Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 166



Công phu nịnh hót của ngài cũng đỉnh cao như thương pháp của ngài vậy!

Hoa Dương không ngồi nghe nổi nữa, nói với Tần Nguyên Đường: “Lúc Đại tướng quân chống giặc Oa ở miền duyên hải Đông Nam, phò mã vẫn chỉ là một thiếu niên vô tri chạy long nhong trên núi, chàng có tài đức gì để làm kỳ phùng địch thủ của ngài chứ? Đại tướng quân khiêm tốn là đức tính tốt đẹp nhưng không nên nói năng lung tung kẻo đánh mất sự chân thành.”

Trần Kính Tông: “Khoan đã, ta lên núi là để đi săn, đi săn mới có thể tập bắn tên, sao lại bị gọi là chạy long nhong trên núi? Sao ta lại là thiếu niên vô tri được?”

Hoa Dương trừng hắn: “Ngậm miệng.”

Trần Kính Tông ngậm miệng lại thật nhưng vẻ mặt vẫn không chịu phục.

Tần Nguyên Đường sửng sốt, vậy là sao? Vừa rồi Trưởng công chúa mới khen ông ấy sao?

Hoa Dương đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế để ở bên cạnh, nàng đưa tay, cười nói với Tần Nguyên Đường: “Mời Đại tướng quân ngồi.”

Tần Nguyên Đường lại ngẩn người một lần nữa.

Nếu như lúc Trưởng công chúa giận, trông nàng như một bông mẫu đơn được làm nên từ băng tuyết thì lúc này, khi Trưởng công chúa cười, đóa mẫu đơn lạnh lùng xa cách với đời lập tức biến thành theo mẫu đơn ngày xuân tan chảy trong nắm ấm, ung dung cao quý, xinh đẹp vô ngần.

May mà Tần Nguyên Đường đã luống tuổi lại là Đại tướng quân đã kinh qua trận mạc nên mới không bị sắc đẹp của Trưởng công chúa mê hoặc.

Ông ấy nhìn chiếc ghế để bên cạnh, do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống, đặt hai tay trên đầu gối, khó nén nổi căng thẳng.

Hoa Dương thấy vậy, nói khẽ: “Trước khi tới Kế Châu, ta từng tưởng tượng Đại tướng quân là người cao lớn như núi, hiên ngang như tùng, đối xử với Trưởng công chúa lịch sự nhưng cũng không kiêu ngạo, không tự ti. Vậy mà lúc này, Đại tướng quân ngồi trước mặt ta không dám nhìn ta lấy một lần, nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng, ta cảm thấy rất chua xót.”

Tần Nguyên Đường không tin nổi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trưởng công chúa cách mình mấy bước chân.

Mắt Hoa Dương rưng rưng lệ: “Ta muốn nói chuyện với Đại tướng quân nhưng không có lý do nào thích hợp nên mới buộc lòng phải nhờ phò mã dùng khổ nhục kế, cũng không thể không mở miệng trách cứ Đại tướng quân, tận mắt thấy Đại tướng quân phải cúi người trước ta vì chuyện nhỏ nhặt này, ta thực sự thấy hổ thẹn.”

Biết bao nhiêu bách tính nhờ có Tần Đại tướng quân mới có thể sống sót thoát khỏi tay giặc Oa, Đóa Nhan, sao nàng có thể nhận cái quỳ lạy của một người anh hùng như vậy?

Tần Nguyên Đường trơ mắt nhìn Trưởng công chúa rơi nước mắt, nước mắt như nhỏ vào trong tim ông ấy khiến trái tim ông ấy cũng nóng hổi, ướt đẫm.

Ông ấy a dua nịnh bợ Trần Đình Giám như vậy, há lại để tâm việc quỳ gối trước một Trưởng công chúa đang rối lòng vì quá quan tâm phò mã hay sao?

Trưởng công chúa trách ông ấy là phải thôi, tiểu cô nương mới chừng hai mươi, chẳng lẽ ông ấy lại so đo với một tiểu cô nương hay sao?

Thế nhưng, khi nữ hài tử bị ông ấy coi là người yếu ớt này dịu dàng thì thầm nói những lời ấm lòng như vậy, Tần Nguyên Đường nhận ra đúng là mình có phần cảm thấy ấm ức, bất đắc dĩ nhưng thứ cảm xúc ấm ức, bất đắc dĩ vốn cũng chẳng đáng nhắc tới này cũng đã tan biến sau lời nói đầy thấu hiểu của Trưởng công chúa rồi.

Ông ấy không thể nhìn thẳng vào Trưởng công chúa nên cúi đầu xuống, vụng về an ủi: “Chỉ là việc nhỏ, việc nhỏ thôi, ngài chớ khóc.”

