Thí Thiên Đao

Chương 2436: Chấn động (2)



Người trẻ tuổi ngã xuống lúc trước cũng chạy nhanh qua đây đỡ hai người dậy, sau đó trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Thậm chí bọn họ cònkhông để ý tới thương thế của thân thể liền chạy ra ngoài Viêm Hoàng thành, giống như chó nhà có tang.

Lúc này là đi chứ không phải bay, vì đã không bay được rồi!

Toàn bộ quá trình, trừ lúc đầu ba người đứng khoe khoang ở trên không trung Viêm Hoàng thành thì thời gian hai bên chân chính tiếp xúc chưa đến nửa nén hương. Không phải, thậm chí hai bên còn chưa nói gì đến tiếp xúc. Bởi vì từ đầu đến cuối, học viện Tu Chân thậm chí ngay cả bóng dáng một người cũng không thấy.

Sau đó, ba người giống như thần tiên trong mắt dân Viêm Hoàngthành cứ thế chật vật rơi xuống.

Bộ dáng chật vật của ba người bị rất nhiều người nhìn thấy.

Tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ chân động không rõ.

- Thần tiên chân chính hóa ra vẫn luôn ở trước mặt chúng ta!

- Vậy mà lúc trước chúng ta còn một mực cười nhạo người ta? Trời ạ... Chúng ta đã làm những gì vậy?

- Thì ra bệ hạ mới là người cơ trí nhất!

- Học viện Tu Chân... Trong đó, thật sự là một đám thần tiên nha!

Bởi vì chuyện này mà vô số người trong Viêm Hoàng thành đều cảm thấy chấn động mạnh. Nhất là những vương công đại thần lúc trước không hiểu cách làm của Hoàng thượng, thậm chí còn kịch liệt phản đối, lúc này hối hận tới ruột đều xanh rồi!

Lúc này bọn họ cũng hiểu vì sao Hoàng thượng đều đón con nối dòng từ học viện Hoàng gia ra, nhất trí nhét vào học viện Tu Chân.

Thì ra, học viện này khác xa so với tưởng tượng của họ! Thì ra, Hoàng thượng không hồ đồ!

Người chân chính nhìn xa trông rộng là Hoàng thượng nha!

Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu người trong các đại gia tộc của Viêm Hoàng thành đều bắt đầu hoạt động, mục tiêu của họ chỉ có một chỗ, đó là Hoàng cung!

Bọn họ muốn đi chịu tội!

Sau đó, muốn đem con của mình đưa vào trong học viện này! Không phải không có người nghĩ trực tiếp đi học viện Tu Chân, nhưng trong lòng họ cũng hiểu rõ, nếu trực tiếp đi học viện Tu Chân thì có thể ngay cả cửa cũng không vào được, hơn nữa còn chọc giận Hoàng thượng.

Lúc trước các ngươi phản đối trẫm như vậy, nói trẫm hao tốn của cải, nói trẫm có ý nghĩ kỳ lạ... Sao thế? Bây giờ nhìn thấy chỗ tốt thực tế rồi, liền giống như một đàn ruồi, như ong vỡ tổ muốn xông lên?

Ở đâu ra chuyện tốt như vậy!

Cho nên, nguồn gốc chuyện này vẫn là ở Hoàng cung. Chỉ cầnHoàng thượng mở miệng, tin tưởng rằng chuyện này vẫn có đường sống!

Thân vương phủ. Sau khi Hạ Kinh nghe được báo cáo, đầu tiên là hít vào một hơi, sau đó thở dài một tiếng, nói:

- Chuẩn bị kiệu, bản vương muốn vào cung chịu tội!

Không ai biết, Sở Mặc đã trở nên cường đại và thần bí không ai sánh được trong mắt họ lúc này thật ra không ở học viện Tu Chân!

Thực ra, Sở Mặc đã sớm rời khỏi Viêm Hoàng thành, chẳng qua là rất ít người biết chuyện này mà thôi! Hắn đi Thiên lý băng nguyên một chuyến, nhưng ở đó, hắn cũng không thấy thân ảnh Ma Quân. Sau đó, hắn vận dụng Phong Thủy thần thông, tìm được một chút dấu vết.

Ở trong núi sâu gặp được Ma Quân đang bị trọng thương.

Ma Quân lúc này vẫn có lực chiến rất mạnh. Phản ứng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Sở Mặc cũng không phải là muốn thu làm đồ đệ, mà là cảnh giác không gì sánh được, hỏi Sở Mặc có phải tới đuổi giết hắn không!

