Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 78: 78




Nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh đều sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra.

Tại sao Hùng Sơn Lang lại gọi một khán giả lên đài?
Hơn nữa biểu cảm của anh ta còn có vẻ rất nghiêm túc.

Phương Vỹ Huyền nhìn Hùng Sơn Lang, lại liếc mắt về hai người phía sau lưng anh ta.

“Hai người đứng sau Hùng Sơn Lang là ai?” Phương Vỹ Huyền hỏi Lệ Trúc Hiên.

“Một người là Lý Hòa Phúc, người còn lại là đầu trọc, bọn họ là đại ca của hai thế lực lớn còn lại của thế giới ngầm ở thành phố Giang Hải…” Lệ Trúc Hiên nói.

Lý Hòa Phúc?
Mặc dù Phương Vỹ Huyền đã từng đấu với đàn em của Lý Hòa Phúc hai lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp Lý Hòa Phúc.

“Lý Hòa Phúc xuất hiện ở đây… Hùng Sơn Lang chủ động tìm tới tôi…” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, nhìn về phía Lệ Trúc Hiên, ánh mắt khẽ động.

Dường như Lệ Trúc Hiên hiểu được suy nghĩ của Phương Vỹ Huyền, vội vàng nói: “Cậu Phương, tôi không biết rằng sẽ gặp được Lý Hòa Phúc và đầu trọc ở đây…”
“Nhóc con, tôi cho phép cậu lên đài!” Hùng Sơn Lang đứng trên đài tỷ võ, chăm chú nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với ánh mắt tàn bạo.

Lúc này, những vị khán giả xung quanh cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.

Ý của Hùng Sơn Lang là, anh ta muốn so tài với người dưới đài này?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, phát hiện Phương Vỹ Huyền chỉ là một cậu thanh niên gầy gò trông rất bình thường.

Hùng Sơn Lang thật sự muốn đối đầu với một người trẻ tuổi như vậy sao?
Có khác gì bắt nạt người ta đâu?
“Đại sư Hùng, cho tôi hỏi…” Lúc này, MC chạy tới hỏi.

“Tôi muốn đánh lại một trận nữa, đối thủ là thằng nhóc này.” Hùng Sơn Lang chỉ vào Phương Vỹ Huyền, toét miệng cười nói.


MC nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Đại sư Hùng, tình huống này cần có sự đồng ý của vị khách kia…”
“Không cần! Tôi đã nói muốn cậu ta lên đài thì cậu ta nhất định phải lên.” Bên trong con mắt phải mà Hùng Sơn Lang để lộ ra chỉ có sự hung ác và tàn nhẫn.

Vẻ mặt MC thay đổi, không dám nói thêm gì.

Thấy biểu cảm của Hùng Sơn Lang, khách khứa xung quanh đều cảm thấy e dè.

Người bình thường mà bị Hùng Sơn Lang chỉ đích danh kêu lên đài như vậy, chắc chắn sẽ sợ đến tay chân mềm nhũn, tè cả ra quần.

Tất cả mọi người đều nhìn Phương Vỹ Huyền, muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào.

Phương Vỹ Huyền đứng dậy, nhìn Hùng Sơn Lang, nói: “Anh nhận của người khác bao nhiêu tiền?”
Trước tiên Hùng Sơn Lang hơi sững sờ một chút, sau đó híp mắt lại, trầm giọng nói: “Liên quan gì đến cậu? Mau cút lên đài cho ông đây!”
Lệ Trúc Hiên ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, kề sát lại Phương Vỹ Huyền, nhỏ giọng nói: “Cậu Phương, bây giờ tôi sẽ gọi đàn em tới, chúng ta tìm cơ hội chạy trốn, trước tiên anh tìm cách kéo…”
“Cô gái nhỏ, thì thầm trước mặt tôi như thế, cô cho rằng tôi bị lãng tai à?” Hùng Sơn Lang nhìn về phía Lệ Trúc Hiên, cười ha ha, nói: “Tối nay cô cũng là mục tiêu của tôi, chờ tôi giải quyết xong thằng nhóc này, cô cũng đừng hòng chạy thoát.”
Thấy vẻ dâm tà trong mắt của Hùng Sơn Lang, sắc mặt Lệ Trúc Hiên cắt không còn giọt máu.

Đêm nay cô ấy đã mắc sai lầm, cô ấy thật sự không ngờ rằng sẽ gặp được Lý Hòa Phúc và đầu trọc ở đây, càng không nghĩ tới Hùng Sơn Lang lại bị hai người kia mua chuộc.

