Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 70: Đắc ý



Sau khi Hoa Tử Ngân rời đi, Vương Minh Thần nhận được mail của Tôn Trạch.

“Tiểu Diệp mất tích rồi. Điện thoại của cậu để ở đâu đấy? Tôi gọi mãi cậu không bắt máy.”

Đọc xong dòng mail này, Vương Minh Thần sững người ra, anh sực nhớ ra điện thoại vẫn nằm trên xe. Lúc nãy anh đi xe của Thịnh Tư Danh về công ty cho nên vẫn chưa lấy điện thoại.

Anh lập tức phản hồi lại mail của Tôn Trạch: “Sao Tiểu Diệp lại mất tích?” Lòng nóng như lửa đốt, nghe tin cô bị mất tích, tâm trạng anh vô cùng rối bời.

“Có vẻ là do Ninh Liên Trần. Bây giờ tôi đang cho người tìm tung tích của Tiểu Diệp. Cậu chú ý thủ hạ của bà ta một chút, có lẽ sẽ sớm tìm được vị trí của cô ấy.”

Vương minh Thần cuộn tay chặt thành nắm đấm, gương mặt tràn ngập vẻ tức giận. Vậy mà anh lại quên mất là phải đảm bảo sự an toàn của cô cho tới khi cô tới Mĩ. Đúng là sai sót lớn mà.

Ngay lập tức, Vương Minh Thần đứng dậy, mặc áo khoác rồi đi nhanh ra ngoài. Bây giờ anh phải tới khách sạn lúc nãy để lấy điện thoại ở trong xe. Quả thật là sai lầm khi không mang theo điện thoại.

Tiểu Diệp, em tuyệt đối đừng xảy ra mệnh hệ gì!

-----

Trong một căn nhà cũ nát với ánh sáng yếu ớt, những đợt gió rít vô cùng ớn lạnh. Mùi ẩm mốc, mùi bụi bặm, tất cả đều tạo nên một bầu không khí vô cùng khó chịu.

Đây là đâu? Tại sao lại tối thui thế này?

Trước mắt Hạ Diệp là một màu đen, cảm giác như cô đang bị treo lơ lửng giữa không trung, chân không chạm đất. Phía cổ tay truyền đến một cảm giác đau rát, dường như cô đang bị trói lại. Hai mắt không thể nhìn thấy gì, hai chân, hai tay bị trói chặt lại.

“Có ai ở đây không?” Cô khẽ vùng vẫy, hét lớn. Cảm giác ớn lạnh bao trùm lấy cô, sợ hãi tột độ.



Không có ai phản hồi, lòng cô càng trở nên bất an. Cảm giác này vô cùng quen thuộc. Giống như ba năm trước, Hạ Diệp bị Hà Vĩ Kỳ bắt cóc. Cô đã bị bắt cóc rồi, từ lúc ở trong thang máy bị hai tên đàn ông bịt thuốc mê, cô đã phát hiện ra điềm không lành. Cô có linh cảm lần này nguy hiểm hơn lần trước. Rốt cuộc là…

Nghĩ đến đây, cô dường như đoán được ai là người bắt cóc cô. Bà ta đã từng đe dọa cô, ngay cả Vương Minh Thần cũng nói phải cẩn thận bà ta. Cô chỉ mong mọi người phát hiện ra cô đã mất tích. Bây giờ cô không biết phải làm gì, vì vốn dĩ cô chẳng thể làm được điều gì cả. Cả người bị treo lên, mắt bị bịt kín, không biết bản thân đang ở đâu.

Tình hình này, cô phải thả lỏng bản thân, nếu không chắc chắn sẽ vô cùng đau nhức thân thể. Hiện tại cô sắp không có cảm giác gì với cả cơ thể rồi.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, Hạ Diệp đang thiếp dần đi thì bị đánh thức.

“Hình như lúc nãy tôi nghe thấy cô ta hét thì phải.” Giọng đàn ông vang lên, ngày càng rõ ràng.

“Chắc anh nghe nhầm rồi. Cô ta có khi còn chưa tỉnh lại.” Lại là giọng của một người khác.