Ông ấy chinh chiến nửa đời người, mỗi lần ra trận là mỗi lần mạo hiểm mạng sống, ông ấy thực sự không để tâm những chuyện này.

Hoa Dương cầm khăn trong tay, chầm chậm thấm nước mắt trào ra để ngăn bản thân mình thất thố.

Trần Kính Tông chua xót nói: “Rõ ràng ta mới là người bị thương.”

Hoa Dương liếc hắn một cái.

Tần Nguyên Đường nhìn đôi tiểu phu thê này, khó hiểu hỏi: “Trưởng công chúa muốn gặp mạt tướng thì tại sao nhất định phải dùng cách này? Nếu như phò mã có chuyện gì không hay, e là mạt tướng phải lấy cái chết để tạ tội.”

Hoa Dương tỉnh táo lại, nói: “Bởi vì chuyện ta muốn nói với Đại tướng quân liên quan tới tiền đồ của ngài và phụ thân.”

Tần Nguyên Đường ngẩn người một lúc mới hiểu ra phụ thân mà Trưởng công chúa nhắc tới là Trần Các lão.

Tần Nguyên Đường nghiêm túc nói: “Mạt tướng xin rửa tai lắng nghe.”

Hoa Dương: “Từ lúc phụ thân bắt đầu thúc đẩy cải cách, trong triều, ngoài triều luôn có quan viên phản đối chính sách mới, nghĩ trăm phương ngàn kế để chụp các tội danh lên đầu phụ thân, hẳn là Đại tướng quân cũng đã nghe nói tới chuyện này rồi phải không?”

Tần Nguyên Đường gật đầu, sau đó lại quen miệng nịnh bợ Trần Đình Giám một câu: “Trần Các lão vì nước vì dân, là vị quan đại hiền đại đức, Hoàng thượng, Thái hậu anh minh chắc chắn sẽ không bị bọn tiểu nhân che mắt.”

Trần Kính Tông xùy một tiếng: “Ngài đúng là giỏi tâng bốc ông ấy.”

Tần Nguyên Đường:...

Vị phò mã này thực sự là con trai ruột của Trần Các lão sao?

Hoa Dương: “Đương nhiên phụ thân là hiền thần nhưng Đại tướng quân có nghĩ tới chuyện, nếu như ngài tiếp tục giữ quan hệ cá nhân thân thiết với phụ thân thì một khi bị những người đó nắm được đằng chuôi, bọn họ sẽ lên án ngài và phụ thân như thế nào chăng? Nội các cấu kết với tướng lĩnh biên cương là điều tối kỵ trong triều đình từ xưa tới nay.”

Tần Nguyên Đường biến sắc, quỳ phịch xuống trước mặt Trưởng công chúa: “Mạt tướng không dám, mạt tướng thề với trời...”

Hoa Dương: “Ngài đứng lên rồi nói.”

Tần Nguyên Đường bất động.

Trần Kính Tông vỗ thành giường: “Ngài cần ta bò xuống đỡ ngài thì ngài mới dậy phải không? Hay là ngài muốn Trưởng công chúa tự mình đỡ ngài?”

Hắn nói năng ngang ngược như vậy, Tần Nguyên Đường không thể không đứng lên.

Hoa Dương tiếp tục nói: “Ngài không cần thề với trời, ta biết vì sao ngài lại muốn giữ quan hệ tốt đẹp với phụ thân, đơn giản là vì ở trên chiến trường, ngài đã gặp rất nhiều quan võ không được trọng dụng vì không có người ở trong triều, kể cả những người như Hồ tướng quân, Du tướng quân từng lập được nhiều quân công không thua gì ngài, các ngài đều là danh tướng của bản triều nhưng lại vì tranh đấu bè phái trong triều mà không thể thoải mái thể hiện bản lĩnh, đây là lỗi của triều đình, ngài tặng quà cho phụ thân là do bất đắc dĩ nên không cần phải cảm thấy xấu hổ.”

Khóe mắt Tần Nguyên Đường nóng hổi, Trưởng công chúa thật hiểu ông ấy!

Hoa Dương: “Ta chỉ là một nữ lưu, không chi phối được tập tục chốn quan trường nhưng ta là Trưởng công chúa đã gả vào Trần gia, ta hiểu tính cách của Hoàng thượng, cũng hiểu cách làm người của phụ thân. Ta cũng đã được nghe uy danh hiển hách của Đại tướng quân từ những ngày thơ ấu, sau khi tự mình đến biên ải, đích thân lắng nghe những câu chuyện của bách tính quanh vùng kể về ngài, thấy dân chúng thật lòng bảo vệ ngài, ta cũng muốn bảo vệ ngài như các bách tính nên ta không thể trơ mắt nhìn ngài tiếp tục đi một con đường sai lầm.”

