Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 14: 14




Dương Húc cao khoảng một mét chín, cao hơn Phương Vũ cả nửa cái đầu.

Hơn nữa, thân hình của cậu ta nhìn qua cũng cường tráng hơn một vòng.

Tố chất cơ thể chênh lệch nhiều như vậy, cơ bản không cần phải so sánh về kỹ thuật đánh bóng rổ.

Chỉ bằng vào hình thể, Dương Húc đã có thể nghiền ép Phương Vũ rồi.

"Chỉ đấu đơn thôi thì có chút nhàm chán, phải có hình phạt." Dương Húc mỉm cười, ném bóng vào tay Phương Vũ.

"Hình phạt gì?" Phương Vũ hỏi.

"Người thua phải hít đất một trăm cái trước mặt tất cả mọi người ở đây, mọi người ở đây sẽ chịu trách nhiệm giám sát, không làm xong thì không được đi, cậu cảm thấy thế nào?" Dương Húc nham hiểm hỏi.

"Không thành vấn đề." Phương Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Xung quanh lại vang lên một trận cười trêu chọc.

Phương Vũ này muốn tự ngược bản thân phải không? Thua phải hít đất một trăm cái, với vóc người này của cậu ta, có thể làm nổi sao?
Sau đó, nữ sinh xung quanh biến thành đội cổ vũ, tất cả cùng hô to: "Dương Húc, cố lên! Dương Húc, cố lên..."
Hầu như tất cả mọi người đều ủng hộ Dương Húc, điều này làm cho Phương Vũ có vẻ như một thân một mình.

Dương Húc đã sớm chú ý tới Đường Tiểu Nhu đứng ở phía ngoài đám người, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Hôm nay, tôi sẽ làm cho cậu biết bạn cùng bàn của cậu và tôi chênh lệch như thế nào.

Đường Tiểu Nhu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn gương mặt không chút biểu tình của Phương Vũ, tâm trạng rất hồi hộp.

Cô biết Phương Vũ không có khả năng thắng, cô chỉ hy vọng Phương Vũ không lấy cứng chọi cứng với Dương Húc, nếu không với tính cách của Dương Húc, chắc chắn sẽ ra tay với Phương Vũ.

Hai tay Phương Vũ cầm bóng, nhìn lưới bóng rổ ở cách đó không xa.

Anh không nói dối, anh thật sự không biết chơi bóng rổ.

Nhưng mà anh vẫn biết chỉ cần ném được bóng vào rổ là coi như được điểm.

Như vậy không phải rất đơn giản sao?
Một tay Phương Vũ cầm bóng, muốn ném vào lưới bóng rổ.

Hai tay Dương Húc chống nạnh, cơ bản không có ý định muốn phòng thủ.


"Ha ha ha...!Nhìn tư thế này của Phương Vũ, cậu ta thật sự không biết chơi bóng rổ đâu."
"Đúng vậy, buồn cười quá, cậu xem cậu cả Dương cũng khinh thường không thèm phòng thủ kìa."
"Không thú vị gì cả..."
Đám học sinh xung quanh quan sát rồi phát ra một trận cảm thán, biểu hiện xem thường Phương Vũ.

Phương Vũ cũng không thèm để ý chút nào, đưa tay ném bóng.

"Bộp!"
Tiếng bóng chui vào lưới rơi xuống nền.

Vốn dĩ đám người còn đang than thở nhàm chán, lập tức ngơ ngẩn.

Con mẹ nó, ném bừa một cái cũng có thể vào sao? Vận may này hình như hơi tốt?
Dương Húc nhíu mày nói: "Vận may không tệ."
"Tiếp theo thì sao? Tôi phòng thủ cậu ném sao?" Phương Vũ hỏi.

"Đúng vậy, nhưng từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn cơ hội ra tay nữa." Dương Húc cười gằn, đi đến bên ngoài vòng ba điểm, thay đổi vi trí với Phương Vũ.

"Dương Húc, cố lên..."
Nhìn thấy Dương Húc bắt bóng, tiếng cổ vũ xung quanh lại vang lên.

Dương Húc nhìn Phương Vũ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy ý lạnh.

Cậu ta muốn hoàn toàn nhục nhã Phương Vũ!
Mà phương thức nhục nhã đối thủ trên sân bóng rổ đơn giản có hai loại.

Một loại là cách đập, một loại khác là bỏ qua phòng thủ của đối phương ném bóng vào rổ.

Dương Húc biết hình thể của mình chiếm ưu thế, vì vậy cậu ta muốn dùng thân thể để dạy dỗ Phương Vũ.

