Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 804



Chương 804

Vy Hiên chớp chớp mắt: “Không có gì”

Cô xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, cô lại đứng lại, lông mày khẽ nhói, dứt khoát quay lại chỗ cô gái vừa nãy.

“Này. Vy Hiên?” Bảo Ngọc khó hiểu đuổi theo cô, lại thấy Vy Hiên vỗ nhẹ vai cô gái kia rồi nói gì đó, chỉ thấy cô ta nhảy dựng lên rồi vội vàng rời đi.

“Vy Hiên, sao vây?”

Vy Hiên quay đầu lại: “Vừa nãy có một tên trộm, hắn ta bỏ đồ ăn cắp được vào túi của cô gái kia, mình chỉ muốn nhắc nhở cô ấy một chút”

Bảo Ngọc bĩu môi: “Chuyện này quá phổ biến rồi, giấu đồ ăn trộm được ở chỗ người khác rồi để người ta mang đi chỗ khác tẩu táng, sau đó lại trộm lại, anh ta sẽ không mạo hiểm thế đâu. Cơ mà sao cậu biết chắc được là hai người đó không phải đồng bọn?”

Vy Hiên nhẹ nhàng nói: “Mình từng gặp cô ấy rồi nên có chút ấn tượng, cô ấy rất tốt”

Bảo Ngọc cũng không hỏi gì thêm nữa, hai người thanh toán tiền, khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền thấy có người đuổi theo: “Khoan đã…”

Vy Hiên quay người lại liền trông thấy cô gái lúc nãy, cô ấy thở hổn hển, cười cười nói Vy Hiên: “Cảm ơn cô vì chuyện ban nãy”

Vy Hiên cũng cười đáp: “Không có gì, sau này ở nơi đông người thì nên cẩn thận một chút” Sau đó cô vô tình thấy trên áo cô gái này có gắn huy hiệu liền nhướng mày hỏi: “Cô là học sinh của học viện âm nhạc Hạc Linh sao?”

“Đúng vậy!” Cô gái tự giới thiệu: “Tôi là Nhiếp Vịnh Nhi, là sinh viên năm ba chuyên ngành cello ở học viện âm nhạc Hạc Linh”

Có gì đó khác thường xẹt qua đáy mắt Vy Hiên: “Hóa ra là sinh viên ngành cello…” Giọng cô rất nhỏ, không đoán ra được tâm trạng, nhưng Bảo Ngọc biết, cô đang đè nén tổn thương trong lòng.

“Vy Hiên, chúng ta mau về thôi” Bảo Ngọc thúc giục cô, Vy Hiên gật đầu, không kìm được mà quay đầu lại nhìn Nhiếp Vịnh Nhi mấy lần rồi rời đi, nhếch môi mỉm cười: “Thanh âm của cello là điều vô cùng đẹp đẽ, cố gắng lên”

Nhiếp Vịnh Nhi nghe thấy liền trở nên vui vẻ: “Cô cũng nghĩ như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy trong tất cả các nhạc cụ, cello giống như một quý ông lịch lãm, mang trên mình một thanh âm trầm ấm lại quyến rũ! Vậy nên, nó thật sự như có ma thuật vậy! Cô cũng biết chơi cello sao?”

Bảo Ngọc không muốn để cô nói thêm gì nữa, mỉm cười qua loa: “Vậy thì cố gắng học cho tốt mấy môn phép thuật ở trường pháp thuật Hogwarts đi nhé!” Cô ngẩng đầu nói: “Vy Hiên, chúng ta đi thôi!”

Vy Hiên bị Bảo Ngọc kéo đi, cô quay đầu cười với Nhiếp Vịnh Nhi.

Nhưng chưa đi được mấy bước liền thấy cô gái kia hét lên thật to: “Tôi sẽ cố gắng! Cho dù có khó khăn gì cũng không từ bỏ đâu!” Những lời này như để đáp lại cô, lại vừa giống như hứa hẹn với chính bản thân mình.

Trái tim đầy nhiệt huyết đầy dũng khí dám nghĩ dám làm của Nhiếp Vịnh Nhi khiến Vy Hiên nhớ lại một vài chuyện đã qua – những câu chuyện về cello, về cha cô, về Giáng sinh năm đó.

Ngày hôm sau, Vy Hiên xin nghỉ nửa ngày, cố ý chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, sau đó gọi taxi đến công ty Hoàn Vũ. Cô còn đặc biệt chuẩn bị giỏ đựng đồ ăn dã ngoại. Khi cô vừa đến nơi cũng là lúc đến giờ ăn trưa.

Tiểu Tần trông thấy cô liền bước tới tiếp đón: “Nặng như vậy sao? Sao cô không gọi điện thoại trước để tôi xuống đón?”

“Không sao, cũng không nặng lắm” Vy Hiên bề ngoài nói vậy nhưng sống mũi lại âm thầm đổ mồ hôi.

“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, để tôi đưa cô đi”

“Cảm ơn”