Bởi vì lúc này, Sở Mặc đã là một người tu hành rồi. Sở Mặc cười nói không phải, tỏ vẻ với Ma Quân là mình tới cứu hắn.

Ma Quân tất nhiên là không tin, trực tiếp xuất thủ với Sở Mặc.

Tuy nhiên, Ma Quân bị trọng thương cũng không phải là đối thủ của Sở Mặc, trong chớp mắt đã bị Sở Mặc dùng đao đặt ở yết hầu.

Sau đó, Sở Mặc thu hồi đao, thi triển một lần U Minh Bát Đao trước mặt Ma Quân.

Đặc biệt là sau đao thứ năm, đao thứ sáu, đao thứ bảy và đao thứ tám... Hoàn toàn khiến Ma Quân chấn động. Vẻ mặt hắn rung động, hỏiSở Mặc là ai.

Sở Mặc cũng không nói gì về duyên phận giữa hắn và Ma Quân, mà chỉ nói những lời bề ngoài tràn đầy huyền cơ. Sau đó trực tiếp ra tay giải độc trên người Ma Quân, lại cho Ma Quân mấy bộ cổ kinh.

Hắn nói cho Ma Quân, sau khi tu luyện ở Nhân giới mười năm thì trở về Tiên giới đi báo thù!

Lúc đó, ánh mắt Ma Quân nhìn Sở Mặc như đang nhìn quái vật!

Thiếu niên này chẳng những biết hết bí mật của hắn, hơn nữa cònhiểu biết về Tiên giới, thậm chí còn mạnh hơn hắn. Trong lời nói trực tiếp còn chỉ ra rất nhiều bí mật chân chính.

Thậm chí ngay cả kẻ thù của hắn cũng biết rất rõ!

Hơn nữa còn an ủi hắn, Tiểu Điệp không có chuyện gì...

Tất cả những điều này khiến cho Ma Quân có cảm giác như mình đang nằm mơ. Quả thật quá thần kỳ, cũng quá huyền diệu rồi!

Hắn muốn bái tạ Sở Mặc, nhưng lại bị Sở Mặc liều mạng ngăn lại. Sở Mặc nói cho hắn biết, ngươi ta hữu duyên, hơn nữa, có một số việc, không phải như ngươi nghĩ!

Sau đó, Sở Mặc nhẹ nhàng bay đi.

Từ biệt Ma Quân, Sở Mặc đi đến chỗ năm xưa gặp được Kỳ Tiêu Vũ. Hắn muốn nhìn thử có thể một lần nữa gặp được Kỳ Tiêu Vũ ở chỗ này không, có thể lấy được Thí Thiên không.

Tất cả mọi thứ không khác gì với những gì hắn đã trải qua. Hắn gặp được Kỳ Tiêu Vũ!

Chính xác mà nói là một đạo phân thân của Tinh Linh công chúa.

Sau đó, hắn cũng nhận được Thí Thiên! Tất cả những thứ này, giống như là một vòng luân hồi của vận mệnh.

Thương Khung Thần Giám, Thí Thiên, Hỗn Độn Hồng Lô lại tụ tập trong tay của hắn.

Sau đó Sở Mặc mang theo Kỳ Tiêu Vũ một đường từ từ trôi dạt đi qua thảo nguyên rộng lớn kia, tiện tay giải quyết một chút phiền phức của Na Y. Sau đó dưới ánh mắt cảm kích của Na Y về tới lãnh thổ Đại Hạ.

Trên đường, Sở Mặc liền biết ở Viêm Hoàng thành đã xảy ra chuyện gì. Thực ra trước khi lên đường hắn cũng đã tính tới rồi. Cho nên hắn đãdặn trước mấy người Hứa Phù Phù, Diệu Nhất Nương.

Kỳ Tiêu Vũ một đôi mát to nhấp nháy nhìn Sở Mặc, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Tại sao ta cảm giác... Hình như chuyện gì ngươi cũng biết vậy? Ngươi, ngươi thật là người ta muốn tìm sao?

Sở Mặc cười gật đầu:

- Đúng vậy. Ta chính là phu quân tương lai của muội!

Khuôn mặt tươi cười của Kỳ Tiêu Vũ ửng đỏ, nàng sẵng giọng:

- Ta không nói chuyện này, mà là... Ai nha, ta hơi đau đầu... Sau đó liền làm nũng với Sở Mặc.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng Sở Mặc rất vui. Chuyện này quả thật là triệt để bổ khuyết những tiếc nuối năm xưa của hắn.