Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 121: Bảy Động Thiên



Nhóc tỳ nghe vậy cảm thấy vui mừng, nó một mực xoắn xuýt, đến cùng có muốn ăn con sinh linh màu bạc này hay không, hiện tại rốt cục có biện pháp giải quyết viên mãn.

"Các ngươi có thể trao đổi bằng vật gì?"

"Chờ chút, chúng ta muốn xác nhận có phải thật sự là Linh Tộc hay không." Một người thần bí mặc áo khoác màu đen từ chỗ xe kéo chạy đến, giọng hắn khàn khàn.

"Đây là Linh Tộc?" Mấy vị sư huynh Bổ Thiên các biến sắc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều không khỏi thay đổi sắc mặt.

Linh Tộc là Thái Cổ di chủng, số lượng cực kỳ ít ỏi, nhưng là một chủng tộc mạnh mẽ đến làm người run rẩy. Con sinh linh bị tiểu sư đệ chém giết này toàn thân màu bạc, chắc có Vương huyết truyền thừa.

"Lại đúng là Linh Tộc, chúng ta đồng ý trao đổi." Người mặc áo khoác màu đen cũng dứt khoát, cũng không hề lừa gạt, rất trực tiếp tỏ vẻ muốn con sinh linh này.

Một đám thiếu niên thiên tài đều thay đổi sắc mặt, tương truyền bộ tộc này trong cơ thể có linh huyết hiếm thấy, chỉ cần rèn luyện ra là có thể giúp người ngộ đạo, quả thực là kỳ diệu và thần bí.

"Thực sự là Linh Tộc." Người mặc áo khoác đen đi về phía xe kéo bẩm báo.

"Được, trao đổi bằng viên Tử Vân Tâm kia." Âm thanh trong trẻo truyền ra, như giọt nước rơi vào khay ngọc, phi thường êm tai.

Bốn mươi mấy tên thiên tài ở xung quanh đều thay đổi sắc mặt, còn có mấy người bên cạnh xe kéo lập tức phản đối, cảm thấy có chút không đáng.

"Tử Vân Tâm tuy không phải sản vật hiếm thấy, đồng dạng là Thái Cổ di chủng, nhưng dược hiệu của nó càng bá đạo, có tác dụng lớn trong việc đột phá, công chúa cân nhắc."

"Linh huyết ít ỏi, mặc dù là trong cơ thể của Thái Cổ di chủng cũng không nhất định có thể rèn luyện ra vài giọt, bởi vì nó không phải là huyết mạch truyền thừa, mà là do linh tính ngưng tụ."

Không ít người khuyên can.

Nhưng mà, thiếu nữ hoàng tộc ngồi trong xe kéo lấp lóe mây đỏ tâm ý đã quyết, dưới cái nhìn của nàng loại linh huyết có thể trợ giúp ngộ đạo này so với thứ gì đều quý giá.

Người mặc áo khoác đi tới, khói đen lượn lờ xung quanh hắn, trong tay cầm một chiếc đỉnh hình vuông bằng ngọc dài một thước(*), hắn im lặng đưa ra đỉnh ngọc muốn trao đổi ngay lập tức.

(*) thước: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 1 thước = 1/3 mét.

Đương nhiên nhóc tỳ phải kiểm tra cẩn thận, dù sao Thái Cổ di chủng cực kỳ quý hiếm, loại trao đổi này không thể qua loa. Ba vị sư huynh cùng hai vị sư tỷ Bổ Thiên các cũng tiến lên quan sát.

Đỉnh ngọc được mở ra, tử khí mờ mịt lưu chuyển không ngừng, tỏa ra một mùi thơm nức mũi, khiến lỗ chân lông toàn thân thư giãn, cực kỳ thoải mái.

Ở trong đó, có một vật thể màu tím lớn bằng đầu người, óng ánh xán lạn, xinh đẹp giống như một viên kim cương màu tím, toả ra bảo huy cùng mùi hương thơm ngát, bay lên từng sợi từng sợi khói tím.

