Thập Phương Võ Thánh

Chương 105: Kiếm tiền (1)



Lúc này, tất cả mọi người ở tầng ba đều xôn xao, tỏ ra không tin lời của Diêu Hán Thăng.

“Diêu sư huynh bây giờ đã đột phá Luyện Kình, muốn thần hoá thực lực của võ tướng cũng không nên lấy chính mình ra đùa chứ?”

Một nam tử có ria mép lên tiếng. Người này sắc mặt mặt băng lãnh, ánh mắt như lang, mơ hồ có chút ngoan độc.

“Vương sư đệ chắc không biết,” Diêu Hán Thăng nhìn đối phương một chút, nhàn nhạt nói, “Mười ngày trước, cao thủ Kiếm Giả tự Thái Châu phủ và Đan Dương môn, tổng cộng có năm người, vì nghĩa hộ tống danh sĩ Giang Châu, Tạ Trọng Tạ Mẫn Chi, đi được nửa đường thì bị truy binh Giang Châu vây giết.

Năm vị cao thủ này, theo ta được biết, trong đó có một vị Đoán Thể, bốn người còn lại là Luyện Kình đại thành. Danh hào thì ta không thể nói, nhưng kết quả bốn người chết, một người bị thương. Mà truy binh truy giết bọn họ cũng chỉ có một đội quân năm trăm người.”

“Hoang đường! Cho dù kình lực hộ thân của cường giả Đoán Thể không mạnh, nhưng đánh với mấy binh lính bình thường thì cũng một người địch nghìn quân dễ như trở bàn tay, làm sao lại có thể bị mấy trăm người vây giết?!” Nam tử ria mép giận dữ, vỗ bàn đứng lên.

“Đó là trước kia, nghe nói bây giờ trong quân có một loại vũ khí mới, tên là hỏa khí. Uy lực cực mạnh, quân trận liên hoàn kích, không có sơ hở.” Diêu Hán Thăng trầm giọng nói.

“Không có khả năng, binh lính bình thường làm sao có thể phản ứng nhanh như người luyện võ chúng ta? Cho dù uy lực của vũ khí kia có mạnh đến mấy, thì bọn họ cũng làm sao kịp ngắm bắn được chúng ta?” Có người nghi hoặc hỏi.

“Bọn họ không cần mạnh như chúng ta, bọn họ chỉ cần đạt đến Nhất huyết, Nhị huyết, đem tốc độ phản ứng tăng lên đến có thể nhìn thấy bước di chuyển của chúng ta, như vậy là đủ. Chỉ cần như thế, không cần phải áp sát, kéo giãn khoảng cách, kết thành trận hình, thắng bại vừa nhìn đã biết.” Diêu Hán Thăng trầm giọng trả lời.

Hỏa khí?

Ngụy Hợp rùng mình.

Hắn nghìn vạn không ngờ tới, ở thế giới này, thời đại này, lại có súng xuất hiện.

“Huống chi, các ngươi thử nghĩ, trong quân luôn được cung cấp một lượng lớn tài nguyên, thêm vào quân kỷ nghiêm khắc, thường xuyên thao luyện gian khổ, võ giả như thế sẽ ít sao? Trên thực tế lúc ta đi bái phỏng gia huynh trong quân ở Thái Châu phủ, tuy do quân kỷ không thể vào trong, nhưng ở ngoài cũng có thể nhận ra được thực lực quân tướng trong đó.”

Hắn dừng một chút, nhìn các đồng môn dần yên tĩnh lại, tiếp tục nói: “Chỗ khác thì ta không biết, nhưng ở Thái Châu phủ, từ dưới lên, chỉ cần là úy quan thì sẽ là Khí Huyết võ giả, là Nhất huyết hoặc Nhị huyết.

Nếu là trường quan thì sẽ là Tam huyết, tướng lĩnh thì ít nhất cũng là Luyện Kình. Như vậy có thể thấy số lượng cao thủ trong quân đủ để khiến người ta chấn động.”

