Thần Vương Lệnh

Chương 80: 80




Diêm Vương Lệnh cái gì chứ, tôi thấy rõ ràng là một bang phái nào đấy lén lút làm chuyện bậy bạ thì đúng hơn!
Cố làm ra vẻ huyền bí, làm lòng người rối loạn!
Kim minh chủ, Sở Minh các ông không phải muốn khuất phục đấy chứ?
Nếu vậy thì Hàn Sơn tôi chướng mắt các người!
Trong không gian yên lặng, một giọng nói tức giận vang lên.
Hàn Sơn cạo đầu đinh, mặc tăng ý, là một đệ tử tục gia vô cùng xuất chúng của Thiếu Lâm môn.
Anh ấy trừng lớn mắt, có chút khí thế của hòa thượng phá giới.
Đối diện với lời nguyền của Diêm Vương Lệnh, Sở Minh chuẩn bị làm gì? Những người còn lại cũng đều nhìn về phía Kim Vinh.
Kim Vinh kích động nói: Sở Minh chúng tôi nào có phải người tham sống sợ chết!
Sau khi phát hiện lệnh bài, tôi đã thương lượng với mấy vị phó minh chủ, triệu tập khẩn cấp tất cả cao thủ của Sở Minh chúng tôi.
Sau đó phát thiệp mời với chư vị.
Các vị võ sĩ đều là người có tài uy chấn một phương.
Hiện tại, Kim Vinh tôi đại diện cho Sở Minh, chính thức mời các vị gia nhập trận đại chiến trừ kẻ ác này!
Diệt trừ thế lực yêu ma phía sau Diêm Vương Lệnh, lấy lại thanh bình cho giang hồ võ lâm!
Không hổ là minh chủ Sở Minh, khí thế của Kim Minh vô cùng cao.
Sở Minh chúng tôi, huyết chiến đến cùng!
Bảo vệ Sở Minh, vĩnh viễn không lùi bước!
Thề sống chết cùng Sở Minh!
Trong phòng, những thành viên nòng cốt của Sở Minh đầy căm phẫn hô to.

m thanh vô cùng hoành tráng.
Kim Vinh hài lòng gật nhẹ đầu, chuyển lời nói: Đương nhiên...
Dù sao Diêm Vương Lệnh đã có uy danh từ trước.

Nghe nói cho đến bây giờ, chưa có người nào, tổ chức nào có thể thoát khỏi sự trừng phạt của nó.
Cho nên việc này liên quan đến tính mạng của mỗi người, Kim Vinh tôi tuyệt đối không ép buộc.

Vị nào nguyện ý ở lại, Kim Vinh tôi đại diện cho Sở Minh, hai tay chào mừng.
Bây giờ muốn rời đi, tôi cũng không nói hai lời.
Các vị suy nghĩ kĩ càng rồi quyết định.
Vì tiếp theo đây, tôi sẽ công bố tấm lệnh bài kia.

Chỉ cần nhìn qua lệnh bài thì chúng ta sẽ là người cùng đi trên một thuyền.
Thời điểm quan trọng đã tới, trong phòng trầm xuống.
Mọi người đều biết, nhìn thấy Diêm Vương Lệnh cũng có nghĩa là người bị chỉ định.

Nếu lúc đó còn muốn rời đi là chuyện không thể.
Bây giờ là cơ hội cuối cùng.
Tính tôi một người!
Đám người kia không đến thì thôi, nếu dám đến thì tôi vặn đầu bọn họ! Hàn Sơn vỗ ngực hô to.
Đúng vậy, liều mạng với họ!
Tôi không tin trên đời này có Diêm Vương thật sự!
Cho dù có thì chúng ta cũng ngay thẳng, sợ gì!
Những người còn lại đều nhao nhao lên tiếng ủng hộ.
Cuối cùng chỉ còn lại Dương Chí Kiệt và mấy đồ đệ võ quán của ông ta.
Kim Vinh cười lạnh nói: Dương lão sư phó, ngài là người đứng đầu võ thuật trong thành phố chúng ta.

Bây giờ chỉ chờ ngài nói một câu thôi.
Sắc mặt Dương Chí Kiệt vừa xanh vừa đỏ.
Cuối cùng ông ta cắn răng, lớn tiếng nói: Tuổi tôi đã cao, sống đã đủ rồi!
Liều mạng với những thằng quỷ mà thôi, sợ gì chứ?
Nhưng mà...
Lúc mọi người ở đây đều nghĩ rằng ông ta cũng muốn tuyên thệ gia nhập thì ông ta lại chuyển lời nói: Tôi muốn nghĩ thay cho những đứa nhỏ này!
Các vị, không phải tôi không muốn tham gia.

Mà là mấy đồ đệ này của tôi vẫn còn trẻ.

Có người còn chưa trưởng thành, có người còn vừa mới kết hôn.
Nếu như tôi chết rồi, bọn họ sẽ trở thành những đứa trẻ không có mẹ.
Các vị, xin lỗi.