Đây chính là Tử Vân Tâm, là trái tim của một con Thái Cổ di chủng hung mãnh, thế nhưng nó càng giống một viên bảo thạch màu tím to lớn, rực rỡ và đẹp đẽ.

"Quả nhiên là bảo dược, thế gian hiếm có!" Mấy vị thiên tài Bổ Thiên các tỏ ra thán phục.

Trong mắt những thiên tài kia đều lộ ra ánh sáng khác thường, trước đây không lâu chính bọn họ đã tham dự trận chiến đó, chém giết con Tử Vân Điêu(*) kia, hao phí rất nhiều tâm huyết.

(*) điêu: con chồn

Mặc dù trong tên của con hung vật này có một chữ là chồn, nhưng lại được phân loại là loài chim. Bởi vì ngoại trừ có một cái đầu chồn tía, các bộ phận còn lại của nó đều có hình dạng đặc thù của các loài ác điểu, giương cánh trời cao, khiến quần hùng khó mà địch nổi.

Chỉ một con Thái Cổ di chủng này cũng đã làm cho nhóm thiên tài kia sứt đầu mẻ trán, nếu không phải bọn họ có nhiều người, hơn nữa vào thời khắc sống còn con gái nhỏ của Nhân Hoàng tự mình ra tay thì chắc chắn sẽ có thương vong nặng nề.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, sức chiến đấu của con Tử Vân Điêu này còn mạnh hơn sinh linh màu bạc, chỉ tiếc gặp phải một đám cường giả, lúc này mới nuốt hận chết đi.

"Không tệ!" Nhóc tỳ khá thoả mãn, viên trái tim màu tím này giống như tên gọi của nó, khí tím bốc hơi, như mây vờn quanh, không có mùi máu tanh, mà là một luồng hương thơm.

Bên cạnh xe kéo, ánh mắt của đám thiên tài nóng như lửa, nhìn chằm chằm vào viên trái tim kia, bọn họ đều cảm thấy không nỡ, không muốn trao đổi. Thế nhưng không có cách nào, tiểu công chúa là người góp nhiều công sức nhất khi đánh giết con hung cầm này. Hơn nữa trong những người này có một nửa là Nhân Hoàng mời chào đến vì con gái nhỏ của mình, còn một nửa là thiên tài của Hỏa quốc, vì ngưỡng mộ tiểu công chúa mà đi theo bảo vệ.

Sau khi con gái Nhân Hoàng tỏ thái độ, bọn họ dù không muốn cũng không có cách nào.

Nhóc tỳ cất kỹ đỉnh ngọc, nhìn về hướng xe kéo, nói: "Công chúa sư muội, ca cũng là người của Bổ Thiên các, tại sao muội không qua gặp gỡ sư huynh."

Một đám thiên tài ngẩn ra, đứa bé này cũng quá tùy tiện rồi, mặc dù là đồng môn, lại có mấy người dám nói chuyện cùng con gái Nhân Hoàng, ai cũng đều lễ độ, cẩn thận từng li từng tí trước mặt tiểu công chúa.

Mặc dù là năm vị thiên tài của Bổ Thiên các cũng có chút mất tự nhiên, tuy rằng cùng tu hành ở Thượng Cổ Tịnh Thổ, thế nhưng bọn họ cũng chưa từng trò chuyện trực tiếp cùng công chúa, chỉ là xa xa nhìn bóng lưng của nàng.

Ráng đỏ lóe lên, tấm rèm được làm từ châu ngọc của xe kéo bị đẩy ra, một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi bước ra, vầng trán no đủ mà trắng muốt, mặt trái xoan, lông mày cong cong, mắt to như thủy tinh long lanh, toát ra một loại ánh sáng tràn đầy linh tính.

Nàng có làn da trắng như tuyết, tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng dáng người cao ráo, phải cao hơn bạn cùng lứa tuổi một cái đầu, không thấp hơn thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, gót sen uyển chuyển, eo nhỏ mềm mại đong đưa như rắn, đường cong phi thường ưu mỹ.