"Bộp, bộp, bộp..."
Dương Húc bắt đầu dẫn bóng, sau đó bỗng nhiên tăng tốc độ, vọt về phía bên trái.

Vai của cậu ta hướng về phía trước, chỉ cần Phương Vũ dám đi lên phòng thủ, chắc chắn sẽ bị cậu ta đụng bay ra ngoài.

Phương Vũ thực sự tiến lên đón, đứng trước mặt Dương Húc.

"Muốn chết." Dương Húc cười lạnh nói, đồng thời bả vai tụ lực lại.

Cậu ta có tu vi Tiên Thiên ngũ đẳng, một cái bả vai này đụng tới, Phương Vũ phải nằm trên giường ít nhất một tuần.


Cái này là do Phương Vũ tự tìm lấy.

Thế nhưng Dương Húc dùng sức va chạm, lại đụng phải khoảng không.

Cùng lúc đó, cậu ta cảm giác được bóng trên tay phải nhẹ tênh.

Bóng bị cướp lấy!
Sao có thể?
Dương Húc quay đầu, phát hiện Phương Vũ quả nhiên đã chộp được trái bóng trong tay cậu ta.

Xung quanh vang lên một trận thốt kinh ngạc.

Không ai ngờ được, khi Dương Húc vọt lên giống như mãnh hổ, thế nhưng Phương Vũ lại có thể chặn lại cắt bóng của cậu ta.

"Đáng chết!" Dương Húc cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, hơn nữa Phương Vũ còn cười như không cười nhìn cậu ta.

Phương Vũ lại một lần nữa cầm trái bóng rổ, muốn ra tay.

Nhưng Dương Húc đã từng nói, cậu ta chắc chắn sẽ không để Phương Vũ có cơ hội ra tay!
Cho nên, cậu ta lập tức dùng hết sức lực, đánh về phía Phương Vũ, nhảy lên một cái, cái nhảy vô cùng cao.

Nếu như Phương Vũ ra tay, không thể nghi ngờ trận bóng này sẽ bị thất bại.

Nhưng Phương Vũ không lo lắng chút nào, thấy Dương Húc nhảy vọt lên, anh không vội vã gì mà bước sang phải một bước, lại ném bóng đi.

"Bộp!"
Lại vào thêm một quả.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.

Nếu như nói lần thứ nhất ném vào là may mắn, vậy lần thứ hai kia thì sao?
Hai lần đều lọt thẳng vào rổ!
Hơn nữa, Phương Vũ còn cắt bóng Dương Húc một lần, đồng thời dùng động tác giả lừa Dương Húc nhảy lấy đà.

Phương Vũ thật sự không biết chơi bóng rổ sao?
Mặc dù tư thế ném bóng vào rổ rất quái dị, nhưng rất rõ ràng, cậu ta biết chơi bóng rổ! Hơn nữa còn là cao thủ!
Dương Húc lúc này tức giận không chịu nổi, ánh mắt trở nên ác liệt.


Cậu ta không chỉ bị Phương Vũ cắt bóng, còn bị Phương Vũ trêu đùa!
Nhiều người như vậy ở bên cạnh nhìn, thật sự mất mặt!
Điều Dương Húc để ý nhất chính là mặt mũi và tôn nghiêm của mình.

"Một bóng cuối cùng rồi." Phương Vũ ném bóng vào trong tay Dương Húc.

Dương Húc nắm bóng, chuyển động.

Lần này, cậu ta nhất định phải đánh bay Phương Vũ, đồng thời còn phải ném bóng vào rổ.

Thừa dịp Phương Vũ còn chưa đứng ra phòng thủ, Dương Húc trực tiếp chạy lên, nhảy lấy đà ở đường ném bóng phụ cận.

Trái bóng này, cậu ta muốn ném vào rổ!
Phương Vũ thấp hơn so với cậu ta, căn bản là không có cách ngăn cản!
"Oa...!Dương Húc tức giận, cậu ta muốn ném vào rổ rồi!" Một vài nam sinh kích động hô to.

Trong mắt những nữ sinh còn lại thì toàn là ngôi sao, nhìn thấy Dương Húc đang bay lượn ở trên bầu trời.

Nhưng Phương Vũ lại nhảy lấy đà vuông góc ở hướng mà Dương Húc đang bay lên.

Thoạt nhìn anh không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng lại nhảy tới cùng độ cao với Dương Húc.

"Lần này mày đừng hòng trốn!" Dương Húc nghiến răng, toàn thân căng thẳng, lực lượng đạt đến đỉnh điểm.

Đầu óc của cậu ta đã bị sự tức giận làm cho mất trí, cậu ta căn bản không thèm để ý làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào.