Tình hình hiện tại rất nguy cấp, cô ấy không có đàn em bên cạnh, chỉ có một người tài xế đang chờ ở bên ngoài.

Đây là tỷ võ quán ngầm, có thể nói là địa bàn của Hùng Sơn Lang, chỉ cần Hùng Sơn Lang ra lệnh một tiếng thì không ai có thể dễ dàng bước ra ngoài.

Ngay khi khuôn mặt của Lệ Trúc Hiên trở nên khó coi, đang suy nghĩ cách đối phó.

Xung quanh bỗng nhiên vang lên những tiếng cảm thán.

Lệ Trúc Hiên ngẩng đầu lên, phát hiện Phương Vỹ Huyền đã đi lên đài tỷ võ rồi.


“Mẹ kiếp, thằng nhóc này là ai vậy? Nó thật sự dám lên đài ư?”
“Với cơ thể nhỏ bé của nó, có khi nào sẽ bị Hùng Sơn Lang tát một phát là tiêu đời luôn không?”
“Cái này… Tôi không muốn xem, tôi cảm thấy tí nữa cậu nhóc sẽ bị đánh cho văng não ra ngoài…”
Những người đứng dưới đài vô cùng khiếp sợ, bàn luận sôi nổi.

Lý Hòa Phúc và đầu trọc đã đi xuống dưới đài, nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng trên đài tỷ võ, biểu cảm vui vẻ.

“Đại ca Lý, hình như chỉ số thông minh của thằng nhóc này không cao lắm, Hùng Sơn Lang kêu cậu ta lên đài thì cậu ta nghe theo, nếu là tôi, có thế nào cũng phải nghĩ cách trốn thoát.” Đầu trọc cười mỉa mai.

Lý Hòa Phúc lắc đầu, nói: “Bệnh chung của người trẻ tuổi là tự phụ mà, chắc cậu ta nghĩ rằng mình có thể thắng được đại sư Hùng.”
MC đứng một bên nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: “Cậu trai này… Cậu có chắc chắn là muốn…”
“Anh chỉ cần tuyên bố là bắt đầu trận đấu thôi, không cần phải nói nhiều như vậy.” Hùng Sơn Lang trừng mắt nhìn MC, dọa cho đối phương giật mình.

MC không dám hỏi nhiều nữa, cầm micro lên nói: “Trận đấu tiếp theo sẽ là trận đấu giữa đại sư Hùng… Và một người thanh niên không biết tên, tôi xin tuyên bố, trận đấu bắt đầu!”
Nói xong, MC chạy xuống khỏi đài tỷ võ.

Khán giả xung quanh sửng sốt một lúc, sau đó là tiếng reo hò vang dội.

Mặc dù bọn họ không biết tại sao Hùng Sơn Lang lại bỗng nhiên gọi một người trẻ tuổi lên đài, nhưng đối với bọn họ mà nói, có thể xem thêm một trận đánh của Hùng Sơn Lang thì chính là được hời.

Theo như bình thường, mỗi đêm Hùng Sơn Lang chỉ đánh nhiều nhất một trận, sau đó còn phải cách mấy ngày mới lên đài thêm lần nữa.

Tuy rằng đối thủ lần này của Hùng Sơn Lang trông rất yếu nhưng hầu hết mọi người đều không quan tâm.

Trong hai năm qua, gần như Hùng Sơn Lang luôn có thể giành chiến thắng dễ dàng trước bất kỳ đối thủ nào.

Có thể nói, mọi người thích xem các trận đấu của Hùng Sơn Lang là bởi vì khí thế tùy ý đè bẹp đối thủ của Hùng Sơn Lang.


“Đại sư Hùng, dạy cho người trẻ tuổi này một bài học đi! Để cho sau này cậu ta không dám tùy tiện lên đài nữa!”
“Sau này? Đối đầu với đại sư Hùng, thì làm gì còn có tương lai nữa?”
Người ở dưới đài hô lên.

Trên đài tỷ võ, Hùng Sơn Lang nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt vui đùa.

Trong mắt anh ta, Phương Vỹ Huyền chỉ là một thằng nhóc không đỡ nổi một đòn.

“Cậu nhóc, muốn trách thì phải tự trách mình đắc tội…” Hùng Sơn Lang nói.

Nhưng anh ta còn chưa nói hết, Phương Vỹ Huyền đã đi về phía anh ta.