Dáng người của nàng vô cùng đẹp, hai chân thon dài thẳng tắp, dáng đi uyển chuyển, đường cong ưu mỹ, thướt tha động lòng người, khiến cho thiếu nữ mười tám mười chín tuổi đều mặc cảm không bằng.

"Thằng nhóc, ngươi gọi ta là gì?" Khóe miệng Hỏa Linh Nhi hơi vểnh lên, mang theo một tia cười nhạo, nói: "Nhỏ như vậy, cũng dám chiếm tiện nghi."

"Ca nhập môn sớm hơn muội nên là sư huynh của muội, lại nói ca cũng không nhỏ hơn muội bao nhiêu. Sư muội, nhìn thấy sư huynh, còn không qua đây chào." Nhóc tỳ ra vẻ người lớn, hất cằm nói với cô thiếu nữ đặc biệt xinh đẹp này.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, thằng nhóc này cũng thật là nghênh ngang, liền tiện nghi của công chúa cũng dám chiếm, thực sự là không sợ cái gì a.

"Ồ!" Con gái được Nhân Hoàng sủng ái nhất, sóng mắt lưu chuyển, trên khuôn mặt mỹ lệ tinh sảo hơi lộ vẻ kinh sợ, nhìn nhóc tỳ chằm chằm xem đi xem lại, nói: "Lẽ nào chính là ngươi?"

Nghe thấy công chúa nói như vậy, rất nhiều thiên tài đều ngẩn ra, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu của nhóc tỳ, muốn xem tỉ mỉ.

Trong trận chiến trước đây không lâu, nhóc tỳ chém giết sinh linh màu bạc thật sự phải tốn một phen công phu, làm cho mặt mày bẩn thỉu, hơn nữa còn dính phải một chút vết máu, che mất hình dáng thật.

"Nhóc siêu quậy!" Đột nhiên, một người nhận ra nó kêu to lên.

Từ sau khi tiến vào vùng Tiểu Thế Giới này, nhóc tỳ liền khôi phục hình dáng thật, không lo sợ điều gì, vì vậy hiện tại quan sát tỉ mỉ là có thể nhận ra.

"Trời ạ, nó thực sự là thằng nhóc kia, nó xuất hiện rồi!" Một đám người kêu to, ánh mắt của tất cả mọi người đều bỏng cháy, chậm rãi xúm về phía trước, muốn bắt nó.

"Ngươi mới là nhóc siêu quậy, cả nhà các ngươi mới là nhóc siêu quậy." Nhóc tỳ trách mắng, sau đó nháy nháy mắt to, lộ ra vẻ đề phòng, nói: "Ta cảnh cáo các ngươi, chớ tới gần ta, nếu không ta sẽ ăn tươi tất cả các ngươi!"

Hư Thần giới, rất nhiều người đều muốn bắt được nó rồi đánh cho một trận, tự nhiên đám thiếu niên thiên tài này cũng bị lây nhiễm, bọn họ xoa tay sắn áo, liền muốn cùng nhau tiến lên.

Chính là con gái được Nhân Hoàng thương yêu nhất cũng nóng lòng muốn thử, mắt to phát sáng, nắm chặt quả đấm nhỏ, uyển chuyển bước lên, eo thon khẽ đong đưa, tư thế mê người. Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, thế nhưng đường cong kinh người, gần như hoàn mỹ, lúc này trên khuôn mặt đẹp tràn đầy hưng phấn, rất muốn lập tức ra tay, bắt được thiếu niên kia.

"Sư muội, nhìn thấy sư huynh cũng đừng thân thiết như thế, ảnh hưởng không tốt." Nhóc tỳ rút lui, nó cũng không muốn bị một đám thiên tài bao vây.

"Cùng tiến lên, bắt nó lại!" Bỗng nhiên, con gái Nhân Hoàng khẽ kêu một tiếng, mười mấy tên thiên tài ở bốn phía cùng động, đồng thời nhào về phía trước.