“Đại tướng quân biết cách luyện binh, phụ thân quý mến ngài, ngài không tặng quà, không viết thư nịnh bợ nhưng nếu ngài gặp phải chuyện gì khó khăn, chắc chắn phụ thân cũng sẽ vẫn ủng hộ ngài. Ngài ngốc nghếch tặng quà, viết thư như vậy chỉ khiến những quan viên phản đối phụ thân nắm được bằng chứng để hãm hại phụ thân.”

“Nếu như ngài nhất định phải tặng quà mới yên tâm luyện binh, dẫn binh thì ta chỉ cho ngài một cách.”

Tần Nguyên Đường ngừng thở nhìn chằm chằm Trưởng công chúa.

Hoa Dương cười nói: “Ngài muốn tặng gì thì cứ tặng cho Hoàng thượng, khi phụ thân già rồi, Thủ phụ sẽ thay bằng người khác, riêng chỉ có Hoàng thượng là sẽ vẫn ngồi vững vàng trên ngai báu, cuối cùng cũng chính Hoàng thượng sẽ là người đưa tiễn các hiền thần, lương tướng như ngài.”

Tần Nguyên Đường chớp chớp mắt.

Hoa Dương cười nhạt: “Có phải Đại tướng quân cảm thấy Hoàng thượng còn ít tuổi, lời nói không có trọng lượng bằng nội các hay chăng?”

Tần Nguyên Đường vội nói: “Mạt tướng không dám!”

Hoa Dương: “Trong lòng ngài nghĩ như vậy. Tuy nhiên, ta nói rồi, phụ thân yêu quý tài năng của ngài. Chỉ cần ngài bảo vệ tốt Kế Trấn thì ông ấy sẽ luôn ủng hộ ngài, Hoàng thượng cũng vậy. Ngài tặng quà cho phụ thân cũng chẳng được thêm bất kỳ điều gì, ngài hiếu kính Hoàng thượng, tập trung tinh thần chỉ trung thành với Hoàng thượng, Hoàng thượng cảm nhận được, nếu như có người nói với Hoàng thượng rằng ngài cấu kết với phụ thân thì sao Hoàng thượng có thể tin tưởng được?”

Cuối cùng, Tần Nguyên Đường cũng dao động.

Hoa Dương tiện thể nói cho ông ấy nghe cách nhìn của đệ đệ về Tần gia quân: “Hoàng thượng rộng lượng hơn ngài nghĩ nhiều, điều Hoàng thượng muốn là lực lượng quân đội ở biên cương vững mạnh, muốn binh cường nước mạnh. Hoàng thượng ở hoàng cung, không thể đích thân thống lĩnh quân đội vùng biên nên phải tín nhiệm các Đại tướng. Ngài trung thành với Hoàng thượng đồng nghĩa với chuyện Tần gia quân trung thành với Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng tin ngài, vậy thì sau này, cho dù Tần Đại tướng quân cáo lão nghỉ ngơi, Tần gia quân ở lại sẽ vẫn được Hoàng thượng tín nhiệm và trọng dụng.”

“Còn nếu như ngài nịnh bợ nội các khiến Hoàng thượng ngờ vực vô căn cứ thì không chỉ tiền đồ của ngài bị hủy mà toàn bộ Tần gia quân cũng đều sẽ bị liên lụy, nếu như Tần gia quân tan rã thì ai sẽ là người bảo vệ Kế Châu, ngài nghĩ ai có thể bảo vệ nơi này tốt hơn Tần gia quân?”

Tần Nguyên Đường biến sắc.

Rõ ràng, so với tiền đồ của bản thân, an nguy của Kế Trấn và Tần gia quân được ông ấy xem trọng hơn nhiều.

Hoa Dương biết, lần này ông ấy đã thực sự lắng nghe rồi, cuối cùng nàng nói: “Đại tướng quân, nếu như ngài trung thành với Hoàng thượng thì nên tin tưởng Hoàng thượng, ngài tin tưởng thì lòng trung thành mới xuất phát từ trái tim, chỉ khi ngài lòng son dạ sắt như vậy, Hoàng thượng mới có thể dùng ngài mà không cần nghi kỵ.”

Tần Nguyên Đường lại quỳ xuống một lần nữa, thật lòng khâm phục nói: “Trưởng công chúa yên tâm, mạt tướng hiểu rồi!”

Hoa Dương đứng dậy, đi đến trước mặt ông ấy, tự tay nâng vị Đại tướng quân này đứng dậy: “Ta cũng xin được hứa hẹn với Đại tướng quân một điều, chỉ cần ta còn sống thì nhất định ta sẽ nói đỡ cho ngài trước mặt Hoàng thượng, nếu có ai vu hãm ngài, roi Đả Vương tiên đế ban thưởng cho ta sẽ đánh người đó.”

