Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 4: Nguyên Chủ Thê Thảm



Thập Cửu từ trong không gian của vòng tay lấy ra một đoản kiếm.

Đặt trước miệng Thập Thi Thi: “Ngoan ngoãn mở miệng ra.

Tôi xuống tay rất nhanh, sẽ không đau đâu.”

“Ô ô ô!” Thập Thi Thi không dám mở miệng, sống chết cắn chặt răng, liên tục lắc đầu.

Cô run rẩy vì sợ hãi, trừng lớn hai mắt nhìn Thập Cửu, vô cùng hoảng sợ.

Thập Cửu biến thành lệ quỷ, cô ta thật đáng sợ!

Thập Thi Thi muốn cầu cứu.

Nhưng một đám đầy tớ lăn lộn trên đất, còn Bích La đã sợ tới mức chết khiếp.

Ở trong mắt bọn họ, Thập Cửu không phải đứa phế vật trước đây, cô ta là lệ quỷ hung tàn, bạo ngược.

Cô ta trở về báo thù!

Thập Cửu nhướn mày: “Không há mồm, thì cho là tôi không có biện pháp sao?”

Ngón tay vừa động, Thập Cửu bóp chặt cằm của Thập Thi Thi.

“A!”

“Dừng tay!” Một tiếng hét to như sấm kèm với tiếng bước chân vội vàng đi tới.

Đoản kiếm vừa tách mở miệng của Thập Thi Thi, máu tươi liên tục trào ra.

Thập Cửu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên vừa khiếp sợ vừa tức giận trừng mắt nhìn cô.

Cô lục tìm trong ký ức nguyên chủ về người này, chủ của dòng nhánh thành Phong La, Thập Thanh Thiên.

Một người cũng hận không thể sớm giết chết nguyên chủ.

Thập Thanh Thiên hét lớn: “Thập Cửu cô thật to gan.

Còn không mau buông Thiên Thiên ra!”

Thập Thi Thi muốn cầu cứu, nhưng cằm vị nắm chặt, trong miệng vẫn còn một đoản kiếm.

Chỉ có thể rơi nước mắt trong nỗi sợ hãi, ánh mắt nhìn Thập Thanh Thiên cầu cứu.

“Tôi vì sao phải thả cô ta ra?”

“Thập Cửu cô dám không nghe lời của ta!” Thập Thanh Thiên trừng mắt.

Ông nhận được tin, nói trong viện phía đông nam truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Nhớ lại lúc trước Thập Thi Thi có báo tin vui rằng đã giết chết Thập Cửu, nó muốn đi phóng hỏa đốt cháy cái viện đó.

Để Thập Cửu không còn tồn tại trên thế gian này nữa!

Trong lòng cảnh giác, để ngừa xảy ra biến cố.

Cho nên mới nhanh chóng chạy qua.

Thập Thanh Thiên không thể ngờ lại nhìn thấy tình cảnh trước mặt.

Không phải nói Thập Cửu đã chết rồi sao?

Đánh giá Thập Thanh Thiên, Thập Cửu nở nụ cười.

Trên mặt cô còn mang vết máu, nụ cười này vô cùng xinh đẹp lại càng giống nụ cười của tử thần khiến trong lòng Thập Thanh Thiên cũng hung hăng run rẩy.

Thập Cửu rút đoản kiếm ra, lau máu lên mặt Thập Thi Thi.

Một loạt động tác trong mắt khiến Thập Thanh Thiên hãi hùng khiếp vía.

Ngẩng đầu, Thập Cửu lạnh lùng nhìn Thập Thanh Thiên: “Thập Thanh Thiên, ông chỉ là chủ của dòng nhánh, có tư cách gì bắt bổn tiểu thư phải nghe lời ông nói?”

“Cô!”

“Tôi nhớ rõ, thân phận của tôi là tiểu thư dòng chính.

Dựa theo quy củ, đáng ra ông thấy tôi thì phải hành lễ vấn an.” Thập Cửu lười biếng mở miệng.

“Ha ha ha!” Thập Thanh Thiên cười vang: “Thập Cửu cô đang nằm mơ sao? Cô một đứa phế vật ngay cả việc hấp thụ linh khí cũng không làm được, còn muốn làm tiểu thư dòng chính? Cha mẹ cô đều đã chết, để lại thứ phế vật như cô.

nhà họ Thập nuôi cô đã là khai ân rồi.”

“Cô sẽ không quên mình vì sao phải đến ở dòng nhánh chứ? Cô đắc tội đại tiểu thư của dòng chính.

Bị đuổi ra ngoài! Hiện tại, giết cô cũng là mệnh lệnh của chủ mẫu dòng chính.

Cô có tư cách gì đề cập đến thân phận trước mặt ta?”

Hửm, có việc này sao?

Thập Cửu lật lại ký ức, phát hiện Thập Thanh Thiên cũng không nói sai.

Bây giờ cô đã biết, việc Thập Thi Thi xuống tay là mệnh lệnh của người phụ nữ ác độc, chủ mẫu của dòng chính.

“Chủ nhân, chủ nhân ban đầu của khối cơ thể này thật sự quá thê thảm!” Vòng tay đồng tình nói.

Ừm.

Thập Cửu đồng ý, là rất thảm!

Thập Thanh Thiên thấy Thập Cửu không nói gì, tưởng rằng Thập Cửu sợ hãi.

Lúc này bàn tay to vung lên, sai người vây quanh Thập Cửu.

Thập Thanh Thiên cười lạnh nhìn chằm chằm Thập Cửu: “Thập Cửu, hôm nay cô phải chết! Thả Thiên Thiên ra, ta cho cô chết một cách thống khoái.”

“Ông muốn giết tôi? Chỉ bằng ông.” Thập Cửu không thèm lo lắng, ngược lại nở nụ cười.

Thanh âm của vòng tay cũng đang cười: “Chỉ bằng bọn họ cũng muốn giết chủ nhân, nằm mơ! Chủ nhân lên, cho bọn hắn xem giáo huấn.”.