"Chờ đấy, chốc nữa quay lại thu thập các ngươi!" Nhóc tỳ nhảy lên liền chạy, như một làn khói không còn hình bóng, nó cũng không muốn bị người đánh hội đồng.

Mấu chốt nhất chính là, nó muốn đột phá, cầm trong tay Tử Vân Tâm, nếu như không nhanh chóng luyện hóa, luôn cảm thấy không yên tâm. Chỉ cần đột phá, như vậy thực lực của nó liền sẽ tăng lên một đoạn lớn.

"Đuổi a, bắt sống nhóc siêu quậy!" Một đám người kêu to, không ngừng đuổi theo. Nhưng mà, tốc độ của nhóc tỳ quá nhanh rồi, nó chạy vào trong rừng chỉ chớp mắt liền biến mất không còn tăm hơi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Sư huynh sư tỷ, các ngươi đi theo công chúa sư muội a, ta đi trước." Xa xa truyền đến âm thanh của nhóc tỳ, nó dĩ nhiên đã sớm đứng trên một dãy núi, điều này khiến cho đám truy binh đờ ra, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.

Vài ngày sau, trong một hang cổ, truyền ra từng hồi sấm gió gào thét, khí tím bốc hơi, mây mù ẩn hiện, không ngừng tràn ra ngoài miệng hang, đồng thời hào quang lóng lánh, điềm lành rực rỡ.

"Rống. . ."

Một tiếng gào trầm thấp truyền đến, nhóc tỳ đột phá, mở ra trên người miệng Động Thiên thứ bảy, bên trong miệng núi lửa "Dung nham" cuồn cuộn, chảy xuôi vào trong cơ thể nó.

Ầm một tiếng, núi đá nứt vỡ, từ trong đi ra một bóng người nho nhỏ được bao phủ trong luồng áng sáng màu tím, tản ra khí tức kinh khủng, tất cả mãnh thú xung quanh đều kinh hãi chạy trốn, trong núi rừng một hồi đại loạn.

Rất lâu sau, ánh sáng màu tím thu lại, khí lành biến mất, lộ ra chân thân của nhóc tỳ, nó vô cùng mừng rỡ, vậy mà thật sự đột phá, không ngờ lần này cách lần trước không quá dài nó lại đánh vỡ hàng rào tiến lên một bước.

Người khác một năm hoặc vài năm mới có thể mở ra một Động Thiên, nó lại liên tục đột phá trong thời gian rất ngắn, tốc độ như thế này nếu là truyền đi nhất định sẽ hù chết người.

"Oanh"

Hai chân nó dùng sức giẫm một cái, lập tức núi rừng nứt vỡ, nó bay vút lên trời giống như một con chim bằng, sau đó lướt qua một dãy núi phía trước, giống như đang bay lượn.

"Ồ, quả nhiên người này không có đi xa, liền tiến hành đột phá ở gần đây." Một chiếc xe kéo dừng lại trong một khe núi, xung quanh đứng rất nhiều người, nghe được động tĩnh, nhìn thấy nhóc tỳ.

Thấy nó giống như Thần Ma bay trên trời, mỗi người đều kinh hãi đến mức há hốc mồm, quả thực không thể tin được tất cả những thứ này!

Bên trong khe núi, ngoại trừ công chúa Hỏa quốc, còn có vài tên Dị tộc, mỗi người đều rất bất phàm, thực lực mạnh mẽ, giống như đang thương lượng điều gì với đám Nhân tộc bên này.

Hiển nhiên nhóc tỳ cũng nhìn thấy bọn họ, nó không có tránh đi mà rơi xuống đất, nện ra một cái hố sâu sau đó đi về phía khe núi.

"Nhóc thật sự khiến người giật mình, nhanh như vậy đã đột phá." Ba vị sư huynh cùng hai vị sư tỷ của Bổ Thiên các cũng ở đây, tất cả đều tiến lên đón nó.