“Việc này ta cũng có nghe nói, nhưng mọi người không cần lo lắng. Trong quân có rất nhiều cao thủ bị ám thương và bệnh kín, thời kỳ đỉnh phong quá ngắn ngủi, hơn nữa phần lớn cùng chúng ta cũng không gặp nhau, võ đạo bọn họ tu luyện phần nhiều là lên chiến trường giết địch, mà giao phong một với một cũng có cao thủ không bằng chúng ta, nên cùng lắm là hai bên đều có ưu và nhược điểm riêng.” Vạn Thanh Thanh trấn an mọi người.

Ngụy Hợp được một tên người hầu dẫn đường, tìm một chỗ trống ngồi xuống, sau đó hướng về Chu Hành Túc ôm quyền xem như chào hỏi.

Chu Hành Túc cũng ôm quyền hướng về phía hắn, có chút thất thần, hiển nhiên đang bị đề tài tranh luận này hấp dẫn sự chú ý.

“Cho dù là vậy thì cũng có thể nói là chấn kinh, trước đây ta nghe nói ở Kim Châu, loạn quân thừa cơ ra tay với các môn phái địa phương, trong một đêm tàn sát hai đại môn phái đã truyền thừa mấy trăm năm… Hai đại môn phái Kim Vũ đao, Tề Pượng Minh Quang quyền đều bị diệt môn…” Diêu Hán Thăng vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Lời này nói ra mọi người không ai nói gì. Chuyện ở Kim Châu trước đây bọn họ đều biết.

Loạn quân diệt môn hai đại phái, việc này nhất thời gây chấn động khắp nơi, hai môn phái kia mỗi phái mấy trăm người, hơn nữa còn có cao thủ Đoán Thể trở lên tọa trấn, vậy mà bị diệt.

“Được rồi, hôm nay tụ họp nên không nói những chuyện buồn này nữa, Thiên Ấn môn ta còn có chín vị sư trưởng Thiên Ấn Cửu Tử tọa trấn, còn có Thượng Quan môn chủ oai hùng hào kiệt, không phải hàng ngũ Kim Vũ đao có thể so sánh, uống rượu, uống rượu!” Chu Hành Túc đúng lúc đứng dậy, bưng rượu làm hòa hoãn bầu không khí.

Tâm trạng mọi người lúc này mới an tâm hơn một chút.

Đúng là Kim Vũ đao không thể so sánh được với Thiên Ấn môn bọn họ. Nếu nói đến cao thủ cảnh giới Đoán Thể, Thiên Ấn Cửu Tử có người nào chưa đạt được đến cảnh giới này.

Chứ nói chi ở trên còn có Hỏa Nhãn Kim Viên môn chủ Thượng Quan Kỷ.

Bầu không khí vốn nặng nề bỗng nhiên loãn đi vào không ít dưới sự chủ động nâng ly chúc rượu của Chu Hành Túc.

Vạnh Thanh Thanh cũng hỗ trợ tán gẫu những chuyện thú vị khác để thay đổi không khí.

Mọi người bị dời sự chú ý, bắt đầu đổi sang các chủ đề khác.

Người ngồi bên trái Ngụy Hợp là một nam tử trầm mặc ít lời, không nói câu nào, chỉ lặng lẽ uống rượu dùng bữa.

Cũng may rượu này gọi là rượu, nhưng thật ra chỉ là đồ uống có chút vị ngọt, không khiến người ta bị say quá.

Nam tử dường như cùng một loại người với Ngụy Hợp, thích yên tĩnh nghe người khác nói.

Phía bên phải Ngụy Hợp là một nữ tử dung mạo dịu dàng, nhưng lại tinh ý hơn so với Vạn Thanh Thanh.

Nàng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tuy dung mạo chỉ được tính là đoan chính thanh tú, nhưng kết hợp với phục trang lại khiến người ta có cảm giác hấp dẫn hơn so với những người có dung mạo tương đương khác.

Ngụy Hợp ngồi xuống một lúc liền cùng nàng trao đổi liên tục, rất nhanh biết được tên của cả năm người bàn này.

Nữ nhân bên cạnh hắn tên là Triệu Uyển Trúc, gia đình là phú thương nổi danh Tuyên Cảnh thành. Hiện tại đang ở đệ nhị cảnh của Phúc Vũ Tụ Vân công, cũng đã ngây người ở Vạn Thanh viện hơn sáu năm.

