Tảng Băng Bắc Cực À!!! Em Là Của Tôi!!!

Chương 70





Còn Bảo Kiệt bây giờ chẳng khác gì tảng băng di động không 1 tí cảm xúc, mặc dù Ngọc My đã cố gắng làm mọi thứ... Ngọc My ngồi trong phòng thẩn thờ về câu nói của Bảo Kiệt trong 1 hôm Ngọc My và Bảo Kiệt đi mua sắm



-Anh Bảo Kiệt nè.. Chiếc đầm hồng này em định cho hôm đính hôn của chúng ta em sẽ mặc nó.. Anh thấy sao???



-Sao cũng được...



-Sao anh cứ hờ hững với em như vậy hã??? Em có làm gì đâu chứ?? - My bất mãn nói lớn khiến cô và Kiệt trở thành trung tâm của mọi người.. Bảo Kiệt liếc mắt sang thì mọi người hoảng sợ liền tản đi hết



-Tôi làm theo lời cô rồi.. Cô còn bắt tôi phải làm gì đây???



-Hôm đi học anh nắm tay em cười giỡn với em lắm mà.. Sao bây giờ anh lại đối xử với em như vậy chứ???




-Lúc đó cô kêu tôi phải nắm tay cô, phải cười nói với cô.. Tôi chỉ làm theo lời của cô thôi, bây giờ cô không ra lệnh thì tôi không làm thôi...



-Anh là hôn thê của em.. Không phải là con rối.. Anh là người mà em yêu, là 1 chàng trai lạnh lùng nhưng đối với người yêu mình lại ấm áp, chăm lo chu đáo, luôn cưng chiều, bảo vệ em... Chứ không phải con rối em bảo gì anh cũng làm cả..



-Vậy bây giờ cô muốn gì???



-Em muốn anh yêu em... Yêu em bằng cả trái tim của anh giống như em đang yêu anh...



-Tim tôi bây giờ đã kín chỗ của Băng Băng rồi.. Tôi không chen cô vào được đâu...



-Anh....



Cô nhớ lại câu nói Tim tôi bây giờ đã kín chỗ của Băng Băng rồi.. Tôi không chen cô vào được đâu mà nước mắt cô trào ra, không lẽ ngay cả anh bị trói buộc mà anh vẫn yêu cô ta sao?? Cô càng căm hận cô ta, nhưng cô vẫn tin rằng vì mới đây thôi nên anh chưa thể yêu cô được, sau này anh sẽ đổi ý mà yêu cô thôi.. Cô đi vào vào nhà kho để tìm những đồ vật kỉ niệm mà cô quen với Kiệt 2 năm trước.. Bỗng nhiên



-Ui... Cái gì dưới chân vậy??? - cô ngước xuống thì thấy 1 cái hộp..



Cô mở hộp ra thì thấy chiếc đầm màu hồng, đôi giày búp bê màu hồng và 1 cái hộp quà khá lớn.. Cô đem lên phòng và lấy ra chiếc đầm màu hồng, 1 đôi giày búp bê màu hồng, cài tóc cũng màu hồng, và cái hộp quà.. cô mở ra thì thấy 3 cái khăn choàng cổ, 2 cái màu trắng lớn và 1 cái màu hồng nhỏ, trên cái khăn choàng thì 2 cái lớn để là Mẹ Nhi và Ba Long ( tên ba cũ của My là Trương Mạnh Long ) và 1 cái nhỏ là và Bé My.. trong hộp còn 1 bức tranh là hình ba và mẹ đang nắm tay đứa con.. mặt sau của tờ giấy là Chúc mừn ba và mẹ kỉ niệm ngài cưới được viết ngoằn ngoèo và bị sai chính tả nữa.. Thật ra chuyện của 11 năm trước, hôm sinh nhật của Băng Băng thật ra là ngày kỉ niệm 8 năm ngày cưới của ba mẹ My, lúc đó My vô tình biết được ngày cưới của ba mẹ nên đã bí mật làm quaà, My đặt người ta làm 3 cái khăn choàng cổ 2 cái màu trắng cho ba và mẹ còn 1 cái màu hồng là cho My.. Cô chính tay vẽ 1 bức tranh và viết ở đằng sau bức tranh nhằm gây bất ngờ cho ba mẹ.. Cô đã mặc chiếc đầm màu hồng, mang đôi giày hồng và cài tóc màu hồng cùng mẹ đợi buổi cơm tối ở nhà nhưng đợi mãi không thấy ba đi làm về



-Mẹ ơi!!! Sao ba chưa về nữa??? Con đói quá



-Chắc ba bận họp đột xuất thôi con à... Con đói thì con ăn trước nha..



-Thôi mẹ.. Con muốn ăn chung với ba mẹ à.. Với lại con có bất ngờ cho ba mẹ.. Hì hì.. - lúc đó mẹ cô mới nhận ra hôm nay cô mặc 1 bộ đầm rất đẹp cho mẹ của cô mua cho vào hôm qua..



-Sao con mặc chiếc đầm này??? Me mới mua cho con hôm qua để mặc đi chơi mà con???




-Tại con có bất ngờ cho mẹ và ba đó.. Con muốn mặc đồ thật đẹp.. Đợi ba về con sẽ cho ba mẹ xem..



Renggggg



-Mẹ có điện thoại kìa mẹ...



-Alo... Anh hã???



-Em là thư kí của anh Mạnh Long.. Có chuyện lớn rồi chị ơi..



-Chuyện gì vậy em???



-Anh... Mạnh Long... Anh...



-Anh ấy bị sao??? - mặt bà trắng bệch hét lớn làm cô hơi sợ



-Anh ấy... bị bắn chết... rồi.. chị ơi... Công ty mình không hiểu sao tập đoàn T.P lại không mua nên có thể công ty mình phá sản



-Cái...gì??? Anh ấy...



Mẹ chạy vụt đi, cô sợ chạy lon ton theo bà đến bệnh viện thì gặp thư kí Tôn của ông Mạnh Long



-Anh ấy đâu???




-Anh ấy... trong phòng đó... - anh chỉ vào căn phòng phía trước.. Bà chạy vội vào phòng, My cũng chạy vào theo thì thấy ông Mạnh Long nằm trên giường có khăn trắng đắp khắp mình



-Anh Longgggggggg...... - bà chạy đến ôm lấy ông khóc thét lên, My cũng hoảng sợ mà khóc theo...



-Ba...hức...đâu..rồi...hức...???



-Ba...con... bị...bắn chết... rồi... Bị tên chủ tịch tập đoàn T.P bắn chết rồi bỏ chạy rồi con - bà căm hận nói cho My nghe



-Ba con có làm...gì đâu.... Ba ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii



Cô nhớ đến đó là cô lại khóc lần nữa... Cô lại nhớ đến ba, món quà này chưa kịp tặng cho ba mẹ là ba lại bỏ cô đi...



Rengggggggggggggggg



-Chuyện gì???



-Tụi em tìm được Minh Kiều, Lâm Anh và Mỹ Mỹ rồi chị..



-Tốt lắm....