Tôi muốn giữ mạng già này của mình lại để chăm sóc những đứa nhỏ này.
Chúng ta đi.
Ông ta vậy mà dẫn theo mấy đồ đệ của mình, hốt hoảng rời đi.
Trong phòng phát ra tiếng thở dài.
Chúng tôi cũng không tham gia.
Bị Dương Chí Kiệt ảnh hưởng, có mấy người được mời đến giúp đỡ cũng cúi đầu đi ra ngoài.
Kim Vinh lớn tiếng nói: Mở cửa!
Đưa Dương lão sư phó và các vị hảo hán rời đi.
Cửa lớn mở ra, chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Mưa đầu thu khiến người ta cảm thấy lạnh cả người.

Dưới ánh đèn mờ càng trở nên âm trầm hơn.

Ánh mắt Tần Thiên đột nhiên lóe lên một cái.
Từ đầu tường bốn phía có hơn mười người áo đen thần bí nhảy xuống.
Bọn họ đeo mặt nạ ác quỷ dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng cười như quỷ, vung đao trong tay lên, lao về phía những người này.
Đao vung lên mang theo nước mưa.
Cùng máu.
Mấy người Dương Chí Kiệt không kịp chuẩn bị, chỉ chớp mắt đã có mấy người bị chém.
Diêm Vương Lệnh xuất hiện, mấy người còn muốn giãy dụa sao?
Cái chết, bắt đầu từ bây giờ!
Một giọng nói âm trầm vang lên, không biết từ lúc nào mà ở cửa chính đã có một người đeo mặt nạ ông già đứng đó.
Rất rõ ràng, hắn ta chính là thủ lĩnh của những sát thủ này.
Mau lùi lại!
Mau lùi lại, quay về!
Dương Chí Kiệt hốt hoảng đứng giữa cũng bị chém một đao.

Ông ta dẫn đầu mọi người xông trở lại.
Nước mưa lạnh buốt, trong sân đã có mấy thi thể nằm đó.
Bọn họ ban nãy vẫn còn khỏe như hổ, trong chớp mắt đã thành thi thể lạnh băng.
Tất cả đến quá đột ngột.
Nhìn những sát thủ đeo mặt nạ ác quỷ, tay cầm trường đao dính máu đứng bên ngoài cơn mưa, người nào trong phòng cũng cảm thấy không rét mà run.
Ác quỷ!
Tôi liều mạng với mấy người! Kim Vinh quát to một tiếng, dẫn đầu lao ra.
Những sát thủ kia cũng không tiếp tục trùng sát mà lùi ra sau lưng người áo đen ở cửa.
Ánh mắt sau mặt nạ của người áo đen kia lóe lên ánh sáng tàn bạo, hắn ta cười lạnh nói:
Đây chỉ là cảnh cáo các người.

Đừng quên thi hành mệnh lệnh trên đại hội Kim Cúc.
Nếu không, bọn họ chính là tấm gương.
Ha ha ha ha!
Chúng ta đi!
Quá kiêu ngạo!
Quá tàn bạo!
Trong giây phút, bao gồm cả Kim Vinh, phía Sở Minh có nhiều người như vậy nhưng lại không ai dám ra tay.
Bọn họ là võ sư, mặc dù bình thường cũng thường xuyên đọ sức nhưng đều có chừng mực.

Đâu ai đã thấy qua sự giết chóc tàn khốc như vậy chứ?
Dương Chí Kiệt trước đó còn diễu võ giương oai lúc này đã trắng bệch mặt, người run lẩy bẩy.
Họ thấy những ác ma này giết người xong định nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mấy người cảm thấy, mấy người có thể đi được sao?
Mày nói cái gì? Người áo đen ngây ra một lúc, nhìn chằm chằm Tần Thiên rồi cười lạnh nói: Nhóc con, mày nghĩ mày can thiệp được sao?
Muốn chống đối lại Diêm Vương Điện chúng ta sao?
Giọng Tần Thiên càng lạnh lùng hơn: Bằng mày cũng xứng nói đến Diêm Vương Điện sao?
Hắn sải bước ra ngoài cơn mưa.
Giết nó cho tao! Người áo đen hạ lệnh.
Mười mấy sát thủ cầm trường đao trong tay lao về phía Tần Thiên trong tiếng gầm.
Mười mấy cây đao nâng lên, trong màn mưa đen lóe lên ánh sáng lạnh người.
Tần tiên sinh, tôi đến giúp anh!
Hàn Sơn không nhịn được nữa, anh ấy bị Tần Thiên kích thích, nhiệt huyết dâng cao.
Trong tiếng hô to, anh ấy lao ra ngoài như một con trâu hoang.
Nhưng vừa mới lao ra anh ấy đã sững người đứng lại.
Chỉ thấy Tần Thiên rất tùy tiện nâng tay lên, đoạt lấy một cây trường đao.
Sau đó tùy ý vung lên mấy lần.
Trong không gian vang lên tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Sau đó tất cả đều dừng lại.
Mười mấy sát thủ ác quỷ dường như đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện qua.
Dám có dũng khí dùng Diêm Vương Lệnh, làm hỏng thanh danh Diêm Vương Điện, kết cục chính là thế này.
Ánh mắt Tần Thiên nhìn về phía người áo đen đứng ở cửa.
Giọng nói của hắn cũng lạnh như ánh mắt.
Nói đi, chủ mưu phía sau là ai..