Nam tử kia tên là Tiền Duệ, mới đến Vạn Thanh viện gần một năm.

Hai người tính cách đối lập, một người hướng ngoại, một người hướng nội, nhưng có thể nói trên bàn rượu không thể thiếu được một người giống như Triệu Uyển Trúc để làm sôi nổi bầu không khí.

Nếu không một bàn năm người đã có Tiền Duệ và Ngụy Hợp trầm mặc, hai người còn lại đều là nữ nhi, bầu không khí sẽ cực kỳ lúng túng.

Mà ánh mắt của các nữ tử này lại liên tục nhìn về phía Chu Hành Túc.

Nhìn cũng biết tâm tư các nàng đang phiêu dạt ở đâu.

Không chỉ có các nàng, cả ba bàn có mặt ở đây gồm mười lăm người của nội viện, ngoại trừ Vạn Thanh Thanh và Trần Lâm, những nữ tử còn lại dường như đều có hứng thú với Chu Hành Túc.

Chu Hành Túc này gia thế giàu có, dung mạo anh tuấn, ngôn hành cử chỉ hữu lễ, hơn nữa bản thân hắn thiên phú không tệ, tương lai có thể nói là tiền đồ rộng mở, hấp dẫn người khác phái cũng là đương nhiên.

Ở Vạn Thanh Viện vốn nữ tử chiếm đa số, bây giờ tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào, khiến Chu Hành Túc cũng có chút bối rối.

Nữ đệ tử Vạn Thanh viện không nhiều cơ bắp như các biệt viện khác, vì đặc trưng của công pháp, cơ bắp của các nàng không hiện rõ, da trắng dáng đẹp, tuy không phải ai cũng có tướng mạo đẹp, nhưng sau khi rèn luyện trong một thời gian dài thì tinh khí thần tràn trề, chỉ cần ngũ quan không chênh lệch thì nhìn vẻ ngoài cũng không tệ.

Vì vậy, thoạt nhìn có vẻ mọi người ai cũng là mỹ nữ.

Ngụy Hợp ngồi xuống dùng bữa, lười nói chuyện.

Đối với mấy việc tụ hội này hắn không có hứng thú, ngẫu nhiên thì tham gia một lúc, cũng bởi vì bất đắc dĩ không thể không tham gia.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu, là vì không có tiền.

Dù sao người khác mời ngươi, ngươi cũng phải mời lại chứ? Mời lại thì lại cần đến tiền. Việc mời qua mời lại này thường xuyên xảy ra, lãng thí thời gian, tinh lực, tiền bạc.

Ngụy Hợp hắn đến luyện võ còn thiếu tiền chứ nói chi là mời khách.

Lúc này Chu Hành Túc đứng dậy, nói mấy câu mang tính hình thức, đại ý là cảm tạ mọi người đã nể mặt, tới tham gia lần tụ hội này.

Sau đó lại nói, nhà hắn ở Tuyên Cảnh thành cũng có chút quan hệ, nếu mọi người gặp phiền phức hắn có thể ra tay giúp đỡ thì tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Quả nhiên là lời hay ý đẹp.

Các muội tử ở đây đa phần đều suốt ngày cắm đầu luyện võ, có nhiều người lập tức bị tính cách hào sảng phóng khoáng này của hắn hấp dẫn.

Nhưng thực ra, những người có thể vào được nội viện ngồi ở đây, phần lớn là người trong nhà có tiền.

Không có tiền thì làm sao có thể chịu được một tháng bảy mươi lượng?

Cho nên cho dù không có gia thế, nhất định cũng sẽ có một phần sản nghiệp nào đó của riêng mình.

Lớn tuổi nhất trong số nội viện đệ tử có người đã gần bốn mươi tuổi. Còn lại thì độ tuổi trung bình khoảng tầm hai mấy đến hơn ba mươi.

Tuy vì luyện võ nên cũng ít có người kết hôn, bởi vì việc sinh con sẽ ảnh hưởng đến tiến độ luyện võ, nhất là thời kỳ dưới bốn mươi tuổi được coi như thời kỳ vàng son, nhưng ở nội viện nhiều năm như vậy, mọi người đều đã tích lũy được không ít của cải và cả các mối quan hệ.

