Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 201: Lam gia



Nói xong hắn cười khổ. "Ai mà dè ta bị người ám toán, tu luyện một cấm pháp, tẩu hoả nhập ma. Ta lúc đó tình trạng thập tử nhất sinh. Chính gia tộc đã mang ta về cứu chữa, may mắn không chết nhưng tu vi bị phế hết, Lam gia là nơi ta bắt đầu lại, vì thế ta rất có cảm tình, nghĩ nơi đó có thể tin tưởng được."

Việc này Lâm Khinh đã biết đại khái. Thì ra mọi chuyện là như vậy.

"Vậy huynh có biết ai là người ám toán mình không? Hơn nữa lúc đó huynh đến Huyền Phong môn làm gì?"

Lam Túc siết chặt tay Lâm Khinh. "Ta không biết ai ám toán, nhưng mà âm thầm tìm hiểu một thời gian dài, mọi chứng cứ đều chỉ về Huyền Phong môn. Ta lúc đó đến đấy để điều tra một số thứ.

"À." Lâm Khinh bừng tỉnh. "Hoá ra là vậy."

Thì ra gặp gỡ mình cũng chỉ là tình cờ, vậy mà Lâm Khinh cứ nghĩ lúc đầu hắn muốn lợi dụng mình.

Nhưng mà Lâm Khinh không dám hỏi mục tiêu của Lam Túc bây giờ là gì? Liệu hắn có còn muốn phi thăng nữa không? Liệu trong kế hoạch cuộc đời của hắn có mình không?

Nghĩ lung tung làm đầu óc Lâm Khinh rối lên. Y lại nhớ đến hai người đã ký kết khế ước, từ nay về sau không rời không bỏ. Lo lắng làm gì chuyện tương lai cơ chứ.

"Vậy huynh đến đó có tra ra được gì không?"

Lam Túc lắc đầu.

"Một chút thôi. Dù sao manh mối cũng bị đứt đoạn, ta đoán chắc việc này có liên quan đến ma tu nữa."

"Lại là ma tu. Rốt cuộc bọn họ muốn gì đây?"

"Vốn lúc đầu ta nghĩ bọn họ muốn trở lại Nhật Nguyệt đại lục, nhưng sau khi Lý Hạo Dương xuất hiện thì lại khác. Tất cả mọi việc bọn họ làm dường như để đạt thành một mục đích nào đó, mà cái mục đích này chắc chắn liên quan đến môn phái chúng ta. Ta còn cảm giác được âm mưu này đã có từ lâu lắm rồi, ít nhất là từ một vạn năm trước."

"Một vạn năm trước." Lâm Khinh cực kỳ tò mò, rốt cuộc là âm mưu gì chứ.

Chỉ trò chuyện câu được câu không, ấy vậy mà hai người đã đi hết sạn đạo từ lúc nào không rõ. Lâm Khinh ngước lên phía trước trông thấy một bãi đá hình thù kỳ dị mới kéo tay Lam Túc.

"Lam Túc. Huynh xem kia là cái gì?"

Lam Túc ngước nhìn lên, sau khi nhìn rõ thứ trước mặt thì dừng lại, quay sang nói với Lâm Khinh.

"Đây là ảo trận, đệ nhớ nhìn bước chân rồi theo ta. Nhìn thấy thứ gì cũng lơ đi, không được phân tâm. Nếu lạc trong đây thì sẽ bị ảo trận làm mê muội."

Lâm Khinh nghe vậy bắt đầu nghiêm túc lại, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Hai người bắt đầu nắm tay nhau bước đi. Lam Túc bước từng bước một cực kỳ thận trọng, Lâm Khinh cẩn thận đi theo. Dần dần thấy con đường thay đổi.

Ảo trận này kỳ diệu vô cùng. Khi thì Lâm Khinh thấy núi cao sừng sững chắn đường, khi lại gặp mãnh thú tấn công. Có lúc lại nhìn thấy bàn ăn với cao lương mỹ vị, các thị nữ gần như chẳng mặc gì vây vòng quanh gạ gẫm...

Lâm Khinh nhìn cảnh này chỉ thấy mặt đỏ tía tai chứ không có cảm xúc gì, may quá y không có hứng thú với nữ nhân nên cửa này qua khá dễ.

Tiếp đó ảo trận càng lúc càng lợi hại, thậm chí có cả những sự việc diễn ra ở nơi y từng sống trước kia. Thế giới cũ hiện lên làm Lâm Khinh thấy khá lạ lẫm, dường như ký ức đó đã bị che mờ, y gần như không còn nhớ rõ ngày xưa mình sống ở nơi đó thế nào nữa.

Nhưng sự việc này xảy ra khiến Lâm Khinh nhận thức được hình như ảo trận này là do tiềm thức của chính mình sinh ra.

Thần thức của Lâm Khinh dạo gần đây phát triển nhanh một cách khủng bố, y sắp kết anh, kim đan nứt vỡ trong cơ thể đã bắt đầu hình thành màng bọc bên ngoài, khi nào quá trình hình thành, nguyên anh sẽ thuận lợi sinh ra.

Vốn là Lam Túc đã chuẩn bị tâm lý Lâm Khinh chịu vất vả khi đi qua ảo trận, ai dè từ đầu đến cuối vẻ mặt y vẫn tỉnh queo, Lam Túc nhíu mi kiểm tra mới phát hiện thức hải Lâm Khinh giờ đây rộng đến không ngờ.

Không biết việc này là tốt hay là xấu nữa.

Bước qua sương mù, cảnh vật dần dần hiện rõ, thứ đầu tiên Lâm Khinh thấy lại là một thành trấn nhỏ, y biết Lam gia lớn, nhưng không ngờ lại lớn như vậy.

