Ta Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương 11: Nhà ga xe lửa



Dịch: Gia Cát Nô

Mọi người ăn trưa tại một quán ăn bên cạnh Hồ Trường Thọ, diện tích quán chỉ tầm 20 mét vuông, bên trong phòng khách có hai bộ bàn ghế bằng gỗ trắc, có lẽ niên đại đã lâu nên một vài chỗ đã bị bong tróc không ít sơn.

Chỗ này có một điểm tốt mà không phải nơi nào cũng có, đó là khách ăn ở đây luôn được ngắm cảnh Hồ Trường Thọ. Trên mặt hồ, những con sóng đánh nhè nhẹ vào thành hồ ‘soạt soạt’khiến cho tâm tình trở nên thanh thản kỳ lạ.

Ban đầu Tiêu Dung Ngư cũng cảm thấy khó hiểu, chỉ là ăn trưa thôi mà ăn ở đâu chả được. Hiện tại, khi cô nàng bước chân đến nơi này thì đã biết tại sao Trần Hán Thăng làm vậy, nơi này thật yên tĩnh và thoải mái, chỉ không rõ đồ ăn ở đây thế nào thôi.

“Tiểu Trần, sao cậu biết ở đây có cửa hàng?”

Vương Tử Bác cảm thấy không gian ở đây rất tốt, chỉ có ông chủ thì không được tốt lắm, một chút nhiệt tình cũng không có. Chủ quán thấy khách vào cũng không hỏi xem cần gì, chỉ liếc nhìn một chút rồi bắt tay vào nấu nướng.

“Một cửa hàng kỳ lạ.” Vương Tử Bác nói thầm trong lòng.

Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư chưa bao giờ được chứng kiến cung cách phục vụ như vậy. Nhưng Trần Hán Thăng lại biết rất rõ, hơn chục năm sau, nơi này có một nhà hàng tên là Tư Trù cạnh Hồ Trường Thọ vô cùng nổi tiếng.

Tại sao ông chủ lại đặt cho nó cái tên ‘Tư Trù’, bởi vì nơi đây một đêm chỉ phục vụ một bàn. Không những thế, muốn một bàn đó khách thậm chí phải đặt trước khoảng 2 tháng.

Trần Hán Thăng cũng ngại giải thích, hắn đứng dậy bước đến đằng sau phòng bếp. Lúc này, ông chủ còn chưa đổi tên cửa hàng thành ‘Tư Trù’ cùng phương thức phục vụ kia. Quán ăn địa phương thì việc vào phòng bếp cũng tương đối dễ dàng.

“Ông chủ, làm điếu chứ?”

Trần Hán Thăng đưa tới một điếu Hồng Kim Lăng cho ông chủ trung niên đang đứng nấu ăn. Ông chủ ngẩng đầu hìn hắn một chút, cũng không nói năng gì, chỉ cầm điếu thuốc, nhưng không có hút mà đặt ở trên kệ.

Ông chủ là người Ngô Trung*, món ăn Ngô Trung thường chú trọng đến sự tươi mát, hình dáng và chất lượng đều tuyệt vời. Nhìn những món ăn được bê lên mọi người có thể cảm nhận được ngay hương sắc đều đủ, đó là sự kết hợp giữa củ sen đường Osmanthus, cơm gà Hồng Lăng, Cá sấu sóc cùng nước nước gà kết hợp làm món canh *.

(* Thời 2002 có tên là Ngô Trung sau đổi thành Tô Châu thuộc tỉnh Giang Tô

* Các món đặc sản của Tô Châu.)

Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư đã đói từ lâu, nhanh chóng động đũa, còn Trần Hán Thăng thì đang đứng hút thuốc cùng ông chủ.

Hai người chỉ lẳng lặng hút thuốc, không nói chuyện gì với nhau cả. Bản Thân chủ quán là một người ít nói, lại cho rằng Trần Hán Thăng chỉ là một tên sinh viên, nên cũng không có hứng thú nói chuyện.

Trần Hán Thăng cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ yên lặng hút xong điếu thuốc. Sau đó, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm. Nhưng khi ngồi xuống, hắn nhìn vào bàn cơm thì thấy thức ăn chẳng còn được mấy, cá sấu sóc cũng chỉ còn lại xương.

Vương Tử Bác ăn như lợn táp cám. Trần Hán Thăng nghĩ thầm, bát cơm mà ăn được chắc nó cũng ăn luôn. Về phần Tiêu Dung Ngư dáng ăn có vẻ tốt hơn một chút, nhưng hai má lúc nào cũng tròn vo vì chứa thức ăn, ánh mắt liếc về phía Trần Hán Thăng tỏ ra bất đắc dĩ.

Tiêu Dung Ngư biết hành động của mình có chút thô lỗ, nhưng không sao dừng lại được, tiếp tục đút vào miệng, hết thịt rồi cá. Tiếp theo cô nàng cũng bắt trước giống Vương Tử Bác, cắm đầu vào ăn coi như không thấy gì.

“Nhất thiết phải làm vậy hay không!”

