Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng

Chương 25: 25




Cô bình phục tâm tình đôi chút rồi lại đi tới chợ đen.

Tới nơi, cô không vào trong chợ, mà đi dạo xung quanh một chút.

Cô lượn lờ hai vòng, thấy được một ngõ nhỏ khá khuất, bên cạnh hẳn là một ngôi nhà bỏ hoang, nhìn thì hẳn là lâu rồi không có người ở, ngay cả tường bao quanh sân cũng nứt đổ một nửa.

Nhưng Lục Hạ lại thấy nơi này phù hợp, khuất nẻo ít người, xung quanh cũng phù hợp để giấu người.

Chỉ là bây giờ đang là ban ngày, không tiện cho lắm, nhưng buổi tối thì cô cũng không tiện ra ngoài.

Thôi, cứ ban ngày đi, cô cẩn thận hơn là được.


Thấy xung quanh không có ai, Lục Hạ chuyển lương thực trong không gian vào trong sân, nhưng không để ở chỗ trống, mà đặt sau bức tường còn nguyên vẹn, ở bên ngoài nhìn không thấy.

Chờ để xong, cô lập tức đi tới chợ đen.

Lần này từ xa đã thấy người hôm qua đang ngón trông, thấy Lục Hạ vẫn ăn vận như hôm qua, anh ta lập tức nhận ra, bèn chạy tới.

"Ui cô em, cô đã tới rồi, làm anh chờ mãi.

"Lục Hạ nghe xong, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: "Sao vậy? Đại ca của các anh quyết định rồi à?"Người nọ nói thẳng: "Đương nhiên, hôm qua đại ca của bọn anh đã cho người nấu lên nếm thử lương thực của em rồi, đúng là gạo tinh siêu ngon, cái giá mà em đưa ra đại ca cũng chấp nhận, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

"Lục Hạ nghe xong thì nở nụ cười: "Được, gạo và bột mì mỗi loại tôi có 750 cân, ngô 500 cân, nếu bên anh phù hợp thì có thể giao dịch ngay, tôi đã bảo người ta chở tới rồi, đang chờ ở đằng kia.


""Cái gì, đã chở tới rồi, ở đâu? Anh anh sẽ đi tìm đại ca ngay bây giờ!"Lục Hạ nói vị trí, rồi nhìn thấy anh ta chào cô một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm đại ca.

Lục Hạ thấy thế, bèn men theo đường cũ trở về chỗ để lương thực.

Khi tới nơi, thấy mình đi một lát mà đồ không bị động vào, cô thầm thở phào một hơi.

Cô thấy có ít tảng đá rơi từ trên tường xuống sân, bèn chuyển không ít vào trong không gian để phòng ngừa chuyện bất trắc.

Một lát sau, một đám người đi tới.

Đi đầu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, trông nho nhã như giáo sư đại học, nhưng thấy người mà Lục Hạ gặp được cung kính đi theo bên cạnh, cô biết anh ta chính là đại ca của bọn họ.

Đại ca tới đây, thấy ba mươi mấy túi lương thực chất đống trong sân, hài lòng nở nụ cười rồi mới chào hỏi Lục Hạ.

"Đây chính là em gái đấy hả, tên nhóc Phong Tử nói với anh rồi, vậy anh đây không lãng phí thời gian nữa, ban ngày thế này không tiện lắm, nên chúng ta tốc chiến tốc thắng đi, kiểm tra hàng trước nhé?".