chắc ngăn cản được hết toàn bộ, chỉ có thể toàn lực phá ra một lối thoát mà thôi.

Hàn Vũ Thiên cũng không còn quan tâm tới mọi chuyện sau đó, một cước đạp lên đã ngăn trước mặt Nam Thiên Khải, giờ phút này e là Nam Thiên Khải cũng không có khả năng chiến đấu với Hàn Vũ Thiên.

Đột nhiên từ phía xa lao ra mấy bóng người với khí tức thượng vị Đạo Tổ, mục tiêu chung chính là Hàn Vũ Thiên ở giữa, nhưng đòn tấn công của bọn họ còn chưa chạm tới thiếu niên kia thì có ba cái tước trảo giáng xuống đánh bay hết thảy.

Ba đầu khổng tước rất lâu đã không xuất hiện nay đã lại vũ động thiên không, người của Vạn Niên Cung không nhịn được kích động lập tức hô lớn nói:

"Là Tam Hoàng Thánh Tước, cung chủ lâu rồi không để cho bọn hắn xuất thủ."

Hàn Vũ Thiên dùng tới nó với tu vi của Thất Bảo Thần Chủ, Hỏa Linh Chí và Nham Sơn, cả ba đều là thượng vị Đạo Tổ cũng có thể dùng để giúp hắn một chút, thực lực khổng tước ấn là dựa vào tu vi của kẻ được gieo ấn, hắn đương nhiên là có chuẩn bị tới, Vạn Niên Cung xuất thủ đã quét ngang mấy tộc đứng đầu, đám dị tộc còn lại ắt sẽ mang đến cao thủ để ngăn cản bước tiến, chuyện đều đã trong tính toán.

"Chỉ cần tiểu súc sinh này chết, bản cung chủ sẽ ra điều kiện để các ngươi cầu hòa."

Hàn Vũ Thiên chậm rãi bước tới đôi mắt tràn đầy sát khí, tinh thần lực phóng xuất mang theo âm hàn cùng lôi điện làm cho trời đất tối sầm lại, một cổ tinh thần lực kinh người ép tới làm cho dị tộc tu vi dưới Đạo Tổ đều phải nằm rạp trên đất, Đạo Tổ sơ kì thì là khụy một chân trên đất khó mà đứng dậy, chỉ có trung vị cảnh trở lên là còn vững được một chút.

Nam Phong bị tinh thần ép bức đã trực tiếp ngất đi không có sức chống đỡ, miệng hắn trong lúc ngất lại tràn ra lượng lớn máu tươi, Nam Thiên Khải cau mày cũng dùng tinh thần lực che chắn.

"Tinh thần mạnh mẽ, về sau họa của Nam Thiên Cung sẽ từ hắn mà ra."

Nam Thiên Hồng không biết từ khi nào đã hóa giải được vòng vây đứng ở nơi xa quan sát, hắn đang không biết bản thân phải làm thế nào, hi sinh nhi tử duy nhất để đổi lấy bình yên nhất thời, hắn thật sự không cam tâm, nhưng hắn cũng không thể giết được Hàn Vũ Thiên bởi quy tắc thần linh phía trên.

"Ta hận!"

Nam Thiên Hồng bàn tay giấu trong ống tay áo đã siết chặt tới cực điểm, dù trong ánh mắt có điềm đạm nhưng tận trong linh hồn là nổi oán hận Hàn Vũ Thiên tới cực điểm.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh