Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 657: Cậu bé kỳ lạ



“Anh Phương Vỹ Huyền… Em biết chắc chắn anh sẽ tạo nên kỳ tích mà!” Vu Ánh Hà ở dưới sân khấu kích động đến nỗi gần như muốn nhảy dựng lên.

“Em Phương Vỹ Huyền có mặt không? Xin hỏi em Phương Vỹ Huyền có ở đây không?” Trên sân khấu, Trần Đăng Nguyên cầm micro lớn tiếng hỏi.

Hiện trường không có ai đáp lại.

Lúc này, Tôn Quốc Dũng chạy lên sân khấu, thở hồng hộc nói: “Hiệu trưởng, em Phương Vỹ Huyền không có ở đây.”

“Thế mà lại không có mặt…” Hô hấp của Trần Đăng Nguyên cũng rất nặng nề.

Trường trung học Giang Hải có một yêu nghiệt thi đại học được max điểm, đối với Trường trung học Giang Hải mà nói, đây tuyệt đối là một tin tức cực tốt.

Tiếng tăm của Trường trung học Giang Hải sẽ nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Hoa Hạ!

“Có số điện thoại của em ấy không? Chúng ta liên hệ ngay tại hiện trường, nói cho em ấy biết thành tích đồng thời thông báo em ấy đến nhận thưởng!” Trần Đăng Nguyên nói.
“Nhận thưởng?” Tôn Quốc Dũng sững sờ.

“Ban giám hiệu nhà trường vừa mới biết được chuyện này, quyết định thưởng cho Phương Vỹ Huyền hai triệu tệ!” Trần Đăng Nguyên kích động nói.

Hai triệu tệ!

Lãnh đạo ở bên cạnh nghe thấy con số này thì đều ngây người.

Hà Văn Bắc cách đó không xa nghe thấy câu này thì siết chặt hai nắm đấm.

Tiền thưởng này gấp mười lần của cậu ta!

Đối với một học sinh, thậm chí một gia đình mà nói, đây đều là một khoản tiền lớn!

“Em ấy, hình như phương thức liên lạc của em ấy thay đổi rồi, tôi không liên lạc được với em ấy…” Tôn Quốc Dũng nói.

“Em có phương thức liên lạc của cậu ấy.”

Lúc này, Đường Tiểu Nhu bước lên phía trước, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Phương Vỹ Huyền.

Trần Đăng Nguyên lập tức nhận lấy điện thoại, sau đó mở loa ngoài, hướng micro đến bên dưới loa của điện thoại.
“Tút…”

Toàn trường yên tĩnh.

Tất cả mọi người tập trung nhìn vào Trần Đăng Nguyên.

Năm giây sau, cuộc gọi được kết nối.

“Lại có chuyện gì?” Trong điện thoại di động vang lên một giọng nói uể oải, cũng rất bực mình.

Nghe thấy giọng nói này, Đường Tiểu Nhu cắn môi, trong lòng ấm ức.

“Em Phương Vỹ Huyền, thầy là hiệu trưởng Trần Đăng Nguyên của Trường trung học Giang Hải, đã có thành tích thi đại học rồi, xin hỏi em biết chưa?” Trần Đăng Nguyên hỏi.

“Chưa biết.” Phương Vỹ Huyền đáp nhanh nhẹn.

“… Thi được điểm cao xưa nay chưa từng có! Bảy trăm năm mươi điểm! Max điểm toàn khoa!” Trần Đăng Nguyên vô cùng kích động nói.

“… Em biết rồi.”

Câu trả lời của Phương Vỹ Huyền khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Thế này cũng quá bình tĩnh ung dung rồi đó.
Đây chính là 750 điểm đấy, từ xưa tới nay chưa từng có ai thi được điểm như vậy, tại sao anh lại không kích động chút nào thế?

“Em Phương Vỹ Huyền, thi được 750 điểm đó!” Trần Đăng Nguyên cho rằng Phương Vỹ Huyền không nghe rõ nên lặp lại.

“Ừ, em biết rồi, nếu không có chuyện gì khác thì em cúp đây.” Phương Vỹ Huyền nói.

Trần Đăng Nguyên vội vàng nói: “Em Phương Vỹ Huyền, thầy có một chuyện muốn thông báo cho em, bởi vì thành tích xuất sắc nên ban giám hiệu nhà trường quyết định tặng cho em học bổng hai triệu tệ, bây giờ em có thể đến nhận học bổng.”

Hai triệu tệ?

Dưới sân khấu lập tức xôn xao!

Con số này, đừng nói là đối với một học sinh, mà đối với một gia đình cũng là một khoản tiền lớn!

Hai triệu, có thể mua một căn nhà một trăm mét vuông ở thành phố Giang Hải, hoặc là mua được một chiếc xe rất tốt rồi đấy!
Này… đúng là một mai bước đến đỉnh cao cuộc đời mà!

Trong mắt của học sinh và phụ huynh dưới sân khấu, ngoài ngỡ ngàng thì nhiều hơn chính là cực kỳ hâm mộ.

“Em không có thời gian.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Phương Vỹ Huyền.

Trần Đăng Nguyên sửng sốt một lát rồi lập tức nói: “Bây giờ bận chuyện khác thì có thể đến sau cũng được, hoặc là chúng tôi có thể gửi tiền…”

“Phiền phức lắm, tiền này cứ để đó trước đi, có cơ hội em sẽ đi nhận. Em còn có việc, cúp trước đây.” Nói xong câu này, cuộc gọi truyền đến một tiếng “Tút”.

Cúp máy rồi…

Khung cảnh toàn trường trở nên im lặng.

Sự phát triển của chuyện này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.

Phương Vỹ Huyền này thi được 750 điểm, giọng điệu không kích động chút nào thì cũng thôi, nhưng hình như ngay cả hai triệu tiền thưởng anh cũng không muốn đến nhận cho lắm!
Thế này cũng quá… hiếm thấy rồi đó?

Chẳng lẽ đối với anh mà nói, 750 điểm và hai triệu tệ đều không tính là gì?

Một lúc lâu sau, Trần Đăng Nguyên mới khôi phục lại tinh thần, ngượng ngùng cười một tiếng rồi nói: “Có thể thấy là em Phương Vỹ Huyền khá bận rộn, ha ha… Đại hội tuyên dương hôm nay đến đây là kết thúc, các bậc phụ huynh và các em học sinh có thể lần lượt rời khỏi hội trường được rồi…”

Nhưng lúc này, bầu không khí của cả hội trường đều có chút kỳ lạ.

Những học sinh xuất sắc được khen thưởng kia vốn nên cảm thấy vui mừng, nhưng lúc này lại không vui nổi.

Về mặt điểm số, 750 điểm nghiền ép bọn họ đến nỗi không còn sót chút cặn nào.

Tiền thưởng… Hai triệu, so với mười ngàn hai mươi ngàn của bọn họ, thậm chí là hai trăm ngàn của Hà Văn Bắc… Vốn không thể nào so sánh được.
Điều khiến bọn họ khó mà chấp nhận nhất chính là, thái độ lạnh nhạt đó của Phương Vỹ Huyền.

Như thể anh chẳng hề để mắt tới hai triệu và 750 điểm kia vậy.

Đối với những học sinh xuất sắc như bọn họ mà nói, đây là một sự đả kích lớn lao.

Mọi người chậm rãi rời khỏi hội trường.

Lúc Đường Thanh Hiền và Đường Chí Hòa rời đi, đúng lúc nhìn thấy đám người La Tuấn Kỳ.

Đường Thanh Hiền không hề nói gì, đám người La Tuấn Kỳ lại thay đổi sắc mặt, cúi đầu đi sang hướng khác.

Lần này, mặt của bọn họ không chỉ bị vả cho sưng lên, mà là bị vả cho mất hết luôn!

Trần Đăng Nguyên nhìn mọi người dần dần tản đi, ánh mắt vẫn kích động.

Sau hôm nay, e rằng tên của em học sinh Phương Vỹ Huyền này sẽ vang dội khắp Hoa Hạ.

Trường trung học Giang Hải cũng sẽ một lần thành danh!


Hoài Bắc, Nam Đô.

Phương Vỹ Huyền rời khỏi nhà trọ, chuẩn bị đi lên phố tìm một nhà hàng để ăn cơm.

Đối với anh mà nói, thành tích thi đại học quả thật không đáng để nhắc tới, thi được điểm cao hơn nữa cũng sẽ không dấy lên chút lăn tăn nào trong lòng anh.

Đương nhiên, điểm số 750 này vẫn vượt ra khỏi dự đoán của anh.

Tuy rằng đã làm hết các câu nhưng cũng không đến nỗi max điểm mới đúng.

Còn học bổng gì gì đó, Phương Vỹ Huyền càng không đi nhận.

Một người sống gần năm ngàn năm như anh, đứng chung với một đám nhóc con chưa đầy hai mươi tuổi để nhận thưởng, nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ.

Nghĩ đến đây, Phương Vỹ Huyền liếc thấy bên cạnh có một quán mì, bèn đi vào luôn.

Quán mì này trang trí rất đơn sơ, chỉ là một quán nhỏ phổ biến.

Bây giờ đang là giờ cơm nhưng trong quán lại không có những khách khác.
Phương Vỹ Huyền ngồi vào bên cạnh bàn ăn.

Một cậu bé chưa đến mười tuổi, dáng dấp vô cùng đáng yêu cầm một tờ menu đặt ở trước mặt Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền liếc nhìn phía sau, ông chủ đang ở phòng bếp bên trong.

“Anh trai, anh muốn ăn gì?” Cậu bé ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, con ngươi đen nhánh lấp lánh tỏa sáng, dùng giọng non nớt để hỏi.

“Món nổi tiếng của quán là gì?” Phương Vỹ Huyền nhìn cậu bé một cái, hỏi.

“Mì thịt bò do cha em làm là ngon nhất.” Cậu bé đáp.

“Vậy thì anh muốn một bát mì thịt bò lớn.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Được.”

Cậu bé cầm lấy menu đi vào phòng bếp ở bên trong.

Đợi không bao lâu, cậu bé đã bưng một bát mì bò lớn đến đặt ở trước mặt Phương Vỹ Huyền.

“Bát lớn đến vậy sao?”

Phương Vỹ Huyền nhíu mày nói.
“Khách đến ăn mì quán nhà em đều nói nhà em thực dụng đó!” Cậu bé cười nói.

“Vậy sao quán nhà em vẫn ế ẩm thế?” Phương Vỹ Huyền cầm lấy đũa, vừa ăn mì vừa nói.

Cậu bé nhìn Phương Vỹ Huyền ăn mì, trong mắt lóe lên một tia khác thường, đồng thời đáp: “Bình thường quán em làm ăn cũng khá ổn, chỉ là hôm nay ít người một chút thôi, có lẽ là bởi vì không phải ngày nghỉ…”

“Ờ, nhưng mà mùi vị của mì này rất bình thường, tự anh làm có khi còn ngon hơn cái này.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ồ? Anh cũng biết nấu nướng sao?” Cậu bé nhìn Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt âm ỷ hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

“Anh không chỉ biết, mà anh còn là cấp bậc thầy.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Vậy thì đúng là giỏi quá.” Cậu bé vừa nói vừa xoay người: “Em đi rót cốc nước.”
Sau khi cậu bé xoay người đi, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.

Cậu ta đi vào phòng bếp.

Trên mặt đất trong phòng bếp có một người đàn ông đang nằm.

Hiển nhiên người đàn ông này đã chết, cơ thể cứng ngắc, biểu cảm hoảng sợ, làn da tái nhợt.

Nhưng trên người ông ta lại không có vết thương, cũng không chảy một giọt máu nào.

Sau khi đi vào phòng bếp, ánh mắt của cậu bé trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Cậu ta cầm lấy một cái cốc, rót nước vào bên trong.

Sau khi rót đầy một cốc nước, tay phải của cậu ta lắc nhẹ ở phía trên cốc một cái.

Một chút bột phấn màu đen rơi vào trong cốc.

Nhưng nước trong cốc vẫn trong suốt, không hề nhìn ra điểm khác thường.

“Trước là ăn mì bỏ thêm bột Phá Hồn, sau lại uống một cốc nước cho thêm phấn Thiên Độc… Cho dù là thần tiên cũng không có cách nào cứu được.”
Ánh mắt của cậu bé hiện lên một tia u ám, bưng cốc nước này đi ra khỏi phòng bếp.

Lúc đi đến bên cạnh Phương Vỹ Huyền, nét mặt của cậu ta lại trở nên hồn nhiên ngây thơ.

“Anh, uống chút nước đi.” Cậu bé cười nói.

Lúc này, lại có ba vị khách đi vào trong quán.

“Ông chủ, ba bát mì sốt tương!”

Hiển nhiên ba người này là khách quen, vừa đi vào đã gọi.

Nhưng lại không có ai đáp lại.

“Ông chủ!” Một vị khách lại gọi lần nữa.

Vẫn không ai đáp lại.

“Ông chủ không có ở đây à?” Ba vị khách nghi ngờ nói.

“Các chú muốn ăn gì? Gần đây cha cháu ngã bệnh, cổ họng đau nhức, không thể nói chuyện…” Cậu bé ngẩng đầu lên, cười nói.

“Ồ? Là con trai của ông ấy?” Một vị khách ngẩn người nói.

“Chẳng phải ông chủ Uông chưa kết hôn à? Đâu ra con trai lớn như vậy?” Một vị khách khác nghi ngờ nói.
“Chẳng lẽ là con riêng?” Vị khách thứ ba cười nói.

Lúc này, nụ cười trên mặt cậu bé đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm vô cùng dữ tợn.

“Haiz, no quá đi, bát mì này lớn quá, hơn nữa còn rất khó ăn.”

Phương Vỹ Huyền ở bên cạnh lẩm bẩm, sau đó cầm lấy cốc nước uống một ngụm lớn.

Bột Phá Hồn, chắc hẳn là sắp có tác dụng rồi…

Trên mặt cậu bé lộ ra nụ cười quỷ dị, xoay người muốn xem thử tình hình của Phương Vỹ Huyền.

Nhưng mặt cậu ta vừa quay tới đã chạm phải một cái nắm đấm!

“Bịch!”

Cả gương mặt của cậu bé lõm xuống, đồng thời bay ngược đi như đạn pháo, trực tiếp tông thủng vách tường ở phía sau!