"Lam ca ca."

Một giọng nói trong trẻo cất lên, tiếp theo đó là mấy nữ hài hớn hở từ bên trong xông ra, vây quanh hai người.

"Lam ca ca, mấy năm nay huynh đi đâu mà không về thăm bọn muội?"

"Lam ca ca, đây là ai vậy? Đẹp quá."

"Lam ca ca, chúng ta nhớ huynh quá."

Đám hài tử ríu rít nói, ánh mắt chúng đều trong vắt không có một tia tạp chất, điều này làm Lâm Khinh hơi thả lỏng một chút.

Lam Túc không nhận ra ba bé con này, lần trước hắn về bọn nhỏ mới có năm tuổi, thế mà giờ đây đã lớn phổng lớn phao rồi, nhìn nữ hài gương mặt cũng na ná nhau nữa. Hắn không trả lời mà kéo Lâm Khinh lại giới thiệu.

"Đây là Lâm Khinh, sau này cũng là ca ca của các muội. Chào ca ca đi."

Đám hài tử đồng loạt chào. "Chào Lâm ca ca. Ta là Hồng Hồng, đây là Thiển Thiển, còn đây là Vân Vân."

Lâm Khinh vui vẻ lấy từ nhẫn ra vài thứ quà vặt đưa cho mấy nữ hài, bọn nhỏ cảm ơn rồi chạy biến mất.

"Huynh cũng được lòng bọn trẻ ghê ha." Lâm Khinh cứ tưởng với khuôn mặt hung thần ác sát này của Lam Túc thì chẳng có hài tử nào dám đến gần cơ.

Lam Túc hơi ngượng. "Có gì đâu, trước bọn nhỏ cũng sợ ta lắm, sau này có một lần nữ hài tên Lam Thiển kia bị rơi xuống nước, ta đi qua cứu được nó lên, sau đó mới bị bám dính." Nghĩ lại Lam Túc cười khẽ. "Thỉnh thoảng ta cũng chỉ điểm một chút cho chúng, chính ra giao tiếp với mấy đứa nhỏ còn dễ hơn người lớn."

Nơi đây giống một thành trấn, cũng có quán xá, tửu lâu, khách điếm đầy đủ. Trên đường đi gặp qua rất nhiều người nhưng mà Lam Túc không có ý kiến gì nên Lâm Khinh cũng lờ đi. Ngược lại gần như ai cũng hiếu kỳ, gương mắt lên nhìn chằm chằm vào hai người.

Lam Túc giới thiệu. "Đây là thành trấn của người phàm, bọn họ cũng có tu sĩ nhưng mà khá ít, đi sâu vào bên trong mới là khu của các tu sĩ, còn Lam gia ở đằng kia." Lam Túc chỉ tay vào một toà kiến trúc mờ ảo ở đằng xa.

Thảo nào. Lúc nãy Lâm Khinh nhìn ánh mắt vẩn đục và động tác chậm chạp của mọi người xung quanh, bây giờ mới biết đó là người phàm.

"Lam gia cai quản mọi thứ ở đây, chúng ta có thể đi lại tự do trong khu vực này." Tốc độ tu sĩ đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến toà kiến trúc cổ kính nằm khuất xa so với khu dân cư.

Lam Túc thản nhiên rút một cái chìa khoá ra rồi ấn vào cánh cổng to lớn. Nơi đó ánh lên hồng quang rực rỡ rồi từng tiếng cạch cạch vang lên. Cổng từ từ mở ra.

"Vậy đám nữ hài lúc nãy có phải là người Lam gia không? Sao bọn nhỏ lại ở bên ngoài?"

Lam Túc hơi nhíu mày. "Những hài tử không có tư chất thì không bị gia tộc quản lý, bọn nhỏ có thể ra ngoài chơi thoải mái. Đi bằng đường kia kìa." Hắn chỉ sang một cánh cửa bên hông nho nhỏ, cửa đó chỉ khép hờ, khẽ đẩy là ra.

"Vậy tại sao chúng ta phải rườm rà mở cửa chính chứ?"

Lam Túc quay sang vò đầu Lâm Khinh. "Hỏi ít thôi. Đạo lữ của ta lần đầu về nhà không lẽ lại đi cửa hông?"

Dù được Lam Túc giới thiệu kỹ càng như vậy nhưng mà lo lắng trong lòng Lâm Khinh cũng không mất đi là mấy. Đến khi hai người bước chân vào nhà chính, một nam nhân trung niên từ trong vội vàng đi ra quát.

"Lam Túc. Ngươi hồ đồ cái gì thế, cổng chính Lam gia là để người không danh không phận đi vào hay sao?"

Lam Túc lạnh nhạt nói: "Danh phận cũng chẳng phải việc thúc có thể quyết định. Đi dọn một sương phòng ở đông viện cho ta."

Vị trung niên này rõ ràng bất mãn nhưng mà cũng không dám trái lời Lam Túc, bặm môi định đi. Lam Túc thấy vậy còn chưa buông tha.

"Cha ta đâu?"

"Huynh trưởng còn đang luyện đan ở tây viện."

Lam Túc nghe vậy kéo Lâm Khinh đi thẳng.

Trong lòng Lâm Khinh trái lại cảm thấy không sợ hãi mấy nữa, y len lén truyền âm. "Sao huynh không tôn trọng trưởng bối gì vậy?"

Lam Túc cũng truyền âm lại. "Đã nói nơi đây thực lực vi tôn. Nắm đấm ai mạnh người đó có quyền lên tiếng. Đám người này chỉ giỏi nhảy nhót, thực chất chẳng dám làm gì. Mà cũng chỉ có vài người cổ hủ thôi. Đệ chỉ cần đối phó với vài người đó."