Trần Hán Thăng cũng tranh thủ thời gian ăn chút cơm cho đỡ đói, rất nhanh trên bàn ba món một canh chẳng còn thứ gì. Mấy bát sứ đựng đồ ăn giờ này bóng loáng đến mức độ dùng để thay thế cho chiếc gương soi cũng được.

Đồ ăn rất ngon, nhưng giá không hề rẻ. Bữa ăn dùng đến 156 tệ, khiến cho Vương Tử Bác âm thầm tặc lưỡi, không nghĩ đến có thể đắt như vậy.

Vương Tử Bác định mở miệng trả giá, nhưng Trần Hán Thăng ngăn lại, những đồ ăn ở quán này đáng giá số tiền đó. Về sau, bọn hắn muốn ăn những đồ ăn như vừa rồi, không bỏ ra trên dưới nghìn tệ là không thể ăn được. Mà một số việc không thể dùng tiền để đánh giá được.

Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư vẫn chưa có khái niệm ‘Campuchia’. Vào những năm 2002 loại xã giao này rất ít khi nhìn thấy, mọi người thường theo lối suy nghĩ, nay mày mời tao mai tao lại mời lại mày.

Trần Hán Thăng cũng không quan tâm vấn đề này cho lắm, hắn đem hành lý gửi trong nhà hàng, rồi dẫn Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư dạo quanh công viên Hồ Trường Thọ.

Hồ Trường Thọ thật ra không lớn lắm, nhưng con lợn Vương Tử Bác mới đi được dăm ba bước chân đã ngồi thở hổn hển.

“Nơi này gần bến xe cùng nhà ga như vậy, lần sau trước khi về nhà, chúng ta có thể đến đây dạo chơi một chút.” Vương Tử Bác đề nghị.

“Không phải nói chuyện giật gân chứ, đây có thể là lần đầu cũng là lần cuối mày được đi dạo ở Hồ Trường Thọ đấy.” Trần Hán Thăng hờ hững nói.

Bởi vì, hắn đã từng học 4 năm đại học tại Kiến Nghiệp, làm việc ở thành phố này thêm 10 năm nữa. Hầu như, hắn đã đi qua tất cả địa điểm đẹp nhất ở nơi này, chỉ duy nhất Hồ Trường Thọ là chưa nhìn ngắm kỹ càng mà thôi.

Kiếp trước, hắn đã từng có suy nghĩ giống Vương Tử Bác vừa rồi, hắn cứ nghĩ mình về trường nghỉ ngơi thật tốt, có cơ hội lại đến nơi này dạo chơi. Nhưng mỗi lần hắn đón xe về nhà, là lại vội vội vàng vàng đến gần sát giờ xe chạy. Thời đó địa điểm quen thuộc với hắn chỉ là bến xe chứ không phải Hồ Trường Thọ bên phía đối diện, ngay cả nhà hàng ‘Tư Trù’ cũng là một người bạn dẫn hắn đi ăn mới biết được.

Tiêu Dung Ngư cảm thấy nơi này rất tuyệt.

Hồ Trường Thọ là một hồ nhỏ trong cả nước, được bao quanh bởi rất nhiểu nhà cao tầng, ngoài ra còn đối diện với hai bến xe có lưu lượng giao thông rất lớn. Ở nơi như vậy, lại có một hồ nước trong mát, xung quanh bờ là những hàng liễu đung đưa trong gió. Một vài nơi trên hồ còn xuất hiện những đóa hoa sen giống như tiên cảnh. Loại cảnh vật này cho ta nhìn rõ phong cách của cố đô ngày xưa một trong sáu nước thời cổ đại.

Rất nhanh những hoài niệm này bị hiện thực chiếm mất. Khoảng 3h chiều, nhóm người Trần Hán Thăng chuẩn bị đến trường học báo danh, thời điểm đi qua ga nhà ga Kiến Nghiệp, thì xuất hiện vài người quấy rầy.

“Anh chàng đẹp trai, lại đây chơi một chút chứ.”

“Cô gái xinh đẹp có cần chỗ nghỉ ngơi chút không?”

“Nơi này ‘chơi’ rất vui, anh chàng đẹp trai có cần nhìn một chút không?”



Mấy cô gái này không phải xã hội đen. An ninh chật tự tại Kiến Nghiệp tốt hơn rất nhiều so với Quảng Đông bên kia, chỉ có mấy ‘chị gái’ tầm 50 tuổi cầm cái bảng hiệu ‘dừng chân’ lần lượt hỏi thăm mỗi người đi qua nơi này mà thôi.

Trần Hán Thăng đi đầu lại đeo kính râm, nhìn rất giống một vị khách đi du lịch. Thanh niên trẻ lại còn độc thân thế này, thuộc vào loại khách hàng tiềm năng, cho nên mấy ‘chị gái’ toàn bộ tập trung mời chào Trần Hán Thăng, cách nói chuyện càng ngày càng thẳng thắn.

“Anh chàng đẹp trai, mấy cô nương chỗ chúng tôi rất đẹp.”

“ ‘Trình độ’ thì khỏi phải bàn.”