Tần Nguyên Đường không sao ngờ được, lúc vào đây, ông ấy còn lo rằng Trưởng công chúa sẽ cầm roi Đả Vương đánh mình, vậy mà giờ chính miệng Trưởng công chúa lại nói rằng, nàng sẽ dùng roi Đả Vương che chở cho ông ấy!

Tần Đại tướng quân đã quen a dua nịnh hót lúc này đây lại không thốt nên lời, không biết làm sao để biểu đạt lòng cảm kích của mình.

Hoa Dương cười: “Nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở Đại tướng quân một câu, ngài tặng qua cho Hoàng thượng thì được nhưng không được tặng mỹ nhân hay thứ gì khác dễ khiến Hoàng thượng lạc lối.”

Tần Nguyên Đường bỗng đỏ bừng mặt.

Có lần, ông ấy tặng quà đặc sản quê nhà là thận hải cẩu cho Thủ phụ đại nhân, thầm nghĩ nếu như Thủ phụ đại nhân muốn hùng chấn oai phong thì thứ thuốc bổ này sẽ rất hiệu quả!

Thế nhưng, sao Trưởng công chúa lại biết được việc này?

“Mạt tướng, mạt tướng không dám!”

Hoa Dương: “Ừm, Đại tướng quân cũng đã tới đây khá lâu rồi, nên về đi thôi, mong rằng Đại tướng quân sẽ giữ bí mật những lời ta vừa nói, đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả hai vị công tử.”

Đương nhiên Tần Nguyên Đường sẽ không nói, chuyện liên quan đến tương lai của trăm nghìn Tần gia quân, ông ấy sẽ mang bí mật này xuống mồ!

“Trưởng công chúa, phò mã nghỉ ngơi, mạt tướng cáo lui!”

Sau khi trịnh trọng thi lễ, Tần Nguyên Đường quay người rời đi.

Hoa Dương thở dài một tiếng nhẹ nhõm.

Trần Kính Tông thắc mắc hỏi: “Vừa rồi lời của nàng dường như còn có ẩn ý gì đó thì phải, chẳng lẽ ông ấy từng tặng mỹ nhân hay thứ gì đó thiếu đứng đắn cho ông cụ nhà ta hay sao?”

Hoa Dương: “Nghe nói lần đầu tiên ông ấy tặng quà cho phụ thân đúng là đã tặng mỹ nhân nhưng phụ thân không nhận.”

Trần Kính Tông:...

Hoa Dương cũng lắc đầu đành chịu, Tần Đại tướng quân thật sự là có lòng tốt nhưng lại làm sai chuyện.

Đời trước, tội thứ sáu đệ đệ định tội cha chồng chính là cấu kết với tướng lĩnh ở biên cương.

Đương nhiên vị tướng lĩnh biên cương này chính là Tần Nguyên Đường.

Lúc ấy, tân Thủ phụ Trương Bàn bắt tay với một nhóm quan viên vạch tội cha chồng bảy tội danh, đệ đệ phái Cẩm Y Vệ đi điều tra, trong hồ sơ đó liệt kê rõ ràng thư từ và quà cáp suốt mười mấy năm qua giữa Tần Nguyên Đường và cha chồng. Bởi vì cha chồng không tham bạc vàng, không ham nữ sắc nên ngoài hai lần Tần Nguyên Đường đưa quà to bị trả lại thì sau này đều chỉ là đặc sản địa phương bình thường. Vấn đề là, Tần Nguyên Đường viết thư cho cha chồng lại tự xưng là “Môn hạ khuyển mã”, câu thổi phồng này rõ ràng đã đặt cha chồng lên vị trí cao hơn Hoàng thượng!

Hơn nữa, Tần Nguyên Đường luyện binh rất nghiêm khắc, thường xuyên không nghe lệnh Tổng đốc Kế Liêu, để giúp đỡ ông ấy, cha chồng đã điều chuyển ba Tổng đốc đó đi nơi khác, trong mắt người ngoài, đây cũng là bằng chứng cấu kết của Thủ phụ và tướng lĩnh vùng biên.

Lúc mới vừa sống lại, Hoa Dương không hiểu tại sao đệ đệ lại nhẫn tâm như vậy, rõ ràng cha chồng dốc lòng dạy bảo đệ đệ, cúc cung tận tụy vì triều đình, nếu như đệ đệ có ý thiên vị cha chồng thì không đến mức giáng tội toàn bộ Trần gia.

Chớp mắt, sáu năm sắp trôi qua, Hoa Dương đã hiểu ra vấn đề mấu chốt là gì.

Vì đệ đệ oán hận cha chồng nên sau này đệ đệ mới khoanh tay đứng nhìn.