“Ha ha ha… Đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người muốn chết sớm như vậy, thế thì tôi sẽ giúp cậu đạt được mong muốn!” Hùng Sơn Lang nói dứt câu, ánh mắt thoáng trở nên dữ tợn, bước về phía trước một bước dài.

Cơ bắp trên người anh ta căng thẳng, nổi gân xanh, giơ nắm đấm lên hướng về mặt của Phương Vỹ Huyền!
Sức mạnh của cú đấm này từ góc độ của người xem vô cùng kích thích!
Hơn nữa, nắm đấm của Hùng Sơn Lang đã kề gần sát vào khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền rồi!
Xung quanh vang lên một loạt những câu cảm thán.

Nếu bị quả đấm này đánh trúng thì đầu của cậu thanh niên đó có vỡ ra như quả dưa hấu không?
Khung cảnh này cũng đẫm máu quá rồi!
Không ít người nhắm hai mắt lại, không dám nhìn tiếp.

Lệ Trúc Hiên sợ đến mức cơ thể mỏng manh run lên, vội vàng quay mặt sang nơi khác.

Đôi mắt Hùng Sơn Lang đầy tàn nhẫn, anh ta muốn dùng cú đánh này đánh nát đầu Phương Vỹ Huyền, để cho anh chết thảm trên đài tỷ võ!
Nhưng trong giây tiếp theo, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên thay đổi.

“Bốp!”
Phương Vỹ Huyền đứng im tại chỗ, nâng lòng bàn tay trái lên đón lấy cú đấm của Hùng Sơn Lang.

Một quyền này, Hùng Sơn Lang dùng ít nhất sáu phần sức mạnh!
Thế nhưng Phương Vỹ Huyền lại có thể ung dung đón nhận như vậy, xét từ biểu cảm của anh còn có thể thấy anh rất thoải mái!

Xung quanh không khỏi phát ra những hô to ngạc nhiên.

“Chết tiệt, tôi không nhìn lầm chứ, cậu thanh niên này chỉ cần dùng một tay để chặn cú đấm của đại sư Hùng…”
“Điều đáng sợ nhất là trông cậu ta rất thư thái, mặt không đổi sắc…”
Nghe được giọng nói xung quanh, Lệ Trúc Hiên quay đầu nhìn về phía đài tỷ võ, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng!
Nếu như Phương Vỹ Huyền có thể đánh bại được Hùng Sơn Lang, vậy thì những lo lắng trước kia của cô ấy sẽ không xảy ra.

Nhìn biểu cảm hời hợt của Phương Vỹ Huyền, đặc biệt là những tiếng reo hò từ khán giả, Hùng Sơn Lang cảm thấy bị bẽ mặt!
Bất cứ lúc nào, những tiếng reo hò và cảm thán của khán giả cũng sẽ vang lên vì anh ta!
Anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai cướp mất danh tiếng của mình!
“Thằng nhóc, đi chết đi!” Hùng Sơn Lang nổi giận rống lên, nắm tay trái ngưng tụ thành một luồng chân khí màu tím nhạt, đánh về phía Phương Vỹ Huyền!
Chân khí màu tím nhạt?
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền chợt thay đổi, cũng đấm ra một quyền như vậy.

“Ầm!”
Cùng với tiếng nổ lớn, Hùng Sơn Lang phải lùi về sau vài bước mới có thể đứng vững được.

Anh ta khiếp sợ nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Làm sao có thể?
Với dáng vóc như Phương Vỹ Huyền, làm sao có thể có sức mạnh kinh người như vậy?
Và tất cả những khán giả ở dưới đài nhìn thấy cảnh này đều sững sờ hồi lâu.

Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng cậu thanh niên đối đầu với Hùng Sơn Lang chẳng những không yếu đến mức không chịu nổi một đòn như họ nghĩ mà trái lại còn chiếm thế thượng phong!
Lệ Trúc Hiên đứng dậy, chăm chú nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền đứng trên đài tỷ võ, đôi mắt xinh đẹp vô cùng kích động.

Đây chính là nhân tài mà cả cô ấy và hội Thanh Nham đều cần!
Trước kia cô ấy chỉ nghe nói, mà bây giờ đã có thể xác định rõ ràng!
Bất kể là phải dùng biện pháp gì, cô ấy cũng phải thuyết phục Phương Vỹ Huyền tham gia vào hội Thanh Nham!
Mà lúc này sắc mặt của Lý Hòa Phúc và đầu trọc đứng ở nơi khác đã tái xanh.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Lý Hòa Phúc nhìn về phía đầu trọc, đôi mắt đỏ lên hỏi.