Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 9: Chúng ta là một đội



Chương 9: Chúng ta là một đội

Ngày hôm sau, Sở Tuyết tỉnh dậy, cảm thấy quanh thân vẫn còn khá nhức mỏi, nàng bèn đứng lên tập luyện một bài võ thuật, mới đỡ hơn. Đổng A cũng đã ghé qua báo với nàng sẽ không có ăn sáng riêng, mà tất cả mọi người đều tập trung ở phòng Đổng A dùng bữa.

Lần đầu thấy sở Tuyết, tiểu A Quang tuy tò mò nhưng rất lễ phép. Giống như cu cậu lần đầu gặp Đổng A như vậy, chào hỏi rất đáng yêu, tiếng gọi này cũng làm cho sát khí trên người nàng tiêu tán đi nhiều. Không có cách, mấy ngày qua chém g·iết zombie quá nhiều.

Còn Tiểu Thất đã biết nhau từ trước, chỉ cười thân thiện tự giới thiệu mình. Miệng hô tỷ tỷ, làm nàng cảm giác như đã thân quen từ lâu. Cô bé cười thân thiện nhưng trong mắt Sở Tuyết đều là khả ái (đáng yêu) chỉ mới vừa sơ giao nhưng rất có thiện cảm. Nàng còn bị tài nấu ăn của tiểu Thất làm cho sợ ngây người, “ngon quá đi!" lập tức hảo cảm vụt vụt tăng đi lên.

Không giống Đổng A kiệm lời, Sở Tuyết tính cách rất hào sảng, cởi mở, là người hướng ngoại điển hình, vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, chung đụng hoà hợp hơn rất nhiều.

Lúc này Tiểu Thất mới nói “Vậy là chúng ta thành một đội rồi nha!” Một câu bông đùa nhưng lại để lại cho Đổng A cùng Sở Tuyết bất chợt dâng lên không tên xúc cảm.

“Đúng nha, một đội, tiểu Thất giỏi nhất" Sở Tuyết trả lời

“Giúp đỡ lẫn nhau” Đổng A trả lời.

“A Quang nữa!” tiểu A Quang cũng chen vào.Tất cả mọi người nghe vậy đều cười vang.



Bữa cơm sáng rất nhanh giải quyết xong, Đổng A dẫn theo Sở Tuyết trở lại Gara xe, mặc dù gara đã bị bão phá rách mướp, nhưng may mắn chiếc xe không bị ảnh hưởng gì lớn, không bị ngập nước.

Bỏ ra cả buổi sáng, Đổng A coi như sơ lược đem xe “độ” xong. Còn thiếu tấm năng lượng mặt trời chưa lắp lên trên trần xe, cùng phía sau đuôi xe chưa kịp làm. Phía trước xe được hàn gắn thêm một tấm thép không dày lắm, nhưng chịu được va đập. Bao quanh xe hàn nối một bộ khung sắt, cùng hai lớp lưới sắt nối vào, không quá chắc chắn như thép tấm, nhưng ngăn cản zombie một hồi hẳn không có vấn đề. Cộng thêm dùng thép lưới sẽ giảm trọng lượng xe, sẽ linh hoạt hơn. Phía trong xe, trừ 2 hàng ghế đầu được giữ lại, các hàng ghế sau đều bị loại bỏ để tăng diện tích chứa đồ.

Đi theo Đổng A, Sở Tuyết nhìn thấy chiếc xe độ này, đối với người nam nhân mới quen phải lau mắt mà nhìn, quá đỉnh đi, không biết ngươi còn có tài năng này.

“Ngươi biết lái xe không?" hắn mới lên tiếng hỏi.

Nghe được câu hỏi bất chợt như vậy, Sở Tuyết hơi sững sờ nhưng rất nhanh phản ứng lại nói:

“Đương nhiên, lái hơi bị tốt nha"

Đổng A: “Tự tin như như vậy?"

Sở Tuyết: “Đương Nhiên! Nếu không phải anh ta cực lực phản đối, ta đã đi học làm vận động viên đua xe chuyên nghiệp”

Nàng này tính cách cũng thật mạnh mẽ, võ công cao cường, còn thích đua xe, có phải là học sinh cá biệt không đây? Thảo nào tận thế phát sinh không làm nàng sụp đổ, vẫn nhảy nhót tưng bừng.



“Như vậy xe này ngươi tới lái" Đổng A có kỹ năng lái xe không tồi, nhưng hắn thấy việc chuyên nghiệp nên để cho người chuyên nghiệp làm.

Cân nhắc đến Sở Tuyết chỉ có một thanh đao, thiếu sát thương tầm xa, nên đưa nỏ của mình cho nàng. Hắn có lao và súng vậy là tạm đủ, có thời gian sẽ lại chế tạo thêm một thanh nỏ khác, lần này bỏ đi công đoạn trang trí hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Tạm thời trang bị thêm cho mình 3 chai molotov cocktail còn gọi là chai cháy, thứ này phải nói so các v·ũ k·hí khác thực dụng nhiều lắm, dùng để đối phó zombie không tồi đi. Không phải không muốn trang bị thêm, nhưng mang quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tốc độ, vả lại cái đồ chơi này cũng khá nguy hiểm.