"Tên nhân loại này. . ." Đột nhiên, một con sinh linh hình người trên đầu mọc một sừng, sau lưng mọc ra một đôi lông cánh cau mày, lấy ra một bức tranh, so sánh với nhóc tỳ, cả kinh kêu lên: "Là ngươi, mấy người Hoàng Kim sư tử chín đầu tranh nhau muốn thu ngươi làm chiến sủng, ngươi dĩ nhiên ở đây."

"Con sư tử dị dạng kia đến cùng ở đâu? Mau mau cho hắn lăn ra đây!" Khuôn mặt nhỏ của nhóc tỳ biến thành màu đen, hàm răng cắn chặt, nhanh chân chạy đến.

"Tính tình thật lớn a. Đừng tức giận. Mấy người Sư Tử chín đầu đã mạnh mẽ như vậy, thêm một cái chiến sủng thiếu một cái chiến sủng đối với bọn họ mà nói đều không có bao nhiêu tác dụng, nếu không ngươi tới nương nhờ vào Vương của ta được không? Làm tôi tớ của hắn."

Ầm!

Nhóc tỳ không có nhiều lời, đánh ra một chưởng, Phù Văn đầy trời, đạo âm vang lên, tia chớp màu vàng óng như sóng lớn xông ra ngoài, bộp một tiếng, sinh vật hình người trên đầu mọc sừng, lưng mọc lông cánh liền bay lên, hóa thành một bộ than cốc.

"Ngươi thật to gan, liền người của Vũ Vương (*) đều dám giết?" Mấy người khác hét lớn, đều là Dị tộc.

(*) Vũ Vương: chữ "Vũ" ở đây là chỉ lông vũ của loài chim khác với chữ "Vũ": mưa trong dòng họ của Vũ tộc ở Thạch quốc.

"Ta chán ghét Vũ Vương, khẳng định lại là hình người, không phải đồ ăn của ta, ta muốn bọn Hoàng Kim sư tử chín đầu, Phì Di…" Nhóc tỳ nói, lại giơ tay lên, mười ngón cùng mở ra, mười tia chớp thô to vạch ngang trời, mấy tên Dị tộc này đều bị xuyên thủng, hóa thành tro tàn.

Xung quanh xe kéo, một đám thiên tài Nhân tộc khiếp sợ, tên nhóc này thực sự là mạnh mẽ, giơ tay lên liền tiêu diệt mấy tên Dị tộc kia.

"Tốt!" Trong mắt công chúa Hỏa quốc tỏa ra vẻ hưng phấn, mặc dù nàng cũng giống rất nhiều người khác, rất muốn bắt được nhóc tỳ, đánh cái mông của nó, thế nhưng nhưng bây giờ khắc chế kích động, nói: "Ngươi mạnh mẽ như vậy, không bằng cũng gia nhập với chúng ta, ta đã liên hệ với Hoàng Kim sư tử chín đầu, Vũ Vương, Ngân Huyết Cự Nhân mấy đại cường giả, muốn đi Thần Quật đoạt một món chí bảo."

"Có con sư tử dị dạng kia?" Nhóc tỳ trợn mắt lên.

"Có!" Công chúa gật đầu, thân thể thon dài vặn vẹo, gót sen uyển chuyển, đi đến gần, đường cong xinh đẹp kinh người.

"Được, ta muốn đi, chắc chắn phải hầm nó!" Nhóc tỳ siết chặc nắm đấm.

"Đừng hung ác như vậy, hắn nhưng là đồng minh của chúng ta, muốn cùng đi Thần Quật." Đôi mắt to của công chúa như thủy tinh lóe sáng, khóe miệng hơi vểnh lên, trêu đùa nói: "Phải ngoan nha, nếu không đánh cái mông của ngươi."

"Đùng" một tiếng vang giòn truyền ra, nhóc tỳ không chút khách khí, vỗ mông nàng một cái, nháy nháy mắt to, hỏi: "Là đánh như thế này sao?"