Cho dù đụng cho Phương Vũ bị trọng thương, thậm chí bỏ mạng thì thế nào?
Có nhà họ Dương ở đây, cho dù là hậu quả gì Dương Húc cũng không cần gánh lấy!
Phương Vũ vươn tay, trực tiếp đè lại cánh tay phải của Dương Húc đang muốn ném bóng vào rổ.

Dương Húc nghiến răng, cả người dồn lực, muốn ném bóng vào trong rổ.

Nhưng cậu ta dùng hết toàn lực, trái bóng cũng không thể nào bay về phía trước.

Ngược lại chính bản thân cậu ta, sau lần đối kháng này, toàn bộ lực lượng của cơ thể bị tháo gỡ hoàn toàn, dùng hết toàn lực đánh một quyền, nhưng lại giống như đánh vào bông, rất khó chịu.

"A!"
Dương Húc mất thăng bằng ở trên không trung, té ngã lăn trên nền.

Mà Phương Vũ thì rất thoải mái cầm bóng ở trên tay, từ từ đi về phía vòng ba điểm, ra tay lần nữa.

"Bộp!"
Trái bóng thứ ba được ném vào.

3-0, Dương Húc thất bại hoàn toàn!
Trên sân bóng rổ vô cùng im lặng, tất cả mọi người mở to mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phương Vũ, cùng với vẻ mặt dữ tợn của Dương Húc.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ đến, Dương Húc thua trận, mà còn thua với khoảng cách tỉ số như vậy.


Dương Húc ngay cả một bóng cũng không vào.

Ngay cả Đường Tiểu Nhu, lúc này cũng bụm lấy cái miệng nhỏ, ngơ ngác nhìn Phương Vũ.

Triệu Song Nhi nhìn thấy Dương Húc ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự xót xa.

Nhưng khi nhìn về phía Phương Vũ, trong mắt đều là sự âm độc.

"Bạn học Dương, một trăm cái hít đất, cứ từ từ làm." Phương Vũ để lại những lời này, xoay người lập tức rời khỏi sân bóng.

Đám học sinh xung quanh, tự giác nhường ra một con đường cho Phương Vũ.

Biểu hiện vừa rồi của Phương Vũ đã hoàn toàn trấn áp tất cả mọi người ở đây.

Thậm chí có một vài nữ sinh cảm thấy xao xuyến.

"Sao tôi lại đột nhiên cảm thấy Phương Vũ đẹp trai như vậy..."1
Lưu mập nhanh chóng đuổi theo Phương Vũ, gương mặt kích động đến đỏ lên, gấp gáp hỏi: "Phương Vũ, cậu giấu cũng thật sâu nha, bình thường cũng không thấy cậu chơi bóng, lúc lên rồi lại hành hạ cho Dương Húc thành ra như vậy."
"Tôi thực sự không biết chơi bóng, tôi chỉ là đơn giản ném bóng vào rổ mà thôi." Phương Vũ nói.

"Ha ha, cậu đừng khiêm tốn nữa.

Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ nổi danh khắp toàn trường, sau này cậu chính là ngôi sao của trường học, vừa rồi cậu không thấy sao, bao nhiêu nữ sinh nhìn trộm cậu, chậc chậc..." Lưu mập cười bỉ ổi nói.

Phương Vũ thở dài.

Giống như Lưu mập nói, sau ngày hôm nay, anh không có cách nào sống một cách bình thường nữa.

"Thôi được, sư phụ đã từng nói, hết thảy thuận theo tự nhiên.

Mình không cần cố ý ít xuất hiện, cũng không cần cố ý phô trương, thuận theo tự nhiên là được rồi." Phương Vũ thầm nghĩ.

Sau tiết thể dục Phương Vũ trở lại lớp học, khó tránh khỏi bị bạn cùng lớp nhìn bằng ánh mắt khác.

Phương Vũ không thèm để ý những ánh mắt này.

Nhưng Đường Tiểu Nhu ngồi bên cạnh, lại gần như là theo dõi anh, khiến cho anh không thể không để ý.

Hai người ngồi cùng bàn, vốn dĩ khoảng cách đã gần, lúc này Đường Tiểu Nhu nhìn sang, khoảng cách với gương mặt của Phương Vũ không đến mười cen ti mét.

"Rất rõ ràng, cậu đang nảy sinh sự tò mò đối với tôi."
"Theo như tôi biết, phần lớn giai đoạn bắt đầu sinh ra tình yêu chính là sự tò mò.

Vì vậy, tôi đề nghị cậu nhanh chóng bóp nát sự tò mò của cậu đối với tôi."
Phương Vũ quay đầu, nhìn thẳng vào Đường Tiểu Nhu nói..