Nhìn cây nỏ phải nói - tuyệt đẹp trong tay, chưa có bao giờ dùng qua, Sở Tuyết cũng không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ, yêu thích không buông tay.

“Ta lần đầu tiên cầm nỏ đây, đẹp quá a!” Sở Tuyết không nhịn được cảm thán.

Đã lãnh giáo qua cây nỏ này uy lực, nếu bắn tầm gần, đem đầu lâu xuyên thấu là không hề khó. Đeo đao bên hông, phía sau đeo tên, nỏ hẳn là rất soái đi, ha ha ha! Trong lúc Đổng A độ xe, nàng cũng lôi nỏ ra tập bắn.

Đến đây đã là 11:00 am, thời gian là vàng bạc, cả hai quyết định lập tức khởi hành, trên đường dùng cơm luôn. Sau khi dặn dò tiểu Thất chú ý cẩn thận núp trong phòng không được ra ngoài, hắn mới cùng Sở Tuyết thẳng hướng nhà kho trung chuyển mà đi.



Sau trận bão, trên đường bị rất nhiều rác rưởi cản trở, cho dù Sở Tuyết lái xe rất tốt, cũng mất 30 phút mới tới nơi. May hắn giữa trưa xuất phát, nên trên đường rất ít zombie.

Muốn thử nghiệm xe độ một thoáng, gặp zombie cảm trở trên đường, hai người đều không chút do dự cán qua. Sở Tuyết thấy vậy còn rất thích thú. Đến bây giờ Đổng A mới hiểu, vì sao anh trai nàng kiên quyết phản đối chuyện học đua xe,...

Một đường bình an vô sự đi đến địa điểm, Nhà kho trung tâm là chỗ trung chuyển của rất nhiều hàng hoá. Kể từ lúc thương mại điện tử phát triển, mọi người đã ít đi chợ truyền thống hơn, cái nhà kho này cũng ngày một mở rộng ra, đạt đến kích thước khổng lồ như hiện tại.

Bên trong hẳn không thiếu thứ gì. Bên này được xây ở nơi khá cao nên không bị nước ngập, nhưng do gió bão quá mạnh, cũng một bộ cảnh tượng hoang tàn đổ nát. Rất nhiều vật tư bị vào nước, biến dạng không dùng được. Một đường nhìn thấy, Đổng A cũng không nhịn được cảm thán quá đáng tiếc.

Mái tôn hoàn toàn bị gió xốc lên, không biết bị cuốn đi nơi nào. Không còn góc âm u, ẩm thấp nên không thấy bóng dáng con zombie nào.

Sở Tuyết lái xe không dừng lại chút nào đụng bay cổng, cứ thế xông thẳng vào trung tâm nhà kho, như vậy mới thấy được tính tình cô nàng đủ mãnh liệt. Tìm kiếm một hồi, hai người mới tìm tới nơi đỗ xe, xa xa có rất nhiều xe vận tải đậu đấy, nhưng đầu máy kéo container lại rất ít.

Kiểm tra tốt trang bị, cả hai mới xuống xe đi đến chỗ container. Để an toàn, hai người quyết định cùng nhau hành động, Đổng A tìm kiếm, sở Tuyết canh chừng nhằm đối phó bất kỳ tình huống nào.

Lục soát một hồi, Đổng A phát hiện một chiếc xe container thùng lạnh. Haha! Lần này coi như nhặt được bảo. Ngoài khuyết điểm là tốn nhiều dầu diesel ra, còn lại đều là ưu điểm.

Dù không có chìa khóa nhưng không thể nào làm khó được, loay hoay một lát, mở ra cửa lên xe, sau khi phá khoá, thử nổ máy, thấy hoạt động bình thường, lúc này hắn mới triệt để an lòng, quan sát đồng hồ xăng, nhiên liệu còn sung túc coi như đỡ phiền phức.

Sở Tuyết cũng không rảnh rỗi, kiểm tra phía sau thùng container lạnh, thấy trống trơn không có gì khỏi phải dọn dẹp, cùng lúc Đổng A bật thử máy lạnh trên container, không có vấn đề. Mọi việc thuận lợi ngoài sức tưởng tượng khiến tâm tình mỗi người đều không tệ.

Nhìn đồng hồ còn khá nhiều thời gian, 2 người quyết định đi lục soát nhà kho một lần, tìm kiếm vật dụng còn dùng được. Từ cửa tây tiến vào, đập vào mắt, khắp nơi là đồ điện bị gió cuốn ngổn ngang. Tất cả đều không ngoại lệ bị thấm nước, còn bị gió cuốn cho biến dạng, cả hai không khỏi thầm than đáng tiếc. Đổng A lục soát một phen, tìm được máy pha cà phê còn nguyên vẹn, thu thập một phen, còn thu thập được một ít bộ đàm và camera, hầu hết đều hỏng hóc, sửa một chút hẳn còn có thể dùng được

Đổng A thu thập thêm rất nhiều máy bơm, ngoài ra còn có máy bơm dầu. Để có thể hút được dầu diesel từ trạm xăng đã bị ngắt điện, không có nó là không được.