“Thật đáng tiếc cho cô gái này. Dung mạo tốt như vậy, lại có kết quả thảm.”

“Ai bảo cô ta đắc tội chủ tịch.”

Vậy là có hai người đàn ông ở trong căn phòng này. Bọn họ đứng nói luyên thuyên một hồi, toàn là mấy chuyện không đâu.

“Ôi trời cái căn nhà này cũ nát quá rồi.”

“Tôi chỉ sợ ở đây có chuột.”

“Đúng là cái đồ nhát gan.”



Hạ Diệp giữ im lặng, bởi vì cô cũng chẳng còn sức mà mở miệng. Nghe đến chuột, cô bỗng dưng có cảm giác ớn lạnh. Từ lúc tỉnh lại cô đã cảm nhận được bầu không khí không hề dễ chịu chút nào, toàn là mùi ẩm mốc. Kết hợp với lời mà hai người đàn ông kia vừa nói, cô đoán cô đang bị nhốt tại một căn nhà hoang.

Bên ngoài căn nhà, Ninh Liên Trần đứng quan sát Hạ Diệp bên trong. Trên môi bà ta nở nụ cười đắc ý.

“Con thấy sao? Cô ta sẽ không thể nào cướp Tiểu Thần khỏi con đâu.” Bà ta nhìn sang dáng người nhỏ nhắn bên cạnh, giọng kiêu ngạo.

Hoa Tử Ngân khẽ nắm chặt tay, mặc dù có chút run sợ khi chứng kiến cảnh một người phụ nữ bị bắt cóc, đã vậy còn bị treo lơ lửng giữa một nơi hoang vu như thế này.

“Ninh phu nhân… Con yêu Ninh thiếu.” Hoa Tử Ngân đưa mắt nhìn Ninh Liên Trần, giọng ngập ngừng.

Sau khi bị Thịnh Tư Danh đưa ra khỏi phòng làm việc của Vương Minh Thần, Hoa Tử Ngân cảm thấy tổn thương nên đã khóc rất nhiều. Sau đó là gặp Ninh phu nhân và mẹ của mình đang đi dạo. Hoa Tử Ngân kể mọi chuyện cho mẹ ruột và Ninh Liên Trần nghe. Kết quả là Ninh Liên Trần dẫn cô đến đây, chứng kiến cảnh người phụ nữ mà Vương Minh Thần yêu sắp bị dày vò.

“Con phải mạnh mẽ lên, yếu đuối không làm được trò trống gì đâu.” Ninh Liên Trần vỗ vai Hoa Tử Ngân một cái, sau đó nói tiếp: “Phụ nữ phải quyết đoán thì mới giành được người đàn ông của mình.”

“Con hiểu rồi.” Hoa Tử Ngân khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn vào bên trong căn nhà cũ nát.

“Con yên tâm, vị trí con dâu của ta chỉ có thể là con. Người phụ nữ kia tuy giỏi giang nhưng nó là đứa đã thay đổi tính cách của Tiểu Thần. Tốt nhất là không nên giữ lại.” Ninh Liên Trần cất giọng thần bí, nụ cười hiện lên vẻ nguy hiểm.

“Chủ tịch muốn…” Hoa Tử Ngân đột nhiên có cảm giác sợ hãi người phụ nữ đang đứng cạnh mình.

“Suỵt! Con cứ từ từ chờ kết quả là được.” Bà ta nhướng mày nhìn Hoa Tử Ngân, sau đó quay người rời đi.

“Cuộc đời của Ninh Liên Trần này đã trải qua bao sóng gió, chuyện cỏn con này có gì mà không dám làm.” Giọng nói kiêu ngạo ấy vang lên, bà ta vừa đi vừa nở nụ cười đắc ý.

Hoa Tử Ngân dù sợ hãi nhưng vẫn bước theo sau Ninh Liên Trần. Mặc dù cô mới gặp người phụ nữ mà Vương Minh Thần yêu một lần, hai người không thù không oán, cô ấy cũng chẳng phải tiểu tam như mẹ cô nói. Tuy nhiên, Hoa Tử Ngân yêu Vương Minh Thần, vậy nên đành phải mặc kệ sống chết của người phụ nữ kia.