Tam Luân

Chương 2: Phế nhân



Hắn ăn hết bát cháo, vô lực nằm lại xuống giường.

Mục Nhan mỉm cười lau mồ hôi cho hắn, nhẹ nhàng căn dặn:

- Thiếp ra đồng, chàng ở nhà có gì gọi tiểu Hoa, trưa thiếp lại về.

- Ừ.

Đằng Nguyên nhắm mắt lại, không ý kiến.

Mẫu tử ba người kéo nhau ra ngoài hết, đóng cửa lại, Đằng Nguyên nằm im trên giường đem ký ức trong đầu soạn lại một lượt, chán nản tột cùng.

Khối thân thể này đã ba mươi tuổi, ngoài chút khí lực hán tử ra thì chẳng có công phu chó má gì, tiện dân chính hiệu. Gã là thứ tử của Đằng gia ở Tụ Sơn thôn, trên có đại ca Đằng Tất, dưới có muội muội Đằng Quỳnh Thi đã gả cho một nhà tiểu địa chủ ở Liễu Hòa thôn kế bên làm thiếp thất. Muội muội gã được phu quân sủng ái, thỉnh thoảng lại mang chút tài phú về biếu phụ mẫu thân sinh nên Đằng gia trong Tụ Sơn thôn thuộc loại khá giả, có của ăn của để.

Tiểu trạch viện mà Đằng Nguyên đang ở ban đầu cũng không rách nát đến độ không nhìn nổi như hiện tại, nhưng vì tên “Đằng Nguyên” này lười nhớt thây nhây xác, ngoài ăn trên đầu trên cổ thê tử thì chẳng đụng qua một việc gì trong nhà nên trạch viện ngày càng xuống cấp. Có điều người một nhà “Đằng Nguyên” sống cơ hàn cũng là do gã mà ra, chẳng liên quan gì đến Đằng gia. Đại ca, đại tẩu gã cũng chỉ có sáu mẫu ruộng, hơn nhà gã hai mẫu nhưng cuộc sống dư dả vì chỉ làm lụng tích cóp không phá phách như gã.

Đại tẩu gã là Giang thị, có tay nghề thêu hoa, đêm đến đốt đèn miệt mài thêu, tháng tháng cũng được thêm ba bốn chục đồng phụ vào tiền dầu muối. Mục Nhan thê tử gã không phải không biết thêu, có điều ban ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cực khổ trên đồng, tối về còn khí lực đâu mà thêu với chả thùa.

Nói tóm lại, Đằng Nguyên này là tên ăn bám, vô tích sự, đáng đâm thiên đao vạn quả.

Phàm ở đời, thứ hán tử không thể lo cho thê nhi no ấm đều là loại vứt đi.

Đằng Nguyên nguyền rủa thân thể mình đang ngụ hồi lâu rồi cẩn thận ngồi dậy khoanh chân đả tọa.

Hắn tập trung tinh thần, hít thở...

Hít thở...

Chẳng biết hít thở để làm gì. — QUẢNG CÁO —

Chắc vì nếu không thở, hắn sẽ tắc tử.

Đằng Nguyên ngồi nửa canh giờ, chẳng thấy thân thể có chút động tĩnh nào, thất vọng lò dò xuống giường, ra bàn rót nước uống.

Thân thể hắn có chút khôi phục, không đến nỗi yếu ớt như khi mới tỉnh lại.