Còn có người nói thẳng giá: “Tàu nhanh 80 tệ, bảo đảm không bị bắt cực an toàn. Nhìn thấy cậu đẹp trai như thế, 60 tệ có làm hay không?”

Tiêu Dung Ngư mặt đỏ đến tận mang tai, bước nhanh đi qua. Vương Tử Bác cũng là lần đầu nhìn thấy chuyện này, cũng vội vàng bước đi, nhưng vẫn còn tiếc rẻ vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

Vương Tử Bác thầm ước, tốt nhất là Trần Hán Thăng đi thử một lần, sau đó về nhà kể lại cho tên này nghe. Nếu Trần Hán Thăng biết Vương Tử bác có ý nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ dùng bạo lực cởi hết quần áo thằng này vứt vào phòng của mấy ‘chị gái’ này.

Trần Hán Thăng chỉ là mỉm cười cự tuyệt: “Ngại quá, chúng tôi đang có việc gấp, xin nhường đường một chút.”

Mấy ‘chị gái’ thấy mời chào không được, đành tử bỏ. Nhưng có người vẫn không cam lòng lớn tiếng nói: “ Chàng trai, đã ra ngoài đi du lịch, mạnh dạn trải nghiệm một chút đi chứ?”

Tiêu Dung Ngư bước nhanh như chạy, thật vất vả mới đến điểm dừng xe bus. Lần này, nhà ga Kiến Nghiệp tạo cho cô nàng ấn tượng không tốt chút nào. Thật ra nguyên nhân từ phía bản thân Tiêu Dung Ngư, do kinh nghiệm sống ngoài xã hội của nàng quá ít ỏi.

Ở chỗ này mọi người bắt đầu chia ra. Vương Tử Bác đến đại học Khoa Học Và Công Nghệ Kiến Nghiệp nằm ở khuôn viên Tiên Ninh thì ngồi xe bus số 97, còn trường học củaTrần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều nằm trong phạm vi đại học Giang Lăng, ngồi xe bus 137 là có thể đến nơi.

“Tiểu Trần, sau này tao sẽ tới Giang Lăng tìm mày.”

Vương Tử Bác vẫy tay tạm biệt, nhưng ánh mắt biểu hiện vẻ tiếc nuối.

“Được rồi đi đi, chú ý an toàn.”

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói. Một thời gian nữa, Vương Tử Bác cũng sẽ quen thuộc với thành phố này, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.

Trần Hán Thăng tiễn Vương Tử Bác xong, lập tức quay về nói chuyện với Tiêu Dung Ngư: “Cuối cùng cũng đuổi được cái bóng đèn đáng ghét đi rồi, thế giới này hiện giờ là của hai chúng ta.”

“Đứng đắn một chút, đừng nói lung tung.”

Tiêu Dung Ngư có chút xấu hổ, lại thấy Trần Hán Thăng nhìn mình, cho dù hắn đang đeo kính râm, nhưng Tiêu Dung Ngư có thể đoán được nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô nàng nói thêm một câu: “ Cũng không được phép nghĩ lung tung.”

“Đầu ta nghĩ lung tung, ta bắt nó dừng lại được à!” Trần Hán Thăng cười hì hì nói.

“Cậu…”

Tiêu Dung Ngư bó tay toàn tập, hiện tại cô nàng cũng chẳng làm gì được Trần Hán Thăng. Xe bus 137 vừa dừng lại, cô nàng nhanh chóng bước lên, trực tiếp bỏ lại Trần Hán Thăng muốn làm gì thì làm.

Trần Hán Thăng chậm rãi đưa tất cả hành lý lên xe bus. Xong xuôi, hắn mới đi tìm chỗ ngồi, thì thấy Tiêu Dung Ngư đã chiếm cho mình một chỗ cạnh cô ấy. Hắn nhìn xung quanh thì thấy một đám nam sinh mặt mày xám xịt, muốn cạnh tranh nhau để ngồi cạnh Tiêu Dung Ngư.

Tiêu Dung Ngư sốt ruột nhìn chằm chằm cửa xe bus, vừa nhìn thấy Trấn Hán Thăng, cô nàng vội vàng giơ tay vẫy vẫy, lớn tiếng hô: “ Tiểu Trần, ở bên này.”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, đúng là mấy thằng con trai chưa ráo máu đầu, gan bé tý. Hắn bước đến ngồi xuống, hành động đánh dấu ‘lãnh thổ’ này làm cho mấy nam sinh đại học dâm ý vừa mới bốc lên đã bị dập tắt, vội vàng kiếm chỗ khác ngồi xuống.

“Tiểu Trần, tại sao lên đại học, nam sinh lại tỏ ra trực tiếp như vậy?”

Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng hỏi.

“Sao mà mình biết được, mình không thuộc nhóm người đó.”

Trần Hán Thăng quang minh chính đại trả lời.

“Được rồi, mình tin cậu. Nhưng cậu có thể lấy cánh tay đang đặt trên vai tớ, ra chỗ khác được không?”

Tiêu Dung Ngư nhíu mày nói.