“Vị tiểu sư đệ mới nhập môn này, rất biết cách nói chuyện.” Triệu Uyển Trúc bên cạnh bỗng nhiên nở nụ cười với Ngụy Hợp, nhỏ giọng nói.

“Đệ và Dương Quách biết nhau lâu như vậy, mà không học được mấy câu nói kiểu này sao?” Nàng nhiệt tính nói.

“Ta cùng Dương Quách là tỷ muội tốt, thường nghe nói về đệ. Ngụy sư đệ từng là ngoại viện đệ tử Vô Thủy Tông đúng không?”

“Cũng không hẳn, ta chưa đến được ngoại viện.” Ngụy Hợp phủ nhận.

“Được rồi, đừng nói đến chuyện này.” Triệu Uyển Trúc nhìn Chu Hành Túc cách đó không xa, cười nói, “Nam nhân hầu như đều muốn được hoan nghênh giống Chu sư đệ. Nghe Dương Quách nói, ngày thường Ngụy sư đệ chỉ cắm đầu ở nhà khổ luyện võ công, không giao tiếp với người khác, vậy là không được đâu.”

“Bản thân ta muốn vậy.” Ngụy Hợp lễ phép trả lời.

“Ngụy sư đệ giờ đã vào nội viện, đạt đến Tam huyết, sau đó sẽ chậm rãi tu luyện công phu, đến trước bốn mươi tuổi thì công pháp chủ tu cũng có thể đạt đến Tam huyết, tiến vào Luyện Kình, vậy coi như xong. Tuy nhiên cho dù có vào được Tam huyết hay không đi nữa, theo quy củ của nôi viện, đệ tử chỉ có thể ở lại chín năm, sau đó nhất định phải rời khỏi đây. Nếu ta nhớ không lầm, Ngụy sư đệ hình như năm nay mới hai mươi mốt phải không? Trong nhà chỉ có một thân tỷ tỷ, đúng là cô độc, không có nhiều ràng buộc. Từ Tam huyết đến Luyện Kình, quá trình này cần nhiều thời gian, từ hai mươi mốt đến ba mươi mốt tuổi, vừa đủ chín năm. Còn nhiều thời gian như vậy, bây giờ ngươi đã đạt Tam huyết, vào được nội viện, kỳ thực cũng coi như đã lập nghiệp, chỉ còn thiếu thành gia nữa thôi.” Triệu Uyển Trúc cười nói.

Ngụy Hợp có chút bất ngờ.

Từ khi hắn vào nội viện đến nay vẫn luôn biểu hiện vô cùng trầm mặc, ở trong những buổi tụ hội thế này cũng không khiến người ta chú ý.

Không ai quan tâm đến hắn, cũng không ai để ý đến hắn.

Không ngờ rằng Triệu Uyển Trúc này lại có thể gọi chính xác tên hắn, nói được tuổi tác cùng tình huống gia đình của hắn.

Tên thì còn có thể coi như nghe Dương Quách nói đến, nhưng những tin tức khác thì sao.

Thử nghĩ xem, một người không có gì đáng chú ý, đi tham gia một buổi tụ hội mà cũng coi là cao cấp với mình. Trong buổi tụ hội, hắn không hề có gì hấp dẫn người khác, không ai quan tâm, không ai để ý.

Bỗng nhiên có một người tham gia tụ hội đi tới, gọi tên hắn, nói chính xác tuổi của hắn, cũng thật lòng thảo luận với hắn.

Đột nhiên xuất hiện cảm giác được coi trọng, sẽ khiến phần lớn người có hảo cảm trong lòng.

Ngụy Hợp cũng không ngoại lệ.

Chỉ là sắc mặt hắn bình tĩnh, thẳng thắn mà nói thì có thể gọi là mặt đơ, người ngoài không thể dựa vào nét mặt của hắn mà đoán ra tâm trạng. Hơn nữa lòng nghi ngờ của hắn rất mạnh nên tạm thời không có biểu hiện gì.

“Thời gian chín năm, thật sự rất dài.” Ngụy Hợp gật đầu tán thành.

Hắn cũng không thể không đồng ý rằng đối phương nói rất có đạo lý.